Phật Môn Ác Thê

Âm Tế Thiên nhìn năm tên lão tổ cả người đầy tà khí, không nhịn được giật giật khóe môi!

Hắn chỉ không muốn lại đi qua Thông đạo bốn mùa lần nữa nên mới sử dụng Truyền tống trận để quay về, không ngờ lại lọt trúng ổ của lũ yêu ma này.

Âm Tế Thiên nắm tay Bắc Minh, nhỏ giọng đùa: “Bắc Minh, ngươi có cảm thấy chúng ta không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng giờ sắp được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm không?”

Nếu lũ tà tu dám ra tay, hắn lập tức thuấn di, mang Bắc Minh chạy ngay lập tức!

Còn Hiên Viên Duật, sống chết của y can hệ gì đến hắn!

Bắc Minh cong môi, đẩy Âm Tế Thiên ra sau lưng mình, trầm giọng nói: “Trước cứ quan sát đã!”

Quỷ tu lão tổ Si Mị lấy lại *** thần đầu tiên, cười ác ý: “Ba vị nam tu này… vì sao lại đặt chân vào lãnh địa của tà tu bọn ta? Bất quá, lớn lên thật khôi ngô, nếu đem bọn họ mang về, nhất định phải bắt làm nam thị của bổn tọa!”

Quỷ tu lão tổ Võng Lượng đang ôm eo liền véo mạnh lên hông ả, giận dữ nói: “Mỗi lần trông thấy nam tử xinh đẹp lại đem về làm nam thị, có phải bổn tọa vẫn chưa thỏa mãn được ngươi?”

“Quỷ sứ!” Si Mị hờn mát giơ ngón tay đẩy nhẹ mặt Võng Lượng.

“Hừ!” Ma tu lão tổ U Vực căm giận trách mắng: “Hai ngươi có cần phải liếc mắt đưa tình để kích thích lão già cô đơn như bổn tọa hay không hử?”

Ma tu lão tổ Tà Hàng lạnh lùng hừ một tiếng: “Một kẻ là Hiên Viên Duật đệ tử Thuần Trần phái, một kẻ là Bắc Minh thiếu gia Bắc Gia, còn một kẻ…”

Gã híp mắt, cảm thấy Âm Tế Thiên trông có vẻ quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở chỗ nào.

Đệ tử ma tu phía sau tốt bụng nhắc nhở: “Thưa lão tổ, kẻ còn lại là Tịch Thiên của Vạn Phật Tự!”

Yêu tu lão tổ Ly Trĩ vừa nghe, ánh mắt bỗng ghim chặt vào người Âm Tế Thiên!

“A?” Tà Hàng đầy hứng thú nhìn Âm Tế Thiên, cười tà nói: “Thì ra là một trong ba thiên tài tu luyện trong lời đồn, ra vậy, thêm một Thôn Phách là đủ mặt cả bốn thiên tài giới tu chân rồi! Lại nói, Si Mị lão tổ, Võng Lượng lão tổ, tên đồ đệ Thôn Phách của hai ngươi sao lại không thấy tham gia đợt hoạt động Thú Triều lần này?”


Si Mị Lão tổ và Võng Lượng Lão tổ nghe Tà Hàng Lão tổ nhắc đến đồ đệ bảo bối của họ, thực là vừa yêu vừa hận!

Võng Lượng Lão tổ vờ giận dữ đáp: “Tiểu tử chết tiệt kia năm trước đòi đi tìm cháu dâu về cho chúng ta, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, bổn tọa nghĩ có lẽ nó có nương tử cho nên quên khuấy mất hai vị sư phụ này rồi!”

Lão tổ Si Mị cũng kể lể: “Đúng vậy, còn bảo bắt được yêu thú cấp tám đưa cho vợ tương lai làm sính lễ!”

Âm Tế Thiên nhíu mày thật chặt, đây là lần thứ hai hắn nghe được chuyện Thôn Phách đưa Hắc Lịch làm sính lễ cho vợ tương lai của y!

Vậy thì y quẳng Hắc Lịch cho mình làm cái gì chứ?

Không phải, trên dây buộc có viết bốn chữ ‘Tặng cho Tịch Thiên’, rõ ràng là đưa cho hắn!

U Vực Lão tổ không nhịn được cắt ngang chuyện nhà bọn họ: “Chuyện đồ đệ bọn ngươi đưa hay giữ nói sau đi, trước tiên giải quyết ba tên này đã!”

Ánh mắt Ly Trĩ Lão tổ lóe lên, lập tức nói: “Bổn tọa vô cùng thích tên tiểu tu sĩ có chu sa giữa trán, bổn tọa quyết định chọn hắn!”

Âm Tế Thiên nhìn Ly Trĩ, không khỏi sửng sốt!

Đó không phải là tu sĩ hắn đã tình cờ gặp gỡ ở biên thành sao?

Không ngờ hắn chính là Yêu tu lão tổ!

Si Mị Lão tổ cười lả lơi: “Ly Trĩ Lão tổ, dù tên tiểu tử kia bị người ta hủy linh căn, nhưng dù sao cũng là đồ đệ bảo bối của con lừa ngốc Hư Không, muốn đem đi thì khi Hư Không đến tìm cũng phải đủ bản lĩnh chống lại đấy!”

Ly Trĩ Lão tổ hừ lạnh: “Bổn tọa và con lừa Hư Không kia đều là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, lẽ nào ta lại sợ hắn?”

Si Mị Lão tổ yêu khẽ cười: “Một khi đã vậy, ta sẽ…”


Ánh mắt tà mị của ả liếc qua liếc lại giữa Bắc Minh và Hiên Viên Duật, cả hai đều tuấn tú như vậy, thật khó chọn quá!

Võng Lượng Lão tổ sao mà không nhìn ra chủ ý của ả cho được, tùy tiện đưa tay về hướng Bắc Minh: “Chúng ta chọn hắn vậy! Còn một tên cuối cùng, Tà Hàng Lão tổ và U Vực Lão tổ, các ngươi tự quyết đi!”

Khóe môi Hiên Viên Duật khẽ mím.

Âm Tế Thiên nắm chặt tay Bắc Minh, không đến lúc quyết định, có lẽ không cần dùng thuấn di!

Tà Hàng Lão tổ và U Vực Lão tổ liếc Hiên Viên Duật một cái, miễn cưỡng gật đầu: “Cứ quyết định như thế!”

Si Mị Lão tổ vội vàng bảo: “Đem tên tiểu tử khôi ngô kia lại đây cho bổn tọa nhìn một cái nào!”

Võng Lượng Lão tổ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng vẫn không ngăn cản.

Đệ tử quỷ tu nghe lệnh, có hai gã bước về phía Bắc Minh.

Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm hai tên đệ tử quỷ tu đang bước về phía bọn họ, nhỏ giọng hỏi Bắc Minh: “Làm sao bây giờ?”

Bắc Minh nhíu mày, khe khẽ đáp lại: “Lúc nãy ta đã âm thầm truyền tin cho phụ thân, bây giờ chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ đều là lão tổ cảnh giới Đại Thừa, gặp chuyện thì đều là chúng ta chịu thiệt cả!”

Hiên Viên Duật cũng hạ giọng nói: “Ta cũng đã truyền tin cho Thuần Trần phái!”

Sau đó Bắc Minh và Hiên Viên Duật đều nhìn về phía Âm Tế Thiên, tựa hồ có ý hỏi hắn có gửi tin cho ai không.

Âm Tế Thiên tức giận trừng bọn họ: “Linh căn của ta bị hủy, làm sao có linh lực truyền tin cho sư phụ!”

Hiên Viên Duật tiếc nuối: “Hư Không đại sư mà đến được lại càng hay!”


Bắc Minh thản nhiên nói: “Phụ thân nhất định sẽ báo tin cho Hư Không đại sư!”

Hai tên đệ tử quỷ tu đến trước mặt bọn họ, nhanh chóng chộp lấy tay Bắc Minh, đè xuống giải đến chỗ Si Mị lão tổ, không ngờ Âm Tế Thiên cứ nắm chặt tay Bắc Minh không chịu buông.

Hiên Viên Duật thấy năm tên lão tổ nhìn chằm chằm bọn họ, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Tịch Thiên, cứ buông tay Minh sư đệ trước đã!”

Âm Tế Thiên lườm Si Mị lão tổ đang nhìn Bắc Minh bằng ánh mắt mê mẩn, nắm tay lại chặt thêm vài phần.

Hắn cảm thấy nếu bây giờ mà buông Bắc Minh ra, Si Mị lão tổ kia nhất định không bỏ qua cơ hội mà ăn đậu hũ của Bắc Minh. Hiện giờ hắn đã thừa nhận Bắc Minh, há lại trơ mắt nhìn người ta đưa mõm heo về phía Bắc Minh chứ!

Bắc Minh tựa hồ biết hắn đang nghĩ gì, đồng tử đen nhánh thấp thoáng ý cười, nắm tay Âm Tế Thiên cũng thật chặt.

Si Mị Lão tổ nhìn hai người nắm tay, giễu cợt bảo: “Bổn tọa nhớ đồ đệ của con lừa ngốc Hư Không đã gả vào Bắc Gia, như vậy, hiện giờ hẳn là đạo lữ của tiểu tử khôi ngô kia nhỉ, khó trách không muốn buông tay y ra! Bất quá, hắn không buông, bổn tọa lại càng muốn tách!”

Ả lạnh lùng quát hai tên đệ tử quỷ tu: “Còn không mau mang y sang đây!”

“Rõ!” Hai tên quỷ tu lập tức dùng sức kéo Bắc Minh, đồng thời đẩy Âm Tế Thiên ra!

Ly Trĩ Lão tổ thấy vậy, không mặn không nhạt thêm một câu: “Đừng làm người bổn tọa muốn bị thương!”

Hai tên quỷ tu nghe vậy nhanh chóng rụt cánh tay đẩy Âm Tế Thiên lại.

Si Mị Lão tổ cười tà: “Ha! Ly Trĩ Lão tổ đau lòng người của mình nhanh vậy sao!”

Ly Trĩ Lão tổ nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, cười mà không nói.

Bắc Minh nhìn móng tay đen đúa của quỷ tu cắt trúng cánh tay trắng nõn của Âm Tế Thiên, đột nhiên hàn quang quỷ dị xuất hiện. Nhấc chân đá hai tên quỷ tu đi, ôm Âm Tế Thiên vào lòng.

Hai tên quỷ tu bị đá ngã xuống đất, ôm ngực đau đớn rên rỉ.

Si Mị Lão tổ nhíu mày cười lạnh: “Thật to gan, trước mặt ta mà dám đánh người của ta!”


Âm Tế Thiên híp mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Si Mị Lão tổ.

Bắc Minh thản nhiên đáp. “Tiền bối, là người của ngươi làm người của ta bị thương trước, thân là nam nhân, há lại không biết che chở cho đạo lữ của mình?”

Si Mị Lão tổ nghe được câu này của y, mỉm cười lên tiếng: “Ngươi hiện tại lo thân mình còn không xong, còn muốn che chở đạo lữ, ngươi-“

Lời còn chưa dứt, sắc mặt ả bỗng thay đổi, sau đó ôm đầu kêu thảm, ngã sấp xuống đất lăn lộn.

Tất cả đều ngây người!

Võng Lượng Lão tổ lo lắng ngồi xuống hỏi han: “Phu nhân, phu nhân làm sao vậy?”

Si Mị Lão tổ ôm trán, khó khăn rít ra một câu từ kẽ răng: “Phu quân, đau quá! Đầu ta đau quá!”

“Đang yên lành vì sao lại đau đầu thế này?”

Võng Lượng Lão tổ thấy mặt ả trắng nhợt, cả gương mặt nhỏ xinh đẹp đều lấm tấm mồ hôi, lập tức nắm lấy mệnh môn ả, truyền linh lực sang.

Ba lão tổ khác cùng các đệ tử tà tu nhìn nhau, cũng không rõ nguyên nhân vì sao Si Mị Lão tổ tu vi cao thâm lại đột nhiên đau đầu như phàm nhân.

Võng Lượng Lão tổ tra không được nguyên nhân, chỉ có thể không ngừng truyền linh lực cho Si Mị Lão tổ.

Qua nửa nén hương, Si Mị Lão tổ mới dần dần bình thường trở lại.

Ả yếu đuối nằm trong lòng Võng Lượng Lão tổ: “Đừng truyền linh lực cho ta nữa, đã tốt hơn rồi!”

Võng Lượng Lão tổ lấy một ly linh trà từ Nhẫn không gian ra, kề đến miệng ả. “Trước nay chưa từng bị như vậy, làm sao bỗng dưng lại đau đầu?”

Si Mị Lão tổ yếu ớt nói: “Ta cũng không biết, lúc nãy đang nói chuyện, bỗng như có thứ gì chui vào trong đầu quấy phá Thức Hải của ta.”

Đám lão tổ nghe vậy, đều không khỏi kinh hãi.

Lúc này đột nhiên có người hô to: “Không xong rồi! Ba tên tu sĩ kia bỏ trốn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui