Phật Môn Ác Thê
Khuôn mặt giận dữ của Bắc Dực Đồng hiện lên vẻ giật mình, nhìn bóng lưng trắng noãn,con ngươi nháy mắt trở nên trầm lại.
Nhóc bơi tới phía sau Âm Tế Thiên, đưa tay xoa cái lưng trắng nõn của hắn, dọc theo đường cong xương sống chậm rãi đi xuống, làn da mềm mịn khiến nhóc vừa lòng nhếch lên khóe miệng, đến tận eo mới ngừng lại. Âm Tế Thiên cũng không ngăn động tác của nhóc lại, đơn giản vì hắn cho rằng tiểu thí hài là tò mò cơ thể của người khác mà thôi: “Chơi đủ rồi, nhanh nhanh kì lưng cho ta đi!”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng lóe lên, không nhìn mảnh khăn trắng nổi lềnh bềnh bên cạnh, trực tiếp dùng hai tay chà xát từng chỗ trên lưng hắn. Hai cánh tay mềm mềm khiến Âm Tế Thiên cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa Bắc Dực Đồng còn dùng thêm linh lực, cả người hắn giống như vừa được tắm vừa được xoa bóp, rất thích ý. Ngay lúc hắn sắp ngủ, thì đột nhiên nghe thấy Bắc Dực Đồng nói: “Sau khi ngươi tới Bắc gia, có cạo đầu lần nào không?”
Nghe tiếng, Âm Tế Thiên mở hai mắt, nhìn nhìn xung quanh mới nhớ ra mình vẫn còn đang tắm rửa. Hắn lắc đầu để hoàn toàn tỉnh táo lại rồi mới lên tiếng: “Không có!”
Bắc Dực Đồng nhìn chằm chằm ánh nến chiếu sáng đỉnh đầu, nhăn mày nghi hoặc hỏi: “Vì sao tóc vẫn không mọc ra?”
Âm Tế Thiên đưa tay sờ đỉnh đầu trụi lủi: “Không biết!”
Hắn tựa như nghĩ tới chuyện gì, lại nói thêm: “Có thể là do ăn dưỡng thân đan của Bắc Minh?”
“Không thể nào!” Bắc Dực Đồng nói chắc chắn: “Dưỡng thân đan chỉ có tác dụng dưỡng thân và kéo dài tuổi thọ, tuyệt đối không ngăn cản việc mọc tóc!”
Âm Tế Thiên không để tâm nói: “Cũng có thể là do ta bị phế đi linh căn, thân thể chắc chưa thích ứng được từ một người có linh căn thành một người bình thường!”
“Không thể nào, người tu chân một khi trở thành người thường thì các phương diện khác trên cơ thể sẽ lão hóa rất nhanh, nhưng bởi vì ngươi chỉ có mười lăm tuổi, sau khi bị hủy linh căn mới không có thay đổi nhiều, nếu chuyện này xảy ra với một tu sĩ có tu vi trăm năm, hắn ta sẽ lập tức trở thành một ông cụ, thậm chí còn có khả năng chết ngay lập tức!”
Trong mắt Bắc Dực Đồng hiện lên một tia vui sướng: “Chẳng nhẽ là do phật châu của Hư Không trưởng lão tặng ngươi?”
Có một sô pháp bảo có thể trì hoãn sự già đi của người thường, nếu như vậy thì việc tóc mọc chậm cũng chẳng có gì lạ. Trong lòng Âm Tế Thiên thì lại không cho là vậy, hắn cảm thấy rất có thể là liên quan tới việc tu luyện của hắn. Tuy rằng hắn không cần linh căn vẫn có thể tu luyện, nhưng cũng không biết là mình đang tu luyện loại công pháp gì, bất quá hắn cảm thấy mình chẳng thua kém gì với người có linh căn.
Âm Tế Thiên xoay người, không để ý cười: “Bần tăng là hòa thượng, tóc mọc hay không thì có làm sao đâu?”
Hắn đưa tay di di cái trán của Bắc Dực Đồng: “Mà ngươi, cái tiểu thí hài này cũng biết nhiều thật đấy!”
“Ta một chút cũng không nhỏ()!” Bắc Dực Đồng nghiêm mặt kéo xuống cái tay đang di di trên trán mình.
“Vậy sao?” Âm Tế Thiên ý vị sâu xa mà liếc xuống thân dưới ở trong nước của nhóc một cái: “Có cần ta kiểm tra giùm hay không?”
Bắc Dực Đồng ngược lại không có vẻ muốn che dấu mà nhìn hắn với ánh mắt rất có thâm ý: “Sẽ có một ngày ngươi hối hận vì nói ta nhỏ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...