Dưới mặt nạ, trừ đôi mắt tà mị lộ ra bên ngoài thì chỉ còn lại khói đen, chẳng có lông mi hay mũi, lại càng không có miệng. Tựa như đôi mắt kia đang lơ lửng trong đám khói đen ấy, cực kỳ quỷ dị, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Âm Tế Thiên vừa nhìn thấy khuôn mặt Thôn Phách thì mém chút nữa rớt từ trên cây xuống.
Đám khói đen đó chính là khuôn mặt thực của y hay do y cố ý làm ra?
Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên trừng trừng nhìn mình, ánh mắt đạm mạc của hắn còn thoáng hiện lên vẻ cổ quái, giống như trông thấy cái gì đó kỳ dị lắm. Chẳng lẽ trên mặt y… không, phải là trên mặt nạ y mới đúng, có cái gì sao? Âm Tế Thiên nhanh chóng thu hồi thấu thị, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường. Hắn liếc sang ba tên tu sĩ đang chật vật chạy trốn phía dưới, khẽ hỏi: “Và sao ngươi lại giúp ta đối phó bọn họ? Vì…”
Vì sao lại đưa cho hắn cả yêu thú cấp tám lẫn pháp bảo Khống thú linh? Âm Tế Thiên không có nói ra câu sau, hắn cảm thấy cho dù hắn có hỏi thì Thôn Phách cũng sẽ không trả lời thật lòng.
“Ngươi cảm thấy ta đang giúp ngươi sao?”
Thôn Phách vừa tung hứng pháp bảo chứa nguyên thần vừa hỏi ngược lại hắn. Sau đó y cười nhạo mà liếc Âm Tế Thiên, thật giống như đang nói ‘ngươi tự mình đa tình rồi, ta chỉ vì nguyên thần của bọn họ thôi’! Âm Tế Thiên nhìn pháp bảo trong tay y, khóe môi khẽ giật giật, xem ra hắn nghĩ đúng, Thôn Phách sẽ không trả lời thật lòng. Hắn lấy Khống thú linh từ trong túi Càn Khôn ra, vứt cho Thôn Phách: “Trả lại ngươi!”
Thôn Phách kinh ngạc cầm Khống thú linh, nhìn hắn như hỏi lý do. Âm Tế Thiên thành thực nói: “Yêu thú cấp tám ban đầu giờ đã tấn chức lên cấp mười rồi, cái pháp bảo này không khống chế được nó nữa, vì thế nó chạy mất rồi” Thôn Phách tự kỷ nói: “Không hổ là yêu thú ta bắt. Ngắn ngủn nửa năm đã thăng lên đến cấp mười. Đáng tiếc không có pháp bảo khống chế yêu thú cấp mười. Nếu không, nó nghĩ mình có thể trốn đi được chắc?”
Y lại vứt pháp bảo về phía Âm Tế Thiên, ý vị sâu xa nhìn hắn nói: “Thôi, ngươi cứ giữ đi! Nó là đại biểu cho thân phận của ta, không biết chừng còn có thể dùng tới.” Âm Tế Thiên hơi nheo mắt nhìn Thôn Phách. Lời Thôn Phách nói làm hắn nhớ tới chuyện mấy ngày trước đụng phải đám Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ, nghĩ thầm nói không chừng về sau thật sự cần tới cái pháp bảo này. Vì thế Âm Tế Thiên không trả Khống thú linh lại cho Thôn Phách nữa!
“Ngươi không thành thân sao?”
Âm Tế Thiên đột nhiên nhớ tới ký ức của Hắc Lịch mà hắn nhìn thấy lúc ở trong tượng đá. Khi đó Thôn Phách có nói hơn một tháng sau y sẽ thành thân, vừa lúc có thể tặng Hắc Lịch cho đạo lữ của y, nhưng mà cuối cùng Hắc Lịch lại nằm trong tay hắn. Ánh mắt Thôn Phách chợt lóe: “Không!” Âm Tế Thiên nhìn thấy tia quái lạ vừa rồi thì biết chắc là y nói dối. Thế nhưng nếu Thôn Phách nói dối vậy Hắc Lịch cũng không thể nào tới phiên mình nhận, cho nên có thể Thôn Phách thật sự không có thành thân. Âm Tế Thiên lại nghĩ đến lời Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ nói hôm trước, muốn tìm vợ cho Thôn Phách!
Chẳng nhẽ y thật sự không nói dối? Thật là không có thành thân? Thôn Phách cười nói: “Ngươi đã hỏi ta một chuyện, có phải ta cũng được phép hỏi lại ngươi một chuyện?” Âm Tế Thiên liếc y một cái ý bảo muốn hỏi gì hỏi đi.
“Vị kia nhà ngươi cũng biết ngươi… vầy vầy…”.
Thôn Phách chỉ chỗ cách đó ba mươi trượng lại chỉ chỗ Âm Tế Thiên đang ngồi, ý hỏi Bắc Minh có biết chuyện hắn biết thuấn di hay không. Âm Tế Thiên nhìn về phía xa xa thản nhiên trả lời: “Không biết”
“Nếu y biết bí mật của ngươi, vậy ngươi sẽ xử lý như thế nào? Có giống như đối với ta không?”
Âm Tế Thiên liếc sang Thôn Phách cười lạnh: “Y và ngươi sao có thể như nhau? Địa vị của y trong lòng ta không ai có thể so sánh được. Còn phần ngươi, thì chẳng là gì với ta cả.” Ánh mắt của Thôn Phách thoáng tối lại, hậm hực nói: “Thật là đãi ngộ khác biệt!” Lập tức y giơ tay hướng thiên thề: “Ta – Thôn Phách – Đệ tử Quỷ Tông thề với Thiên Đạo. Những việc hôm nay ta nhìn thấy nghe thấy sẽ tuyệt đối không nói cho người thứ hai biết. Nếu như vi phạm, cam chịu Thiên Đạo trừng phạt!”
Lập tức trên đầu Thôn Phách hiện lên đồ án trận pháp hình ngôi sao năm cánh, chứng minh rằng lời thề đã có hiệu lực. Y buông tay xuống, trêu đùa nói: “Như vậy ngươi vừa lòng chưa?”
Âm Tế Thiên nhíu mày. Không phải hắn không muốn lấy mạng Thôn Phách, tuy nhiên trong đầu lại vang vọng một thanh âm rất mãnh liệt, cho hắn biết rằng hắn không thể giết Thôn Phách, càng không được để cho Thôn Phách chết. Nếu đã không thể lấy mạng Thôn Phách thì bắt y thề với Thiên Đạo là biện pháp tốt nhất. Hiện giờ Thôn Phách chủ động lập lời thề, hắn cũng chẳng cần nói nhiều nữa. Âm Tế Thiên trầm mặc một khắc mới mở miệng nói: “Không nghĩ tới tu vi của ngươi thế nhưng còn cao hơn cả Hiên Viên Duật.”
Trong bốn người được xưng tụng thiên tài, Tịch Thiên lại là tên vô dụng nhất! Mà chẳng qua Tịch Thiên tu luyện nhanh hơn so với người khác một chút, chứ nếu so với đám người Thôn Phách thì đến cái đầu ngón chân cũng chẳng bằng. Thôn Phách bất mãn ngó Âm Tế Thiên, tựa hồ không thích bị so sánh với Hiên Viên Duật. Lúc này, rốt cục ba tên tu sĩ kia cũng không chống đỡ được với hơn hai chục con yêu thú vây công, cuối cùng lần lượt ngã xuống. Theo sau đó, nguyên thần bay ra, liền bị Thôn Phách bắt lấy nhốt vào pháp bảo. Thôn Phách nhìn hơn hai chục con yêu thú ngoan ngoãn ngồi dưới gốc đại thụ, hỏi: “Bọn nó với chủ nhân khế ước đã không còn liên hệ *** thần nữa rồi, giờ thì ngươi tính sao? Ta thấy bọn nó đang đợi ngươi xử lý đó!”
“Từ đâu tới thì về lại nơi đó thôi!” Âm Tế Thiên nhàn nhạt nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về hướng thôn trưởng ngã xuống, ánh mắt xuyên qua một mảnh rừng rậm, liền thấy đại thôn trưởng đang ngồi dựa vào gốc cây đại thụ cách đó hơn trăm trượng. Cạnh bên là Bắc Duy Bắc Sinh và hai con yêu thú của bọn họ, trông bộ dạng vô cùng thê thảm, xem ra vừa đại chiến với ai đó một hồi xong. Và cũng không xa đó, trước cửa phòng thôn trưởng là thi thể của tên tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Đột nhiên, Bắc Duy Bắc Sinh và hai con yêu thú ngất đi, đúng lúc này một nam tử mặc áo đỏ vụt xuất hiện trước mặt thôn trưởng. Âm Tế Thiên vừa nhìn đã nhận ra nam tử mặc áo đỏ kia chính là Thần Sử trên Duyên sơn. Thôn Phách ngồi bên cạnh, nhìn hơn hai chục con yêu thú tung tăng chạy về phía Vạn Yêu Sâm Lâm, mắt không khỏi hiện lên ý tham: “Bọn nó thật nghe lời ngươi! Đừng nói là ngươi có pháp bảo khống chế được nguyên cả đám yêu thú nha? Thậm chí điều khiển được cả yêu thú đã có khế ước.”
Nhưng dường như Âm Tế Thiên không có nghe thấy, hắn còn chợt kinh hãi mà đứng thẳng người lên. Thôn Phách đoán là có chuyện gì đó đang xảy ra, vội vàng ngẩng đầu: “Làm sao thế?”
“Không có gì” Âm Tế Thiên trả lời, cũng chẳng nhìn y lấy một cái, tiếp tục quan sát phía thôn trưởng. Thần Sử chào thôn trưởng rồi chậc chậc hai tiếng: “Ngươi như vậy thật khiến ta không khỏi suy ngẫm, chẳng biết bao nhiêu năm rồi mới được thấy ngươi chật vật thế này!” Thôn trưởng suy yếu kéo khóe môi: “Ngươi cứ chê cười ta đi!”
Thần Sử nhìn xác tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, châm chọc nhếch môi: “Chỉ một tu sĩ tên Luyện Hư kỳ mà thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của ngươi! Chậc chậc, cục băng, ngươi càng sống càng thụt lùi!” Thôn trưởng hừ nhẹ một tiếng: “Nếu chẳng phải chủ tử phong ấn tu vi của ta lại, ta cần gì chật vật như thế này?”
“Nói đến chuyện của chủ tử thì ta lại ấm ức!” Thần Sử tức giận đá chân Thôn trưởng: “Ngươi nói! Có phải ngươi nói xấu sau lưng ta cái gì đó với chủ tử hay không?”
Thôn trưởng cười khan một tiếng, sau đó lại ho: “Ngươi đừng ở lại chỗ này lâu, để tránh bị người khác phát hiện. Với năng lực hiện tại của ta thì không thể nào ứng phó với chúng được!”
Thần Sử không vui hừ một tiếng: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, có chuyện gì thì nhớ báo cho ta hay, đừng có cứng đầu chống đỡ một mình!”
“Biết rồi! Dài dòng quá!”
Thần Sử bị gã chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại đạp vào chân thôn trưởng hai cái, lúc này mới chịu biến mất. Thần Sử vừa mới rời đi thì Bắc Duy Bắc Sinh và hai con yêu thú liền tỉnh lại. Thôn trưởng yếu ớt cười với bọn họ: “Hai vị đạo hữu không sao chứ?”
Bắc Duy lắc đầu: “Vừa rồi làm sao vậy? Ta hình như bị hôn mê!”
Bắc Sinh day day thái dương: “Ta cũng thế!”
Thôn trưởng cười nói: “Có thể là do linh lực của các ngươi bị tiêu hao nhiều quá nên ngất đi!”
“Vậy sao?” Bắc Duy cố sức đứng lên, chịu đựng đau đớn cười một cái nói: “Vừa rồi giao thủ với tu sĩ Luyện Hư kỳ thật sự là quá nguy hiểm. Nếu không có yêu thú cấp sáu, xem ra hôm nay thật sự chết ở đây rồi!” Bắc Sinh xoa đầu đứng lên: “Thôn trưởng, thiếu phu nhân nhà ta đâu?”
“Các ngươi yên tâm, Tịch Thiên sẽ không sao!”
“Thật à? Vậy thiếu phu nhân đang ở chỗ nào?”
Thôn trưởng chỉ về hướng Âm Tế Thiên rời đi nói: “Ban nãy ta đẩy hắn ra xa hơn trăm trượng, sau đó bảo hắn chạy về Bắc gia! Các ngươi có thể lần theo dấu vết mà tìm, nếu như không thấy thì chắc hắn đã về đến Bắc gia rồi!”
“Cảm ơn thôn trưởng! Chúng ta đi đây!”
Bắc Sinh và Bắc Duy bỏ hai con yêu thú vào túi thú, sau đó dùng pháp khí bay về hướng Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn đến đó thì thu hồi thị giác lại, giờ phút này, trong lòng hắn vừa lo sợ vừa ngờ vực!
Thôn trưởng và Thần Sử quen nhau sao?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...