Phật Môn Ác Thê

Lệnh bài bên hông Vô Tịnh chính là Lệnh bài thân phận của Bắc gia, cho dù không xem mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật, tuy rằng được nước làm tới chèn ép hắn nhiều hơn, nhưng cũng không tạo thành thương tổn gì lớn. Bất quá, hành vi của những người đó càng lúc càng quá đáng, đã không còn là châm chọc trên miệng nữa, có vài người bắt hắn quỳ xuống liếm hài, cũng có người muốn hắn chui qua đũng quần bọn họ, mỗi người mỗi hành động nhưng đều chung một điểm là hạ nhục hắn.

Tuy nhiên Vô Tịnh lại không dùng pháp thuật để né tránh, mà hắn chỉ dùng những cách thông thường, không hề sử dụng linh lực của bản thân đánh trả bọn họ.

Âm Tế Thiên mặt không chút thay đổi nhìn Vô Tịnh bị đàn người dưới kia khi dễ, trong miệng bỗng phun ra một câu: “Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khi!“ Hắn đeo lệnh bài Bắc gia lên cho Vô Tịnh, vì hắn thấy tính tình Vô Tịnh thuần phác thiện lương, biết Vô Tịnh tình nguyện nhận những nhục nhã này, cũng không muốn sư thúc của mình chịu thiệt thòi.

Cho nên, Vô Tịnh không hề dùng linh lực đối phó đám người kia, đơn giản thừa nhận với bọn họ hắn chính là tên phế vật mà bọn họ nói, thậm chí thu lại khí tức để phù hợp thế thân cho Tịch Thiên, từ đó Tịch Thiên có thể ở Bắc hoàng thành dễ chịu hơn một ít.

Bắc Dực Đồng cảm thấy Âm Tế Thiên tựa như biến thành một người xa lạ, toàn thân tản mát ra hơi thở vừa vô tình vừa lạnh lẽo mà nhóc chưa từng nhìn thấy qua, nó có một loại ngăn cách không muốn ai đến gần!.

Nhóc gấp gáp kêu một tiếng: “Tịch Thiên!“

Âm Tế Thiên nghe có người gọi hắn, kéo ánh mắt về, khi dừng lại trên người Bắc Dực Đồng, từ lạnh lẽo hắn biến trở về ấm áp, thật giống như những cảm xúc vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.

Hắn ôm Bắc Dực Đồng vào trong lòng, hỏi: “Làm sao?“

Bắc Dực Đồng ôm lại eo hắn, nâng đầu nhìn: “Có phải ngươi rất hận người đã hủy đi linh căn của mình không?”

Hận?

Không.

Âm Tế Thiên không hận người đã hủy đi linh căn của Tịch Thiên!


Nếu không phải linh căn của Tịch Thiên bị hủy, có lẽ hồn phách của hắn sẽ không có cơ hội đi vào cơ thể Tịch Thiên.

Khi nào ta trong tối địch ngoài sáng, thì mới chiếm được ưu thế.

Đây đều là suy nghĩ của Âm Tế Thiên, nhưng nếu là Tịch Thiên thì……

“Đương nhiên hận.” Âm Tế Thiên lạnh giọng nói: “Nếu để ta tìm được người kia, nhất định sẽ lột da hắn ra làm y phục, rút gân hắn ra làm roi ngựa, dùng máu hắn tưới cho hoa trong Minh Thăng Viện, lấy thịt của hắn băm nhừ cho yêu thú trong Thú Viên ăn, cuối cùng, dùng xương cốt của hắn hầm canh cho ca của ngươi uống bổ thân!”

Bắc Dực Đồng kinh ngạc nhìn biểu tình ác độc của hắn, mãi đến khi nghe được câu cuối kia, mới nhịn không được mà lạnh sống lưng: “Ca của ta không có cần uống canh xương của hắn!”

Âm Tế Thiên bật cười: “Lừa ngươi thôi! Nếu ta thật sự nhìn thấy người kia, nhất định sẽ cút nhanh còn hơn cơn gió!”

“Vì cái gì?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Vì nếu ta mà có năng lực đối phó người kia thì cũng không có chuyện bị hắn hủy linh căn! Giờ mà gặp phải hắn, chỉ sợ mạng nhỏ khó có thể bảo toàn!”

Bắc Dực Đồng: ”……”

Âm Tế Thiên cười khẽ: “Xem ra Vô Tịnh nhất thời cũng khó thoát khỏi những người đó, chúng ta cứ đi về phủ trước rồi nói!“ Bắc Dực Đồng gật gật đầu.

Hai người trở lại Bắc phủ, còn chưa kịp đi vào Minh Thăng Viện thì đã có một danh đệ tử vội vội vàng vàng chạy tới đây: “Đệ tử Bắc Chính kiến quá Thiếu phu nhân!“ Âm Tế Thiên thấy gã vô cùng lạ mắt, bất quá, nhìn bộ dạng có việc gấp của gã, liền mở miệng hỏi: “Làm sao?”

“Ngươi là đệ tử của viện Hoành Trưởng Lão!” Bắc Dực Đồng khẳng định nói.


“Đúng vậy!” Bắc Chính nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai xung quanh, lúc này mới đi lên khẽ nói nhỏ: “Bên Thú Viên, đệ tử nghe được một ít chuyện có liên quan đến Thiếu phu nhân!”

“Chuyện gì mà có liên quan đến ta?”

Bắc Chính nhanh đáp lời: “Hiện tại người trong Thú Viên đều đang bàn tán xôn xao việc Thiếu phu nhân mua đồ ăn ở Đậu Hoa Thôn!”

Âm Tế Thiên có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày!

Hắn còn tưởng chí ít bọn họ sẽ đợi lần giao dịch kế tiếp của hắn với Đậu Hoa Thôn, rồi phái người vụng trộm đi theo phía sau, sau đó lại tra rõ ràng.

Không nghĩ tới lúc này mới chỉ qua vài ngày, Bắc Hữu Lợi đã tra ra được đồ ăn yêu thú đến từ Đậu Hoa Thôn!

Bắc Chính tiếp tục nói: “Nghe nói tin truyền từ Lăng gia bên kia tới!”

Nghe gã nói như vậy, Âm Tế Thiên không khỏi nhớ tới lần đầu tiên đi Đậu Hoa Thôn, quả thật bọn họ có gặp người của Lăng gia.

Hóa ra là từ chỗ đó mà ra!

“Đệ tử còn nghe lén được một việc!” Bắc Chính lại đè thấp thanh âm thêm vài phần: “Đệ tử nghe lén được Bắc Hữu Lợi đem tin tức Thiếu phu nhân mua đồ ăn yêu thú từ Đậu Hoa Thôn nói ra xong, thì sai người lấy những thực phẩm làm yêu thú đi tả trộn vào trong đồ ăn.”

Âm Tế Thiên không có bảo Bắc Chính này nghe lén chuyện ở Thú Viên, thế nhưng gã lại chủ động báo cáo lên cho mình mọi chuyện, có thể thấy được, linh thạch mà hắn thưởng đi ra ngoài đã bắt đầu nhận được kết quả.


Bất quá, thưởng linh thạch không có làm bọn họ đối với mình trung thành và tận tâm, thêm vào đó sau khi thu mua, thì cũng chỉ giúp một hai việc coi như trả đủ!

Âm Tế Thiên trưng ra bộ dáng vô cùng cảm kích mà tiễn bước Bắc Chính, sau đó, quay sang hỏi Bắc Dực Đồng: “Ngươi có thể tìm đến cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ ăn cho yêu thú trong Bắc Hoàng Thành không? Càng nhanh càng tốt!“ Lúc hỏi ra những lời này, hắn cảm thấy mình thật là kỳ quái, thế nhưng tin tưởng rằng một đứa nhỏ sẽ giúp hắn làm tốt được chuyện này!

Bắc Dực Đồng nghe thấy hắn có biện pháp, đôi mắt xinh đẹp thoáng xẹt qua ý cười, đáp nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi sân.

Âm Tế Thiên trở lại đại sảnh Minh Thăng Viện, vừa uống một ngụm nước trà mà Bắc Thận rót, thì liền nghe báo có một tăng nhân muốn gặp Bắc Thận.

Khi Bắc Thận dẫn Vô Tịnh vào Minh Thăng Viện, thiếu chút nữa Âm Tế Thiên đã nhận không ra người trước mắt là Vô Tịnh.

Bộ tăng bào vốn sạch sẽ bây giờ đã bị xé rách te tua, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên đen thùi, tựa như té vào vũng sình.

Vô Tịnh không có giải thích vì sao hắn trở thành bộ dạng này, đem Lệnh bài thân phận trả lại Âm Tế Thiên xong, thì theo sau Bắc Thận đến phòng khách tắm rửa thay quần áo!

Buổi chiều hôm đó, chuyện Âm Tế Thiên mua đồ ăn ở Đậu Hoa Thôn đã truyền khắp Bắc gia!

Khi sự tình đang ồn ào náo nhiệt, Âm Tế Thiên lại xem như không có việc gì mà trốn trong phòng đả tọa tu luyện, sau đó đem này nọ trong túi Càn Khôn đổ hết ra, chất đầy cả cái giường lớn, trừ những thứ Vô Tịnh chuẩn bị và những thứ Tịch Thiện đưa cho hắn, mấy thứ còn lại đều là Lễ gặp mặt của các trưỡng lão Bắc gia trong ngày kính trà hôm ấy.

Âm Tế Thiên đem những pháp bảo pháp khí cần sử dụng linh lực mới phát động được toàn bộ nhét trở về trong túi.

Khi hắn cầm lấy cây pháp trượng sắc vàng kim, ánh mắt hắn lập tức bị nó thu hút lấy, yêu thích không buông tay mà vuốt ve điêu văn khắc trên đó!

Cây pháp trượng này rất là đặc biệt, không hề giống cây pháp trượng mà mấy hòa thượng hay cầm, thật ra nó giống quyền trượng hơn, chạm trổ *** mỹ

(*** xảo+xinh đẹp), trang trí lộng lẫy và rực rỡ, trên đỉnh đầu còn khảm một viên ngọc bích to bằng nắm tay, mười phần chói mắt.


Nó hẳn là Kim Pháp Trượng Vô Tịnh đặt trong túi Càn Khôn, cũng chính là đồ cưới mà Hư Không đưa!

Âm Tế Thiên vừa nghĩ đến việc nó là đồ cưới, lòng yêu thích lập tức sụt giảm, căm giận nhét vào trong túi Càn Khôn.

Bận rộn mãi đến khuya, mới đem mọi thứ phân chia xong xuôi!

Âm Tế Thiên không đợi được Bắc Minh trở về nghỉ ngơi, đành mang theo cảm giác lạc lõng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn bị tiếng kêu hốt hoảng gấp gáp của vú Liễu gọi dậy: “Thiếu phu nhân không tốt rồi! Có chuyện lớn không tốt! Thú viên lại xảy ra chuyện!”

Âm Tế Thiên nghe thấy tiếng cãi nhau, nhíu nhíu mày, không định rời giường, chỉ miễn cưỡng hỏi một câu: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Vú Liễu một bên kéo Âm Tế Thiên dậy, một bên nôn nóng nói: “Yêu thú trong Thú Viên, còn có yêu thú của các đệ tử, sau khi ăn đồ ăn Thiếu phu nhân mua, tất cả đều đi tả không ngừng, phía ngoài, hộ vệ của Chấp Pháp trưởng lão đang chờ Thiếu phu nhân đi ra kìa!”

“Vậy cứ để bọn họ chờ!” Âm Tế Thiên lại ngã trở về giường.

“Không có được!” Vú Liễu gấp gáp kéo Âm Tế Thiên dậy thêm lần nữa: ”Những hộ vệ kia đến để mang Thiếu phu nhân tới Đại điện Chấp Pháp răn hỏi!“ Lúc này Âm Tế Thiên mới hoàn toàn tỉnh táo!

Hắn còn tưởng rằng chí ít phải hai ba ngày Bắc Hữu Lợi mới ra tay, không nghĩ tới gã gấp gáp không chờ được mà muốn đem hắn kéo xuống cái vị trí mua đồ ăn này.

Âm Tế Thiên rửa mặt xong, vừa đi đến đại sảnh thì lập tức bị bốn gã hộ vệ áp giải đến Đại điện Chấp Pháp.

Đó là một cái đại diện to lớn, bên trong có hơn năm mươi danh Trưởng lão Bắc gia đang ngồi, trong đó có cả Bắc Vũ Hoành và Bắc Vũ Phong, dĩ nhiên không thiếu tổng quản Thú Viên – Bắc Vạn Trọng, hai bên đại điện là đệ tử Bắc gia, còn ở giữa chính là đệ tử Thú Viên.

Lão giả ngồi ở giữa năm mươi danh trưỡng lão, mắt sắc bén có thần, chỉ cần nó hơi đảo qua, cũng khiến cho các đệ tử trong đại sảnh căng thẳng một phen.

Âm Tế Thiên bước vào đại điện, lập tức cảm giác được bầu không khí nơi này đang bao phủ một vẻ gì đó rất nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui