Phật Môn Ác Thê

Mới vừa bước vào cửa tiền viện liền nhìn thấy Bắc Đẩu lo lắng chạy về phía hắn.

“Thiếu phu nhân, thân mình thiếu gia đột nhiên không khỏe, chúng ta cần phải quay trở lại Bắc gia ngay”

Âm Tế Thiên vừa nghe, đáy mắt hiện vẻ sốt ruột mà ngay cả hắn cũng không phát hiện: “Xảy ra chuyện gì?”

Hắn không tự chủ được mà bước nhanh hơn, theo Bắc Đẩu đi vào trong phòng Bắc Minh đang nghỉ.

“Sự tình rất đột ngột, chúng ta cũng không rõ ràng lắm tình trạng của thiếu gia!”

Âm Tế thiên vừa vào trong phòng, liền nhìn thấy Bắc Minh nằm trên ghế không nhúc nhích y như người đã chết rồi, tim nhất thời đều trùng xuống. Hắn có chút gấp gáp gọi một tiếng: “Bắc Minh!”

Âm Tế Thiên không phát hiện lúc mình gọi tên người kia thanh âm đều run lên. Hắn nhanh chóng tiến lên ôm lấy nam tử nằm ở trên ghế, xoay người trầm giọng nói với Bắc Đẩu: “Chúng ta hồi phủ!”

“Dạ!” Bắc Đẩu vội vàng lấy ra pháp khí, mang theo Âm Tế Thiên và Bắc Minh rời khỏi cửa hàng. Bọn họ vừa đi, chưởng quầy vẫn luôn canh giữ bên người Bắc Minh nhất thời thở ra một hơi, thiếu gia ở trong cửa hàng hắn xảy ra bất trắc gì, quản sự như hắn còn không nhanh cuốn gói bỏ của chạy lấy người.

Hắn quay trở lại cửa hàng, hỏi tiểu nhị trước đó đã được phân phó hầu hạ tốt Âm Tế Thiên: “Này, vị công tử kia mua cái gì vậy?”

Tiểu nhị nhanh chóng nói: “Một viên yêu đan cấp ba, hai viên yêu đan cấp hai mà một viên yêu đan cấp một!”


“Chỉ có vậy?” Chưởng quầy có chút khó tin hỏi lại, hắn cho rằng khách quý của thiếu gia ở trong *** chọn đồ vật quan trọng, không nghĩ tới đều là một ít vật không đáng giá tiền.

“Đúng vật!”

Chưởng quầy phát phất tay ý bảo tiểu nhị tiếp tục làm việc sau đó đi quanh cửa hàng một vòng. Rất nhanh, ánh mắt dừng lại ở quầy bày yêu đan, nguyên bản của yêu đan là trong suốt, hiện giờ lại phát ra quang mang màu xanh, khiến cho hắn khiếp sợ hơn chính là hơn trăm viên yêu đan đều đồng thời sáng lên. Chưởng quầy nhanh chóng gọi lại tiểu nhị kia, chỉ vào yêu đan trên quầy hỏi: “Hôm nay có bao nhiêu người chạm qua chỗ yêu đan này?”

Tiểu nhị từ khi từ hậu viện trở về liền luôn bận rộn tiếp đón khánh khứa căn bản không có chú ý tới biến hóa của yêu đan, hiện tại bị chưởng quầy hỏi như vậy mới phát hiện dị trạng của yêu đan, trên mặt cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc: “Trừ bỏ tiểu nhân ra, cũng chỉ có vị công tử kia”

“Tất cả chỗ yêu đan kia ngươi đều chạm qua?”

Tiểu nhị vội vàng xua tay: “Tiểu nhân không có chạm qua, là vị công tử kia tò mò gì đó mỗi viên yêu đan hắn đều sờ thử một lần”

Chưởng quầy nhíu mày thấp giọng: “Thật sự là kỳ quái!”

Yêu đan cấp một và hai cùng lắm chỉ có thể thí nghiệm lực tương tác của Ngự thú sư cấp thấp, nếu gặp được Ngự thú sư ở trên bậc trung cấp, yêu đan cấp một và hai không thể thí nghiệm được năng lực của đối phương. Hiện giờ yêu đan trước mặt phát ra ánh sáng xanh lục, có thể nói người từng đụng vào chúng là Ngự thú sư cấp hai, chính là Ngự thú sư cấp hai cũng không có năng lực làm cho hơn trăm viên yêu đan cùng sáng lên một lúc. Ngự thú sư có thể làm cho hơn một trăm viên yêu thú sáng lên, chứng minh hắn có thể cùng lúc khống chế hơn một trăm con yêu thú, loại bản lĩnh này chỉ có Ngự thú sư trên cấp bảy mới có thể làm được.

Chưởng quầy nghĩ nát óc cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó, chỉ có thể giái thích khách quý của thiếu gia trong phương diện này rất có tiềm lực, có thể sẽ trở thành Ngự thú sư cấp tám. Khó trách thiếu gia lại coi trọng hắn như vậy!


Âm Tế Thiên căn bản không biết chuyện gì phát sinh ở cửa hàng, trong lòng chỉ vội vã muốn đem Bắc Minh quay lại phủ. Hiện nay khuôn mặt của người trong ***g ngực hắn không có một chút huyết sắc, môi tái nhợt, thân mình lạnh băng, nếu không phải vẫn còn chút hơi thở rất nhỏ, hắn sẽ cho rằng hắn đang ôm người chết. Âm Tế Thiên chưa từng gặp qua Bắc Minh suy yếu như vậy, chỉ thấy mỗi lần thân thể y khó chịu sắc mặt cũng hơi tái nhợt, trên trán có mồ hôi mà thôi.

“Tịch Thiên!” Đột nhiên người trong ngực phát ra một tiếng mỏng manh khô khốc. Âm Tế Thiên nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bắc Minh cố hết sức mở to hai mắt. Hắn cũng không hỏi người kia thân thể có chỗ nào khó chịu hay không, chỉ liếc mắt một cái rồi thản nhiên nói: “Ta thấy Hiên Viên Duật rồi!”

Vừa mới nói xong, liền cảm thấy người trong ngực động một cái. Khóe miệng Âm Tế Thiên khẽ cong lên: “Y thực sự là một nam nhân đẹp đến không thể đẹp hơn! Giống như tiên xuống trần!”

Hắn không biết vì cái gì lại nói với Bắc Minh chuyện hắn gặp Hiên Viên Duật, chính là cảm giác được người trong ngực động đậy hắn lại cảm thấy vui vẻ, tóm lại hắn không thích Bắc Minh nằm im lìm một chỗ.

“Nếu ta là một cô nương, ta nhất định muốn gả cho y!”

Hắn cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy với Bắc Minh, thực ra khi nhìn thấy Hiên Viên Duật, hắn cũng không có kinh ngạc hay say mê như lần đầu nhìn thấy Bắc Minh, cũng không có như Bắc Minh hấp dẫn ánh mắt của hắn.

“Thiếu phu nhân đã tới rồi ạ!”

Bắc Đẩu đem pháp khí hộ tống đến tận cửa Bắc phủ, nhanh chóng tiếp nhận Bắc Minh trong tay Âm Tế Thiên tiến vào phủ, nháy mắt bóng người biến mất sau đại viện.

Âm Tế Thiên muốn đi lên đuổi theo lại bị năm tên hộ vệ đi phía sau cản đường lại.


“Thiếu phu nhân, hiện tại đã là buổi trưa, là thời điểm nên dùng cơm trưa!”

Âm Tế Thiên liếc mắt trừng bọn họ một cái, lúc này hắn nào có tâm tư mà đi ăn cơm trưa? Bất quá, hắn không phải là quá quan tâm tới Bắc Minh đó chứ? Hắn như vậy thật không thích hợp. Âm Tế Thiên thu hồi động tác, khó hiểu mà nhăn mày lại, quyết định đem sự tình Bắc Minh vứt ra sau đầu, trở lại Minh Thăng viện để dùng bữa. Bắc Thận nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về, vội vàng tươi cười tiến lên đón tiếp, nhận lấy đấu lạp Âm Tế Thiên đưa đột nhiên kinh dị kêu lên một tiếng: “Thiếu phu nhân, cổ ngài vì sao lại có vết máu vậy?”

Âm Tế Thiên vừa nghe, vươn tay sờ cổ mình lập tức truyền đến cám giác đau đớn mới nhớ tới lúc hất Thôn phách thì bị thanh đao liếm qua một chút.

“Không có gì, bôi thuốc là đỡ rồi!”

Bắc Thận nhanh chóng đem thuốc trị thương ra, sau đó nhìn thấy mảnh vải băng ở tay phải Âm Tế Thiên bị cắt, quan tâm hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài có muốn băng lại tay lần nữa không?”

Nghe vậy, Âm Tế Thiên đưa tay lên nhìn, băng vải đã bị cắt đứt, mảnh vải bị bao cứng ngắc cũng dần lỏng lẻo. Đây là khi hắn nắm lấy loan đao của Thôn Phách, loan đao kia có vẻ rất sắc bén, nếu không phải Bắc Minh băng tay hắn thành một cái bánh chưng, hắn cũng không dám lỗ mãng nắm cây loan đao của Thôn Phách ném đi, bằng không thì tay hắn chắc chắn sẽ bị cắt đứt một nửa.

“Không cần!”

Âm Tế Thiên cởi bỏ mảnh vải, cầm lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương ở hầu kết, rất nhanh cảm giác đau đớt biến mất như chưa từng xuất hiện. Không bao lâu, hạ nhân đem bữa trưa tiến vào Minh Thăng viện. Âm Tế Thiên nhìn số đồ ăn phong phú kia thì lại không có khẩu vị, bất quá lại cảm thấy tò mò trên bàn so với trước kia nhiều hơn ba đĩa thịt: “Vì sao lại có thêm thịt vậy?”

Bắc Thận khẽ cười nói: “Đây là thiếu gia đặc biệt dặn tiểu nhân vì thiếu phu nhân chuẩn bị”

Bắc Minh?


Âm Tế Thiên nhăn nhăn mày, không phải là tiểu thí hài kia nói cho y biết đó chứ! Cũng không biết thân thể y hiện tại có chuyển biến tốt hơn chưa? Âm Tế Thiên đỡ trán, hắn vì sao lại nhớ tới Bắc Minh! Hắn để đũa xuống: “Ta tạm thời không có khẩu vị, đều dọn hết đi!”

“Dạ!”

Âm Tế Thiên đứng dậy trở về phòng, trong nhất thời cũng không biết phải làm gì, đành phải nằm xuống chiếc giường vừa mới mang đến, giống như đứa nhỏ vì nhàm chán mà lăn qua lăn lại. Sau đó tựa hồ nhớ tới sự tình gì, bật ngồi dậy vội vàng từ túi Càn Khôn lấy ra yêu đan mua trong cửa hàng. Lúc hắn lấy ba khối yêu đan ra, cả người không khỏi sửng sốt. Nguyên bản của yêu đan là hình tròn trong suốt, hiện giờ vỡ thành hơn mười khối đá vụn màu trắng.

“Nát rồi!” Âm Tế Thiên có chút khó có thể tin vào mắt mà sờ vào mấy viên đá vụn kia. Không phải là chỉ có hút hết tu vi của yêu đan thì yêu đan mới có thể biến thành đá vụn sao? Tuy nhiên hắn không có hút đi tu vi của yêu đan, yên đan sao lại vỡ thành đá vụn? Chẳng nhẽ lúc vú Trương đưa tới yêu đan cấp tám cũng là bị hắn biến thành đá vụn?

Cái này… Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Trong đầu Âm Tế Thiên tràn đầy nghi hoặc, tuy nhiên lại không biết tìm tới ai mà hỏi thì mới tốt! Chỉ có thể giấu ở trong lòng, chờ về sau tự mình tìm đáp án.

Vào đêm, Âm Tế Thiên vẫn không có chờ được đến khi Bắc Minh trở lại Minh Thăng viện. Hắn từng hỏi Bắc Thận tình hình, tuy nhiên một hỏi ba không biết! Muốn tìm sáu tên hộ vệ bên người Bắc Minh để hỏi cho rõ ràng, nhưng lật tung đại viện của Hoành trưởng lão cũng không tìm thấy bọn họ. Tận cho đến khi đêm đã khuya, khuôn mặt Bắc Dực Đồng sưng xỉa đen xì mò tới, vội vã chạy vào trong phòng, nhìn thấy Âm Tế Thiên nằm trên giường nhưng không có ngủ, nhanh chóng cởi giày, sau đó bò lên giường, cả người nằm úp lên trên người Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên thiếu chút nữa bị nhóc ép tới không thở nổi, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì?”

Kỳ thực trong lòng hắn rất cao hứng vì Bắc Dực Đồng tới, ít nhất hắn có thể từ miệng của tiểu thí hài này hỏi được tình huống của Bắc Minh. Bắc Dực Đồng ghé vào trên người của hắn, dùng hai tay giữ mặt Âm Tế Thiên, trầm giọng hỏi: “Ngươi thực sự nhìn thấy Hiên Viên Duật!”

Âm Tế Thiên hồ nghi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đúng vậy! Làm sao?”

Hắn như thế nào cảm thấy tiểu thí hài này đang nóng giận? Có nhìn thấy Hiên Viên Duật hay không thì liên quan gì tới nhóc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui