Sáng sớm ngày thứ hai, Âm Tế Thiên đang ngủ bị tiếng chim hót ríu rít làm tỉnh giấc. Hắn mở hai mắt nhìn ra cây đại thụ ở bên ngoài cửa sổ đậu một đám chim nhỏ bất đồng chủng loại, ước chừng tầm hai ba trăm con. Khiến cây đại thụ đẹp giống như nở đầy những bông hoa đủ màu sắc, thập phần đồ sộ.
Bất quá, lúc Âm Tế Thiên xuống giường, thì đàn chim lập tức bay đi tứ tán. Hắn bước ra ngoài bình phong, nhìn xung quanh phòng cũng không thấy thân ảnh Bắc Dực Đồng. Mở cửa phòng ra liền nhìn thấy hai tỳ nữ đứng ngoài đó.
Động tác của các nàng thập phần thuần thục, sau khi thỉnh an, chỉ ngắn ngủi thời gian một nửa chén trà nhỏ liền giúp Âm Tế Thiên rửa mặt sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề mà ngồi trước bàn ăn bày điểm tâm thơm ngào ngạt. Qua một lát, Vú Trương cùng Vú Liễu đi vào sân. Vừa thấy được Âm Tế Thiên, lập tức cười khanh khách đi về phía trước thỉnh an: “Bái kiến Thiếu phu nhân!”
Âm Tế Thiên nghe đến xưng hô Thiếu phu nhân, khóe mắt giật giật, làm như không có nghe thấy tiếng các nàng vấn an, vẫn tiếp tục uống cháo hoa. Vú Liễu tiếp tục cười nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó chúng ta cho ngài đi thí nghiệm lực tương tác để có thể giúp thiếu phu nhân chăm sóc được thú trong vườn.”
Yêu thú trong Tu Chân giới đều có linh trí, nếu muốn để chúng thuần phục hoặc cùng chúng làm khế ước, liền phải trải qua huấn luyện của Ngự thú sư mới có thể để yêu thú cùng tu sĩ tạo khế ước. Lực tương tác chính là khả năng được yêu thú thân cận, để yêu thú nguyện ý cùng người tiếp xúc, cũng là điều kiện cơ bản nhất để làm một Ngự thú sư.
Bất quá, Ngự thú sư cực kỳ hiếm thấy, giống Luyện đan sư, Đúc sư, Phùng sư đều đặc biệt ít! Nhất là Ngự thú sư đẳng cấp cao lại trăm năm khó gặp, bọn họ cấp bậc cao bao nhiêu, thì có thể thuần phục yêu thú cấp cao bấy nhiêu, hơn nữa, còn có thể thuần phục được càng nhiều yêu thú. Bất quá, loại lực lượng này là trời sinh, vô hình vô sắc, là từ trong cơ thể phát ra, chỉ có yêu thú là có thể cảm giác được, hoặc là thông qua thí nghiệm mới có thể xác nhận đối phương có lực tương tác hay không.
[phùng = may]
Cho nên trước khi đến thú viên, đệ tử Bắc gia đều sẽ thí nghiệm lực tương tác trong cơ thể, để tránh bỏ qua hoặc là ủy khuất thú sư tương lai. Âm Tế Thiên nghe Vú Liễu nói xong, trong lòng cười lạnh. Nếu trên người hắn không có lực tương tác, như vậy có phải hay không cũng chỉ có thể đút cho bọn yêu thú ăn, dọn dẹp thú viên hay mấy việc nặng khác?
“Nếu trên người ta không có lực tương tác, vậy các người sẽ an bài cho ta cái gì?”
Vú Liễu tựa như sớm dự đoán được Âm Tế Thiên sẽ hỏi vậy, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Thí nghiệm lực tương tác là quy định của Bắc gia đặt ra, cho nên thỉnh thiếu phu nhân yên tâm. Thiếu gia sẽ không để thiếu phu nhân làm việc mệt nhọc, tất sẽ sắp xếp cho ngài công việc thoải mái một chút, tỷ như… mua đồ ăn cho yêu thú.”
Ấn đường của Âm Tế Thiên liền nhăn vào với nhau, đúng là một phần việc thoải mái! Hơn nữa, từ ý tứ của Vú Liễu thì sợ là Bắc Minh đã sớm có an bài. Nếu hắn thật sự không có lực tương tác, như vậy việc phụ trách mua đồ ăn cho yêu thú hẳn sẽ thành việc của hắn. Phần việc này không chỉ thoải mái, còn là công việc béo bở, không chừng còn có thể ăn bớt ăn xén được một ít. Âm Tế Thiên vừa lòng gật đầu, nhả ra một câu: “Vậy trước hết làm thí nghiệm đi!”
—
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...