Phát Ngoan Tiên Sinh

Bảo quản lí rất tức giận, hậu quả hết sức nghiêm trọng. Bắt đầu từ sáng sớm thứ hai, Bảo quản lí cũng chưa hề cho Tô trợ lý một vẻ mặt hòa nhã, từ trong nhà xuất phát mãi cho đến công ty đều là một khuôn mặt nghiêm khắc. Trong buổi họp sáng lại càng là áp suất thấp cực điểm, các tiểu nhân viên yên lặng co hết cả đầu óc lại, thỉnh thoảng trộm ngó Tô trợ lý ở tiền tuyến của cơn bão tuyết.

Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Tô trợ lý đại khái hiểu được là sự việc đã bại lộ, cũng không tiếp tục xuân phong(gió xuân, tức vui tươi hớn hở) quất vào mặt, một vẻ là dự định thấy chết không sờn, đồng quy vu tận.(chết chung)

Thế là nhị vị(hai vị) mang bản mặt Đại Thần phong vân tái khởi(bão táp lại nổi lên).

“Là cãi nhau sao?”

“Muốn chia tay sao?

“Chậc chậc chậc, tôi đã nói là không có kết quả tốt mà…”

“Trợ lí đáng thương, bị vứt bỏ ~ “

“Nói không chừng là trợ lý muốn từ chức nhưng bị cự tuyệt đi?”

“Yêu cậu ấy, sẽ muốn đem cậu giam cầm ở bên người!”


“Không, ta dù chết cũng sẽ không yêu ngươi!”

“Vậy ngươi liền cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta!”

“A ha ha ha ha…”

Các cô các chị à, cẩu huyết kịch truyền hình không nên xem quá nhiều, như vậy rất hủy hoại trí tưởng tượng đấy!

Bảo quản lí ngồi ở trong phòng làm việc, có chút không yên lòng. Hắn uống cà phê do Tô trợ lý pha, lại không khỏi nhớ tới lời nói của Mạc tiểu thư : “Tô Lạc trong lòng có một cái gai đó.”

Tô Lạc trong lòng có một cái gai, chôn ở nơi đó mưng mủ, lại không nhổ ra được. Cái rễ gai ngày thường sẽ không phát tác, nhưng khẽ đụng đến sẽ rất đau. Cho nên, muốn chỉnh cậu ta, thì hung hăng mà lay động gốc gai đi.

Bảo quản lí lật lật lịch trình sắp xếp trong ngày, chỉnh sửa tài liệu, xem báo cáo một lát, đột nhiên cảm thấy mình có chút đê tiện. Nhưng mà nghĩ lại, đem cái loại ghi âm này gửi đến nhà Tô Lạc kỳ thật càng đê tiện đi? Bảo quản lí nhớ lại toàn bộ từ lúc quen biết Tô Lạc cho tới nay, càng nghĩ càng căm tức, càng nghĩ càng tức tối không thể nhẫn nhịn.

Đồ khốn, lão tử* hiện tại bị mang tiếng háo sắc như thế đều do cậu ta làm hại! Về nhà còn phải bị cha mẹ giáo dục, bị anh em mình chế giễu! Đều là khốn khiếp** Tô Lạc giở trò quỷ! Khi dễ hắn một chút thì đã làm sao? Cái gì mà có một cái gai trong lòng, nói không chừng cả người cậu ta lương tâm đã tê liệt rồi.

Bảo quản lí thở ra hít vào, thở ra hít vào, rồi mới cầm lấy di động gọi cho Mạc tiểu thư…

Chuyện kể rằng Tô trợ lý thương tâm xúc động lại có chút hối hận, cái này thật sự cũng bị làm thông suốt đi? Thật sự là thâm trầm không nhẫn nhịn, đều lớn bao nhiêu tuổi rồi, vì một chút tranh giành đắc ý tức khí liền trả giá bằng tiền đồ, vẫn là trước sau như một ngốc như vậy. Thế nhưng cái loại ngốc vẫn cũng sẽ không có người quan tâm, cũng sẽ không có người an ủi nữa.

Tô trợ lý xoa xoa ấn đường, chợt nghe nói Bảo quản lí kêu cậu. Được rồi được rồi, xem ra lần này là thật sự gió “Tiêu Tiêu này Dịch Thủy Hàn”***.

“Tối nay, có một cái tiệc mừng kỉ niệm một năm thành lập của công ty hợp tác lâu dài với ta, tôi dự định mang cậu cùng đi.” Bảo quản lí mặt lạnh nói.

Tô trợ lý đã khôi phục cúi đầu phù hợp kia, một bộ dáng lễ độ cung kính hết mức : “Vâng.”

“Sửa lại lịch trình, cậu cũng tự chuẩn bị một chút đi.” Bảo quản lí nói, dường như không muốn cùng cậu nhiều lời.

Tô trợ lý nhìn chòng chọc đầu ngón chân, vô ý thức đáp: “Vâng.”


“Đi ra ngoài đi.” Bảo quản lí lại cầm lấy tài liệu.

Tô trợ lý xoay người ra ngoài, lại mơ hồ cảm thấy có điều bất thường đang đến.

Mãi cho đến khi biết địa điểm bữa tiệc, Tô Lạc mới phát hiện cái nhà gọi là công ty liên tục hợp tác lâu dài, chính là công ty K cùng chung tòa Offices A. Cậu đứng bên ngoài đại sảnh, lại bắt đầu thấy sợ, bước chân cũng không có cách nào bước tiếp được.

“Tô Lạc, cậu biết không?” Bảo quản lí nhẹ giọng nói, “Rõ ràng là dùng chung bãi đỗ xe, cậu vĩnh viễn không dám đem xe dừng lại bên kia một chút, là sợ sẽ gặp phải người nào đúng không?”

Tô trợ lý có chút kinh hãi quay đầu lại nhìn hắn.

Bảo quản lí tươi cười lạnh như vậy, đắc chí vừa lòng như vậy : “Bí mật của cậu, tôi đã biết rồi.”

Bữa tiệc kỉ niệm thành lập của công ty K, Tô trợ lý một mực im lặng lặng lẽ đứng ở trong góc nhỏ. Ánh mắt của cậu chỉ theo một người, một người cậu một mực muốn gặp lại nhưng không còn dũng khí nhìn mặt.

Phí Ngữ mặc bộ âu phục sẫm màu, vẫn là một bộ dạng thực tinh anh(tài hoa, hoàn mỹ), thản nhiên cười. Bên cạnh anh kia, đó hẳn là người yêu hiện tại của anh đi. Ánh mắt đảo qua liền có thể hiểu nhau ăn ý, khiến người ngoài cuộc nhịn không được ghen tị. Kỳ thật, vẫn là chính mình vô dụng mà, thế nhưng liếc anh một cái, tim liền nhịn không được đau đớn. Mặt dày mày dạn đi làm ở cùng một tòa Offices, vô số lần chờ mong có thể ở bãi đỗ xe ngẫu nhiên gặp nhau, lại vô số lần sợ hãi bản thân mình nhìn thấy cảnh tượng không muốn gặp. Vốn người yêu chia tay không phải đều nên nói : “Thấy anh sống tốt như vậy em an tâm” sao? Thế nhưng em đê tiện ích kỷ, nhìn thấy anh vui vẻ như vậy hạnh phúc như vậy, liền sợ rằng anh đã quên em mất rồi.

Tô trợ lý phảng phất nhớ tới thời đại học, bọn họ cùng đi qua con đường mòn của trường học, cậu tỏ tình nơi đường mòn bên hồ, còn có vô số lần Phí Ngữ ở bên ngoài cổng trường chờ cậu ban đêm đi làm về. Cậu nhớ tới nhà của hai người, nhớ tới chính mình ngu xuẩn không kiên nhẫn cùng phiền chán, nhớ tới Phí Ngữ bộ dạng càng ngày càng không vui. Cậu nhớ tới thất bại thảm hại trở lại X thị khi hẹn Phí Ngữ ban đêm gặp mặt, lòng hai người có kẽ hở, giải thích như thế nào cũng không thể bù lại vết nứt. Còn có, còn có lần vãn hồi cuối cùng của cậu, hai người cuối cùng gặp mặt một lần, tại nơi cậu đã từng tỏ tình, Phí Ngữ cười sờ sờ đầu của cậu nói: “Ngoan, anh đã ở bên Mạc tiên sinh rồi.”

Tô trợ lý nắm chặt Champagne trong tay, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhịn xuống chất lỏng không nên tồn tại nóng lên trong vành mắt. Tình yêu đã từng say đắm toàn bộ toàn bộ đều đã không còn, bị chính tay mình gạt bỏ, nhưng mà phải nhịn xuống nơi đang đau đớn, giả vờ như không có việc gì.

“Không đi chào hỏi sao?” Bảo quản lí đến bên cạnh Tô trợ lý.


Tô trợ lý cắn cắn môi, nói : “Không muốn phá hỏng tâm tình của anh ấy.”

“Thật là quan tâm mà, ” Bảo quản lí hơi hơi nhếch môi, “Hai mắt đều đỏ rồi.”

Tô trợ lý có chút không chịu nổi quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng nói: “Xin đừng nói ra ngoài.”

“Hử?” Bảo quản lí nhẹ nhàng ứng thanh.

Tô trợ lý thấp giọng nói: “Anh muốn trả thù tôi không có vấn đề gì, nhưng mà, không được ảnh hưởng đến anh ấy.”

Bảo quản lí ngơ ngác một chút, sau một lúc lâu, chính là thản nhiên nói: “Người yêu của hắn, cùng với nhà tôi là thế giao(quan hệ nhiều đời).”

Tô trợ lý sững sờ trong chốc lát, đột nhiên nói: “Quản lí, thật xin lỗi…”

Bảo quản lí nhìn Tô trợ lý luống cuống, chợt cảm thấy cái gọi là thắng lợi này cũng không vui vẻ như người khác vẫn tưởng.

——— ————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui