Phật Môn Ác Thê
Bắc Dực Đồng nghiêm khuôn mặt trẻ con của mình, nói: “Tắm rửa!”
Âm Tế Thiên nghe câu trả lời của nhóc có chút dở khóc dở cười, cũng không biết có phải ánh nến quá đỏ hay không mà hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng lại thoáng ửng hồng.
“Thôi để ta tự cởi!” Hắn chủ động tháo xuống phật châu trên cổ.
Bắc Dực Đồng chằm chằm xem Âm Tế Thiên đặt phật châu ở trên giường: “Ta có thể cầm xem chứ?”
Âm Tế Thiên nhìn chuỗi phật châu phát ra ánh vàng, cười nói: “Ngươi cứ việc cầm xem!”
Pháp bảo, pháp khí mà có chút linh khí sau khi nhận chủ, phải có được sự đồng ý của chủ nhân thì người khác mới có thể chạm vào nó, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng như vừa rồi. Đương nhiên, nếu như người đó có linh lực hoặc tu vi cao hơn pháp bảo, pháp khí thì lại là chuyện khác. Bắc Dực Đồng cầm lấy phật châu được làm tỉ mỉ *** tế, lật đi lật lại vài lượt kiểm tra chất lượng mỗi hạt châu, một lúc lâu mới nói: “Kỳ quái!”
Âm Tế Thiên tò mò nhìn nhóc: “Làm sao vậy?”
Đôi mày của Bắc Dực Đồng nhíu càng chặt: “Ta không nhìn ra được phật châu này là làm từ cái gì! Tuy có linh khí, nhưng cũng không nhiều lắm, vậy nhưng lại có đủ khả năng đẩy văng tay ta ra”
Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Không phải làm từ vàng sao?” Hắn vẫn luôn cho rằng bộ phật châu này làm từ vàng thật.
Bắc Dực Đồng lắc đầu: “Ai đưa cho ngươi phật châu vậy?”
“Đây là lễ vật sư phụ đưa cho ta!”
Bắc Dực Đồng vừa nghe là quà của Hư Không, nhất thời cũng thả lỏng: “Hư Không đại sư tặng lễ cũng không giống người bình thường!”
Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng của gia phó: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân đã pha xong nước tắm rồi!”
Bắc Dực Đồng liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên đã cởi hết đồ chỉ còn lại tiết khố, hai mắt chớp chớp, nhóc lớn tiếng nói: “Ngươi lui ra đi!”
“Dạ!”
Âm Tế Thiên nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức đi ra bên ngoài, đến trước thùng tắm, định cởi luôn cả tiết khố thì lại nhìn thấy Bắc Dực Đồng đứng ở cạnh bình phong, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm không chớp lấy một cái. Âm Tế Thiên tức giận mà lườm nhóc một cái: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Bắc Dực Đồng vênh cái mặt nhỏ lên, nói năng rất chính nghĩa: “Giúp ngươi chà lưng.”
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Dực Đồng cao không quá cái thùng nước, vừa nghe nhóc nói đã thấy tức cười: “Ngươi muốn chà lưng cho ta?”
“Ừm!”
Âm Tế Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đứng đắn, bất đắc dĩ mỉm cười: “Được, vậy cùng nhau tắm đi!”
Bắc Dực Đồng hơi hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên vẻ do dự. Âm Tế Thiên thấy nhóc vẫn không nhúc nhích, nở nụ cười ác ý nói: “Ngươi không phải là thẹn thùng đó chứ?”
Hắn không để tiểu thí hài đổi ý, tiến lên một bước túm lấy Bắc Dực Đồng, hai ba cái đã cởi hết quần áo trên người đứa nhỏ, sau đó thả nhóc vào thúng nước. Bắc Dực Đồng ngụp lặn uống mất vài miếng nước tắm, lúc nhóc trồi được lên mặt nước thì Âm Tế Thiên đã cởi tiết khố đi vào thùng nước. Nhóc cau mày nhìn Âm Tế Thiên, có chút bất mãn. Âm Tế Thiên làm như không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ, cười cười đem cái khăn trắng vứt tới trước mặt Bắc Dực Đồng, sau đó xoay lưng về phía nhóc: “Lưng ta giao cho ngươi đó!”
Khuôn mặt giận dữ của Bắc Dực Đồng hiện lên vẻ giật mình, nhìn bóng lưng trắng noãn, con ngươi nháy mắt trở nên trầm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...