Bắc Minh có chút giật mình: “Để trong nhẫn không gian đây!”
Âm Tế Thiên lập tức nói: “Hôm nay chúng ta đem Đồng tâm chú phù lục ra dùng đi.”
Bắc Minh chằm chằm nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm kia thật khiến người khác đoán không ra y đang nghĩ gì.
Âm Tế Thiên tiếp tục líu lo: “Không cần chọn ngày lành tháng tốt, cứ hôm nay luôn cho nhanh”.
Bắc Minh không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi đã gặp phải chuyện gì?”
Âm Tế Thiên biết y nhìn ra được mình có tâm sự trong lòng, nên không giấu nữa, kể lại chuyện Gia chủ phút chốc già nua: “Ta không muốn khi ta trở thành một ông lão mà ngươi vẫn còn trẻ tuổi anh tuấn như thế này. Khẳng định ta sẽ rất xấu xí!”
Bắc Minh vẫn im lặng không nói gì.
Y từng bảo sẽ chọn một ngày tốt để sử dụng Đồng tâm chú phù lục, cơ bản cũng vì sợ Tịch Thiên sẽ già đi. Nhưng đó chưa đủ để Tịch Thiên phải vội vã muốn sử dụng nó như vậy.
Âm Tế Thiên bị Bắc Minh nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Hắn biết nếu mình không nói thật thì với tính tình cố chấp của Bắc Minh, y sẽ dây dưa không dứt.
Âm Tế Thiên buồn bực nói: “Kỳ thật, ta sợ ta vẫn còn trẻ trung nhưng ngươi đã chẳng còn trên cõi đời này. Trả lời như vậy, ngươi vừa lòng chưa?”
Bắc Minh ngẩn ra, con ngươi sâu thẫm ánh lên nét rung động, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng có chút do dự.
Âm Tế Thiên phát hiện, Bắc Minh đã mất đi sự kiên quyết như lúc ở Hội đấu giá, trong lòng chợt lóe, nhìn vào mắt y hỏi: “Ngươi đổi ý không muốn dùng Đồng tâm chú phù lục nữa?”
Bắc Minh bị nhìn thấu tâm tư, cũng không có ý định giấu giếm hắn: “Nếu dùng Đồng tâm chú phù lục, không hẳn…..”
Âm Tế Thiên bình tĩnh đánh gãy lời của Bắc Minh: “Ngươi chỉ cần trả lời ta, ngươi có biết sử dụng Đồng tâm chú phù lục hay không là được?”
Hắn biết y sợ. Y sợ cho dù sử dụng Đồng tâm chú phù lục cũng chưa chắc làm mảnh hồn đã mất của y sống lại. Nhưng thật ra, Bắc Minh càng sợ chấp niệm của hắn hơn. Sợ hắn không chịu thua mà cứ tìm hết cách này đến cách khác để mong chữa khỏi cho y, để rồi lãnh lấy từng đợt từng đợt thất vọng.
Đáy mắt Bắc Minh đầy kiên định nhìn Âm Tế Thiên, không tự chủ gật gật đầu: “Ta biết cách sử dụng.”
Âm Tế Thiên nghe câu trả lời kia, cuối cùng đôi môi cũng lộ ra ý cười: “Vậy mau chóng chọn ngày tốt để dùng Đồng tâm chú phù lục đi!”
Bắc Minh thả hắn xuống, đứng dậy nói: “Không cần! Tối nay luôn đi! Ta đi chuẩn bị!”
Y đã dự định sử dụng Đồng tâm chú phù lục trong Đại điển thành hôn của bọn họ, ngay trước mặt mọi người, cho nên mới nói với Tịch Thiên là chờ chọn ngày.
Nhưng xem xét tình hình của Bắc gia lúc này, vẫn là nhanh chóng thực thi thì tốt hơn.
Âm Tế Thiên ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Bắc Minh rời đi, nhỏ giọng nói: “Một hồn kia của y, rốt cuộc là đang ở đâu?”
Hắn phải làm thế nào mới tìm được nó?
Âm Tế Thiên ngồi đó, cho đến khi bầu trời tối đen.
Lúc Bắc Minh trở lại, thấy Âm Tế Thiên vẫn còn đang ngơ ngẩng.
“Mãi suy nghĩ gì thế?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối đen từ lúc nào không hay.
“Chuẩn bị xong hết rồi à?”
“Ừ!”
Bắc Minh dắt tay hắn ra rừng trúc phía sau phòng ngủ, bắt gặp Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong, Chấp Pháp trưởng lão cùng với bảy vị trưởng lão khác đã đứng chờ sẵn.
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Sao các vị trưởng lão đều ở đây thế?”
Bắc Minh đơn giản giải thích: “Ta muốn cùng bạn lữ chung sống lâu dài, chống đối với trời, mạnh mẽ sửa lại số mệnh. Cho nên phải mở trận pháp ngăn cản trừng phạt từ Thiên Đạo.”
Khóe mắt Âm Tế Thiên nheo lại, không phải lại có thêm ba đạo sét đánh chứ?
Bắc Vũ Hoành thấy hai người họ đến, cười nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Bắc Minh gật đầu, kéo Âm Tế Thiên đi vào Trận pháp Thiên Huyền, ngồi xuống.
Mười vị trưởng lão cũng lập tức vào vị trí, Chấp Pháp trưởng lão nói: “Nhắm hai mắt lại, nính thở ngưng thần.”
Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh một cái, sau đó mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn không nhìn thấy chung quanh, chỉ cảm giác được một luồng linh khí tập trung dưới người, bên tai truyền đến âm thanh lá trúc khua xào xạc xào xạc.
Gió càng thổi càng lớn, sấm trên đầu chớp vang đì đùng.
Đột nhiên, xung quanh truyền đến những tiếng thét thảm thiết, Âm Tế Thiên lập tức nhận thấy linh khí đang dần dần tản đi mất, sau đó nghe được tiếng hô kinh sợ của Chấp Pháp trưởng lão: “Ngươi là người nào? Tại sao dám đột nhập vào Bắc phủ, còn đả thương người khác nữa?”
Âm Tế Thiên vụt mở mắt ra, đập vào mắt là Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong và Chấp Pháp trưởng lão đang cũng một nam tử áo đỏ giằng co qua lại.
Hắn hơi sửng sốt: “Thần Sử?”
Sao Thần Sử lại xuất hiện trong Bắc phủ?
Chẳng lẽ muốn đến giết hắn và Bắc Minh?
Bắc Minh lập tức đứng dậy, ôm Âm Tế Thiên bảo hộ trong ngực, híp nửa con mắt hỏi: “Xin hỏi Thần Sử, nửa đêm nửa hôm lẻn đến Bắc phủ chúng ta là có chuyện gì?”
Thần Sử không hề xem đám Trưởng lão Bắc gia để vào mắt, thản nhiên lướt qua bọn họ, chuyển hướng nhìn thẳng vào Âm Tế Thiên, nghiêm túc nói: “Các ngươi không được dùng Đồng tâm chú phù lục!”
Mọi người sửng sốt. Âm Tế Thiên thốt ra: “Vì sao?”
Tại Sơn Duyên, Thần Sử không cho bọn họ cầu thần thì cũng được đi. Vì Duyên Sơn là địa bàn hắn ta, tất nhiên do hắn ta làm chủ. Nhưng bây giờ, Đồng tâm chú phù lục là của bọn họ, bọn họ dùng linh thạch mua được, hắn ta dựa vào cái gì để ngăn cản bọn họ chứ?
Thần Sử miết miết con mắt, thản nhiên nói: “Ta nói các ngươi không được sử dụng Đồng tâm chú phù lục chính là không dược sử dụng, các ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Dứt lời, Thần Sử vươn tay thi triển phép thuật, muốn đánh tan Trận pháp Thiên Huyền trên không trung.
“Khoan đã.” Âm Tế Thiên vội ngăn cản động tác của Thần Sử: “Tuy rằng không biết vì sao Thần Sử muốn ngăn cản bọn ta sử dụng Đồng tâm chú phù lục, nhưng mà…”
Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn trận pháp bên trên, đáy lòng tính toán xem có thể nhanh tay hơn Thần Sử, trước khi hắn ta kịp phá hư nó mà giành trở lại hay không.
Thần Sử cư nhiên biết được suy nghĩ của hắn, cười nói: “Nếu Đồng tâm chú phù lục đã khởi động, chỉ cần lấy nó xuống nó sẽ lập tức mất hiệu lực ngay, phút chốc biến thành mảnh giấy vụn.”
Sắc mặt Âm Tế Thiên trầm xuống: “Vậy trước khi Thần Sử hủy diệt nó, thỉnh ngài trả cho bọn ta một ngàn một trăm khối tuyệt phẩm linh thạch đi.”
Mọi người: “…”
Thần Sử co rút khóe miệng: “Không có.”
“Nếu không có thì cũng đừng ngăn cản bọn ta sử dụng Đồng tâm chú phù lục!”
“Không được! Hai người các ngươi tuyệt đối không thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục.”
Ngữ khí Thần Sử kiên định, không cho phép có bất cứ hoài nghi gì. Nói xong lần thứ hai, hắn ta tiếp tục thi triển phép thuật. Không ngờ, Âm Tế Thiên lại la lên: “Chờ một chút.”
Âm Tế Thiên lạnh mắt trừng Thần Sử. Nếu hắn đoán không sai, Thần Sử đến không phải để giết hắn và Bắc Minh, mà chỉ đơn thuần muốn ngăn cản bọn họ sử dụng Đồng tâm chú phù lục.
Tuy không biết vì sao Thần Sử phải làm như vậy, nhưng hắn cảm thấy Thần Sử sẽ không làm hại bọn họ. Bởi nếu muốn giết bọn họ, hắn ta đã trực tiếp ra tay, việc gì phí lời đấu võ mồm như vậy.
Nhưng, không sử dụng Đồng tâm chú phù lục, hắn sẽ nhanh chóng già đi, còn Bắc Minh rất có thể sẽ chết trước cả hắn.
Hắn già thì cũng không có gì đáng sợ, nhưng hắn lại không thể mở mắt trừng trừng nhìn Bắc Minh chết đi.
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần nói: “Ý của Thần Sử là, cả ta và Bắc Minh đều không thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục?”
“Đúng vậy!”
Bắc Minh đè nén nghi hoặc trong lòng, nhíu chặt chân mày.
Âm Tế Thiên thở dài: “Nói cách khác, những người khác đều có thể dùng Đồng tâm chú phù lục đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Âm Tế Thiên nghe câu trả lời, sắc mặt lại lạnh thêm vài phần.
Hiện giờ Thần Sử nói hắn và Bắc Minh không thể dùng Đồng tâm chú phù lục được. Nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn nó – một ngàn một trăm khối tuyệt phẩm linh thạch bị hủy trong tay Thần Sử như vậy.
“Ngươi thật không có một ngàn một trăm khối tuyệt phẩm linh thạch?”
Thần Sử mặt đầy gân xanh: “Không có!”
Âm Tế Thiên thật sự không cam lòng, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào. Cả đám người bọn họ căn bản không là đối thủ của Thần Sử, cùng Thần Sử đánh nhau quả thật là tìm chết.
Hắn lập tức nghĩ đến điều gì, mâu quang khẽ động: “Nếu Thần Sử không có một ngàn một trăm khối tuyệt phẩm linh thạch, vậy mời Thần Sử trả lời ta một vấn đề coi như là bồi thường đi.”
Thần Sử cắn răng nói: “Ngươi thật là, một chút cũng không chịu thua thiệt. Trước tiên ta xin nhắc, ta không thể nói cho ngươi biết lý do vì sao các ngươi không thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục được.”
“Ta sẽ không hỏi ngươi vấn đề mà biết chắc ngươi chẳng muốn trả lời.”
Sắc mặt Thần Sử khẽ chùng, nghĩ nghĩ: “Được rồi, vậy ngươi hỏi đi.”
Bắc Minh nheo mắt lại, y phát hiện Thần Sử mặc kệ hành vi tác oai tác quái của Âm Tế Thiên.
“Ngươi từ từ đã.”
Âm Tế Thiên chạy vụt ra khỏi rừng trúc, hướng về phía Bắc Dẩu đang canh giữ ngoài đó, giao phó một chút. Sau đó lại chạy trở về, bảo Thần Sử làm một tấm màn chắn xung quanh hai người bọn họ, để tránh người khác có thể nghe thấy.
Bên ngoài màn chắn, Bắc Minh gắt gao nhìn chằm chàm nhất cử nhất động của Thần Sử. Các trưởng lão lại tò mò không biết Âm Tế Thiên đang muốn hỏi vấn đề gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...