Quỷ quái lão tổ nhìn Âm Tế Thiên ngồi xếp bằng, suy đoán: “Chắc là Phách Nhi đến Minh Ngục cũng không tìm được một hồn kia. Vậy nên hôm nay, Tiểu hòa thượng muốn dùng hồn phách của bản thân để bổ sung hồn phách cho y.”
Yêu quái lão tổ tỏ vẻ hâm mộ: “Tiểu hòa thượng thật quan tâm đến Phách Nhi.”
Nếu không phải là người hắn yêu, ai sẽ chịu hy sinh tính mạng của bản thân để đi cứu người khác chứ.
Trong lúc hai vị lão tổ nói chuyện, Âm Tế Thiên đang hết sức chuyên chú tìm kiếm một hồn kia của Bắc Minh.
Thất thải hỏa miêu trong Thức Hải của hắn cứ xoay tròn không ngừng, tạo thành một trận lốc xoáy mãnh liệt, như muốn hút sạch hết mọi thứ lên.
Chỉ lát sau, có một mảnh hồn màu đen bị kéo từ sâu trong Thức Hải ra.
Âm Tế Thiên nhìn kỹ, phát hiện mảnh hồn kia có bộ dáng giống hệt như là Bắc Minh.
Nếu hắn đoán không sai, đây chính là một hồn còn thiếu mà Bắc Minh vẫn luôn kiếm tìm. Nhưng quái lạ là, mảnh hồn kia luôn cố kháng cự lại sức hút của Thất thải hỏa miêu, khiến Thất thải hỏa miêu cũng không có biện pháp với nó.
Âm Tế Thiên thầm cảm thấy hết sức lo lắng.
Ngay tại lúc hắn không biết phải làm gì, đột nhiên Thức Hải của hắn xuất hiện ba mảnh hồn phách có bộ dáng giống y hệt hắn.
Trong đó, có một cái màu đen, một cái màu trắng và một cái màu đen trắng. Khi cả ba hợp lại, trực tiếp bức mảnh hồn của Bắc Minh đến không còn chỗ trốn.
Làm Âm Tế Thiên buồn cười nhất là, mảnh hồn của Bắc Minh lại không nỡ xuống tay với ba mảnh hồn của hắn, cho nên bị ba hồn kia rượt đuổi chạy tán loạn xung quanh.
Giờ hắn mới hiểu ra, có thể Thất thải hỏa miêu chính là bảy phách của hắn, mà ba mảnh hồn đột nhiên nhảy ra kia, cũng chính là ba hồn của hắn.
Lúc này, Âm Tế Thiên nghe thấy Yêu Quái lão tổ thét lên: “Hồn của Phách Nhi muốn lao ra ngoài rồi.”
Hắn vội tập trung *** thần, bức một hồn của Bắc Minh rời khỏi Thức Hải của mình.
“Ah …Phu quân …Đó là …?”
Yêu quái lão tổ giật mình, chỉ vào mảnh hồn đang từ trong cơ thể Âm Tế Thiên bay ra. Bộ dáng của nó, cư nhiên giống Bắc Minh như đúc.
Quỷ Quái lão tổ nghi ngờ hỏi: “Đó chẳng phải là hồn của Phách Nhi hay sao?”
Nhưng cớ gì hồn của Phách Nhi lại nằm trong thân thể Tiểu hòa thượng?
Mảnh hồn kia vừa thoát ra khỏi cơ thể của Tịch Thiên, tức khắc, nó liền cho làm tất cả mọi người có mặt ở Đại điện đều phải run lên, hai chân mềm nhũn chẳng còn khí lực. Bùm một tiếng, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống đất.
Mảnh hồn kia lơ lửng giữ không trung, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, tựa như Vương giả, lãnh đạm mà nhìn thân thể Bắc Minh đang nằm trên mặt đất.
Y lạnh lùng hừ một tiếng, không chút khách khí phun ra hai chữ: “Phế vật!”
Sau đó nhẹ nhàng phất tay áo một cái, đem hồn phách trong cơ thể Bắc Minh chuyển vào cơ thể mình.
Và khi liếc sang Âm Tế Thiên đang ngồi xếp bằng, ánh mắt y liền trở nên nhu hòa. Y bay đến trước mặt hắn, khẽ kêu lên: “Tịch Thiên!”
Âm Tế Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Minh, khóe miệng tức khắc treo lên nụ cười: “Minh!”
Mảnh hồn của Bắc Minh vừa đau lòng vừa cưng chiều mắng: “Ngu ngốc!”
Âm Tế Thiên giơ tay lên, muốn sờ khuôn mặt kia, tuy nhiên trước mắt lại đột nhiên tối sầm đi. Hắn cảm giác được, linh hồn của mình đang muốn thoát xác lao ra ngoài.
Sắc mặt Âm Tế Thiên đại biến, vội vàng áp chế chúng nó xuống, nhưng hiển nhiên chúng nó không hề nghe theo lời hắn.
Hắn biết mình sắp sửa hồn phi phách tán, đáy mắt không khỏi hiện ra vẻ bi thương, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngã ra.
Một hồn của Bắc Minh kinh hãi, cứ tưởng đỡ được thân thể của Âm Tế Thiên, vậy mà không ngờ hai tay y lại xuyên qua người hắn, làm hắn té trên mặt đất.
Một hồn của Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên đến ngớ ra, hung hăng nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết!”
Ngay sau đó, ba hồn bảy phách từ trong thân thể Âm Tế Thiên thoát phá ra ngoài.
Một hồn của Bắc Minh cuống quýt hóa thành cái bóng đen đuổi theo. Chẳng bao lâu sau, một hồn kia quay trở lại, nhập vào trong thân thể Bắc Minh.
Lúc này, đám Quỷ tu trong Đại điện mới thoáng buông lỏng, khó hiểu mà bàn tán sôi nổi ầm lên.
Một vị trưởng lão hỏi: “Mới vừa…vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết! Vừa rồi, ta đột nhiên cảm thấy cực sợ hãi, toàn thân run lên, hai chân đứng không vững. Tóm lại, cả cơ thể không còn chút sức lực nào cả.”
“Ta cũng thế. Trước nay ta chừng gặp qua trường hợp như vậy. Khủng bố hơn hẳn so với uy áp của người có tu vi cao”.
Quỷ Quái lão tổ đỡ cái đầu đang đau đến muốn ngất xỉu, liếc qua Yêu Quái lão tổ đứng bên cạnh, sau đó nhìn sang hai người nằm trên đất.
Bọn họ song song bước tới, cùng lúc mà đưa tay lên mũi hai người kia, kiểm tra.
Qủy Quái lão tổ nhẹ thở một hơi: “Phách Nhi không có việc gì!”
Ngón tay của Yêu Quái lão tổ khẽ run lên, rồi đưa mắt nhìn phu quân: “Tiểu hòa thượng chẳng còn thở nữa!”
Quỷ Quái lão tổ nhíu mày: “Đó là lựa chọn của hắn.”
“Phách Nhi thích hắn nhiều như vậy. Nếu Phách Nhi tỉnh lại, phát hiện tiểu hòa thượng….”
Yêu Quái lão tổ không dám tưởng tượng đồ đệ của bọn họ sẽ biến thành như thế nào nữa.
Quỷ Quái lão tổ càng nhíu chặt mày hơn, thấy mí mắt của Bắc Minh giật giật, nói: “Phách Nhi đã tỉnh.”
Yêu quái lão tổ vội im miệng, nhìn Bắc Minh chậm rãi tỉnh lại.
Bắc Minh mờ mịt ngó Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ, khẽ chớp chớp mắt.
Rất nhiều hình ảnh chợt lóe qua đầu y, khiến não y co rút đau đớn.
“Đau quá!”
Bắc Minh cắn răng, mạnh ôm lấy cái đầu đang đau đớn kịch liệt, tựa như có thứ gì đó muốn cường ép mà nhồi nhét vào đấy.
Yêu Quái lão tổ thấy sắc mặt y tái nhợt không còn chút máu, trán toát ra rất nhiều mồ hôi, bèn vội hỏi: “Phách Nhi, ngươi không sao chứ?”
Bắc Minh đau đến hai mắt trở nên đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Đột nhiên, y trông thấy một nam tử tuấn tà có nốt chu sa chí giữa mày, bị đánh mạnh một quyền. Nháy mắt, thần hồn của nam tử kia, liền tan biến mất.
Nhìn đến đây, y không chịu đựng được nỗi thống khổ nữa, há miệng thét to: “Ahhhh!”
Ngay tức khắc, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, Dạ minh châu trong Đại điện sáng lên.
Một cơn gió lạnh buốt xương thổi ùa vào Đại điện, hai vị lão tổ nhanh chóng đứng lên, đi đến cửa: “Xảy ra chuyện gì? Sao bầu trời lại tối đen rồi?”.
Mọi người sửng sốt: “Không biết!”
Một tiếng sấm vang lên thật lớn.
Không trung dường như muốn nổ tung, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Không chỉ phía Đông mà cả toàn bộ Tu Chân giới đều bị tiếng sấm này dọa đến không dám ra khỏi cửa.
Tiếng sấm cứ liên tục vang lên, từng tiếng nối tiếp từng tiếng, dường như muốn kéo cả bầu trời xuống.
Đệ tử canh giữ bên ngoài Đại điện nhìn sấm chớp trên không trung, cùng với gió rét đang quất mạnh vào mặt, sợ đến mức chạy trốn hết vào trong Đại điện.
“Rất quỷ dị! Thật sự rất quỷ dị! Đừng nói là sắp sửa có biến!” Một trưởng lão không ngừng thì thầm.
Sắc mặt Quỷ Quái lão tổ trầm xuống: “Suy đoán vớ vẩn!”
Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh thống khổ của Bắc Minh đột nhiên dừng lại, kéo theo từng đợt sấm chớp và cuồng phong cũng ngừng theo.
“Lão…Lão tổ, ngài…ngài xem đằng sau..” Một đệ tử sợ hãi chỉ ra phía sau bọn họ.
Mọi người vội vàng quay đầu, phát hiện Bắc Minh đang bay lơ lửng trên không trung, trong tay y còn cầm một thanh liêm đao màu đen với ánh sáng đỏ tà ác.
Gương mặt lạnh lẽo, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng cong lên, tràn ngập sát khí, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ. Giống như một cuồng ma, không ngừng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Yêu Quái lão tổ khó tin mà nhìn Bắc Minh: “Phách…Phách Nhi!”
Người này thật sự là đồ đệ của bọn họ?
Nếu không phải đồ đệ của bọn họ, vậy cũng chẳng phải là thiếu gia Bắc Minh!
Bởi, người trước mặt thật cứ như một ác ma.
Tà ác đến nỗi … ngay cả tà tu bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Quỷ quái lão tổ sợ hãi kéo Yêu Quái lão tổ lùi ra phía sau mình, nói: “Y không phải là Phách Nhi. Mọi người chú ý cẩn thận.”
Tất cả đều sợ hãi mà nuốt nước miếng.
Có thế thấy được, người kia rõ ràng còn lợi hại hơn cả hai vị lão tổ nhà bọn họ.
Bắc Minh chuyển mắt, nhìn nhóm Quỷ tu dưới chân.
Nhóm Quỷ Tu cả kinh, không thể khống chế được hành động của mình, run run quỳ mọp xuống quy phục.
“Trời ạ! Cái cảm giác sợ hãi của lúc nãy lại tới nữa!” Một trưởng lão nói.
Ánh mắt Bắc Minh ác liệt, đưa tay chộp lấy vị trưởng lão vừa mới phát biểu.
Y bóp cổ trưởng lão: “Tế Thiên đâu?”
Vị trưởng lão bị siết đến muốn tắt thở, hơn nữa người trước mắt có đôi con ngươi đỏ ngầu thật khiến cho lão cảm thấy sợ hãi, càng khiến lão không thể phát ra được âm thanh nào.
Lão cố hết sức dùng cái tay đang không ngừng run rẩy mà chỉ thẳng về một hướng.
Bắc Minh cuối đầu, trông thấy thân thể cứng còng cứ như một pho tượng của Âm Tế Thiên đang nằm trên mặt đất. Y thét lên: “Tế Thiên!”
Y ném người trong tay xuống, vội vàng bay về phía Âm Tế Thiên.
Nhóm Quỷ Tu nhanh chóng chụp được vị trưởng lão kia.
Chân trưởng lão vừa chạm đất, liền kéo áo lau lau cái trán: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng lần này mất toi cái mạng già rồi.”
Bắc Minh quỳ một gối trên đất, nhìn Âm Tế Thiên nằm im chẳng nhúc nhích kia, y vươn cánh tay đang run rẩy kịch liệt, đưa qua kiểm tra hơi thở của thiếu niên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...