Bắc Minh không đáp lại lời hắn, tuy nhiên, hắn lại nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên:”Hiên Viên sư huynh, ngươi đợi ta với!”
Mới chỉ nghe thanh âm thôi mà đã có thể khiến nam nhân tâm thần thư sướng, thật không biết dung mạo của vị cô nương kia sẽ như thế nào.
Đặc biệt là Âm Tế Thiên đang bị che hai mắt, lại càng hiếu kì về nữ tử kia.
Sẽ không phải là vì bộ dạng của nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, nên Bắc Minh mới che lại hai mắt hắn đấy chứ?
Nếu thật sự là như thế, thì nam nhân gọi Hiện Viên kia thật là đáng hâm mộ, có giai nhân như vậy làm bạn, chết cũng cam lòng!
“Hiên Viên sư huynh, Hiên Viên sư huynh, ngươi đợi ta!” Thanh âm nữ tử vừa tức lại vừa vội, cuối cùng có thể là do bị buộc đến nóng nảy, giận dỗi kêu to:”Hiên Viên Duật!”
Vừa mới nói xong, nháy mắt tiếng ồn ào xung quanh an tĩnh lại.
Hiên Viên Duật?
Âm Tế Thiên sửng sốt!
Đó không là người đã từng cùng với Bắc Minh được xem là đôi tuyệt thế thiên tài – Hiên Viên Duật sao?
Người xung quanh đột nhiên kích động gào to,
“Là Hiên Viên Duật! Thật là Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái!”
“Hiên Viên Duật cùng với Bắc gia Minh thiếu gia đều là tuyệt thế thiên tài?”
“Chính là y! Mười năm trước ta từng gặp quay, tuyệt đối sẽ không nhận sai!”
“Không phải y biến mất mười năm sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Hơn nữa còn xuất hiện ở Bắc hoàng thành, chắc không phải là y tới tìm Bắc gia Minh thiếu gia chứ?”
“Hẳn là vì Minh thiếu gia mà đến, ngươi xem, Minh thiếu gia vừa trở lại Bắc hoàng thành không lâu, Hiên Viên Duật đã tới đây!”
“Ta tương đối hiếu kì, rốt cục mười năm trước xảy ra việc gì, mà khiến hai tuyệt thế thiên tài mai danh ẩn tích tận mười năm.”
“Ta càng hiếu kì là Hiên Viên Duật và Minh thiếu gia có từng tấn chức cảnh giới hay không!”
“Bắc Minh, bỏ tay ngươi ra, ta muốn trông thấy Hiên Viên Duật!” Âm Tế Thiên càng nghe càng hiếu kì, nhưng mà, hai mắt bị Bắc Minh che, muốn nhìn lại nhìn không được, muốn kéo tay y xuống, lại sợ lực đạo đã qua cường hóa làm Bắc Minh bị thương.
Không được, hắn phải tìm biện pháp khống chế tốt lực đạo mới được, tựa như thính giác, nhất định có thể khống chế tự nhiên!
“Ngươi chỉ cần xem ta là được rồi!” Giọng nói Bắc Minh lại lạnh đi vài phần, hơn nữa, ý nghĩa trong lời nói là y cực kì không vui vẻ!
Ta phắc!
Bắc Minh che lại hai mắt hắn, là vì không muốn hắn nhìn Hiên Viên Duật!
Khóe miệng Âm Tế Thiên thoáng co rút:”Ngươi có cái gì để xem? Hiện tại mỗi ngày đối diện với khuôn mặt này của ngươi, chỉ còn kém không biết trên đó mọc bao nhiêu sợi lông mao!”
Bắc Minh thản nhiên nói:”Vậy chờ đến khi ngươi đếm xong trên mặt ta có bao nhiêu sợi lông mao, ta sẽ buông tay!”
Âm Tế Thiên không thể nhịn được nữa, cắn răng nói:”Bắc Minh!”
“Tịch Thiên!” Giọng nói của Bắc Minh chứa sự nghiêm túc mà trước đây chưa từng có:”Về sau có thể cách Hiên Viên Duật xa bao nhiêu thì cứ xa bấy nhiêu!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, lộ ra một tia bất đắc dĩ:”Vậy ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết bộ dáng y như thế nào, như vậy khi ta nhìn thấy y thì mới biết ai mà tránh ra xa chứ.”
Bắc Minh không hề lên tiếng.
Tuy rằng Âm Tế Thiên không nhìn thấy biểu tình của Bắc Minh, thế nhưng hắn có thể cảm giác được cái tay đang che mắt mình xuất hiện một chút buông lỏng, hẳn là đang do dự.
Một lúc sau, Bắc Minh chậm rãi buông hai tay che mắt Âm Tế Thiên xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...