Phật Môn Ác Thê

Một người một hổ đồng loạt cúi đầu thì nhìn thấy trên dảy lụa có chữ viết. Âm Tế Thiên nghi hoặc nhặt nó lên, trên đó có viết bốn chữ mạnh mẽ rõ ràng: “Tặng cho Tịch Thiên!”

Âm Tế Thiên không khỏi sửng sốt, không phải là hắn làm Thôn Phách vui vẻ nên y mới tiện tay quăng pháp bảo này cho mình sao? Thế nhưng bốn chữ viết trên dảy lụa kia lại chứng minh rằng y cố tình đem nó tặng cho hắn, chẳng phải cái cớ hắn làm y hài lòng nên y mới đưa. Lại nói tiếp, đêm hôm đó quả thật Thôn Phách có chút kỳ quái, không biết vì lý do gì mà bắt hắn ra khỏi Bắc phủ chỉ để hỏi sự tình ở Duyên sơn, nếu có như vậy thì y hỏi ngay trong phòng cũng được, sao phải dẫn hắn ra ngoài? Còn nữa, lúc ấy hắn cũng chẳng làm gì khiến Thôn Phách buồn cười mà y lại bỗng nhiên cười to. Từ biểu cảm của y cũng đủ biết y rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý đồ nào khác. Âm Tế Thiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, mày nhăn chặt lại.

Không phải Thôn trưởng nói, sau khi lão và đạo lữ được Sứ Giả đưa đi thì Thần Sử giết hết tất cả mọi người trong Duyên sơn sao? Một khi đã như vậy, thì sao Thôn Phách có thể biết được chuyện hắn và Hiên Viên Duật cầu được Thần Duyên?

Thôn trưởng vì bảo vệ tính mạng chắc sẽ không kể cho Thôn Phách nghe, hơn nữa Thôn Phách không đến Duyên sơn đương nhiên không biết được những ai có mặt khi ấy, vì thế không có khả năng y tìm đến Thôn trưởng để hỏi chuyện. Chẳng nhẽ khi đó Thôn Phách cũng đang ở trên núi?

Nếu khi đó y thật sự có mặt ở Duyên sơn, với tính cách thích xen vào chuyện của người khác như Thôn Phách, y nhất định sẽ lượn đến trước mặt bọn họ. Thậm chí lúc Hiên Việt Duật giựt tóc hắn để cầu duyên thì Thôn Phách sẽ không thể nào đứng trơ mắt nhìn. Lại thêm, Thôn Phách bảo là y nghe nói, cho nên y sẽ không thể nào có mặt ở Duyên sơn lúc ấy!

Âm Tế Thiên nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đến sắp nổ tung cả đầu. Cuối cùng hắn quyết định tạm thời gạt chuyện Thôn Phách sang một bên, dù sao xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, biết hay không biết gì cũng đều như nhau mà thôi!

Bây giờ, Lôi Đình Hổ mới nói: “Ta thấy pháp bảo này trước khi được đưa cho ngài đã bị hạn chế một số mặt!”

Âm Tế Thiên kỳ quái nhìn nó: “Hạn chế?”


“Đúng vậy! Tỷ như lúc ngài gặp nguy hiểm hoặc là có ai đó ý đồ cướp lấy nó thì nó sẽ triệu hoán yêu thú từ pháp bảo đi ra. Tóm lại còn phải xem người đưa cho ngài pháp bảo này đã hạn chế những gì!”

Lúc gặp nguy hiểm sao?

Âm Tế Thiên híp mắt lại, nghĩ đến việc hai ngày trước bọn Thanh Bảo chỉnh hắn, có lẽ khi ấy Hắc Độc Báo nhận thấy hắn gặp nguy hiểm cho nên mới xông ra.

“Thôi! Ngươi đã không thể trốn nhờ nó, thì đành phiền ngươi biến trở thành yêu thú phổ thông vậy. Có thể thu nhỏ lại cỡ con mèo là tốt nhất!”

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Đương nhiên, nếu như hiện tại ngươi muốn về với Thần Sử thì ngươi cứ đi trước cũng được, không cần chờ ta!”

Lôi Đình Hổ không hề dùng dằng vô nghĩa mà trực tiếp biến thành một con hổ nhỏ, sau đó trèo lên vai Âm Tế Thiên. Không nhìn kỹ còn tưởng đó là một con mèo lông vàng!

“Trước ngài nên thử xem năng lực sau khi Độ Kiếp của mình như thế nào, nếu không đến lúc gặp Thú Triều lại sử dụng lộn xộn lên thì hỏng!” Lôi Đình Hổ nhắc nhở nói.


Âm Tế Thiên gật đầu! Hiện nay xúc giác, khứu giác, vị giác tạm thời chưa thử được, chỉ có thể thử thị giác, thính giác, khí lực và độ nhanh nhạy! Âm Tế Thiên phóng thích năng lực thị giác, nhất thời tầm nhìn trở nên trống trải, mắt của hắn có thể nhìn được phong cảnh cách đó cả ngàn dặm, sau đó lại thả ra năng lực nhìn xuyên thấu, hắn có thể nhìn thấy rõ những con yêu thú ở rất xa, thậm chí trốn dưới đất cũng không thoát khỏi mắt hắn. Lại kết hợp cùng thính giác, quả thực như lạc vào một thế giới kỳ lạ nào đó, mặt đối mặt với yêu thú, đứng chung một chỗ.

Âm Tế Thiên phi thường vừa lòng, thu hồi lại năng lực, sau này muốn nghe lén hay nhìn lén cái gì thì hắn đều có thể làm được. Bất quá, không biết lúc hắn sử dụng năng lực này có bị trận pháp ngăn trở hay tu sĩ cấp cao phát hiện hay không thôi. Theo lý thuyết, hắn cũng chẳng sử dụng thần thức để thám thính, cho nên sẽ không bị phát hiện hoặc bị trận pháp đánh ngược lại.

Lôi Đình Hổ thấy Âm Tế Thiên chậm chạp còn chưa động đậy thì có chút nóng vội, hỏi: “Thế nào?”

Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Lôi Đình Hổ đang đứng trên vai, nói qua loa: “Ừ! Năng lực so với trước kia cao hơn rất nhiều!”

Hiện giờ hắn còn chưa biết mục đích thực sự của Thần Sử, mà nó lại là khế ước thú của Thần Sử cho nên hắn phải phòng bị, không thể đem toàn bộ năng lực của mình nói hết ra được. Lôi Đình Hổ há miệng thở dốc, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhưng nó thấy Âm Tế Thiên mãi mà không có động tác nào, mới rầu rĩ nói: “Ngài lại thử loại năng lực khác đi!”

Âm Tế Thiên cảm thấy hơi kinh hãi, làm sao Lôi Đình Hổ biết được hắn còn năng lực khác chưa sử dụng? Lôi Đình Hổ tựa hồ biết được hắn đang nghĩ gì, nói: “Ngài đem năng lực của ngài thể hiện ra, nói không chừng ta còn cho ngài biết được ý tưởng mà ngài chưa hề nghĩ tới!”

Âm Tế Thiên cảm thấy lời của nó còn có ẩn ý gì đó, nghĩ nghĩ liền quyết định thể hiện năng lực của mình ra. Đầu tiên là hắn thử độ nhanh nhạy, nguyên bản chỉ súc địa thành thốn, chính là trong khoảng thời gian ngắn đi được một quãng hơn trăm trượng. Đã tăng lên thành thuấn di, cũng chính là trong nháy mắt cả người đột nhiên xuất hiện ở nơi cách đó cả trăm trượng, tốc độ nhanh đến không thể tìm thấy từ để hình dung, tóm lại khiến người khác không kịp nhìn thấy bóng dáng hắn. Âm Tế Thiên thấy năng lực của mình lợi hại như vậy, trong lòng không khỏi mừng như điên!


Lôi Đình Hổ khen: “Được! Rất tốt! Người thử năng lực khác xem!”

Âm Tế Thiên nhăn chặt mày! Hắn thật không biết làm thế nào để thử lực đạo của mình, chẳng nhẽ là dùng tay không phá đá hay là đốn cây? Nghĩ như thế, Âm Tế Thiên vươn tay bổ về phía cây đại thụ bên cạnh. Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cây đại thụ thân to bằng vòng tay bảy tám người lớn đã ầm một cái ngã trên mặt đất. Âm Tế Thiên nhìn tay phải, không hề có chút cao hứng nào. Sức lực của hắn so với trước kia cũng chỉ lớn hơn một chút, lại chẳng có chỗ nào đặc biệt!

Lôi Đình Hổ hỏi: “Sức lực của ngài rất lớn đúng không?”

Âm Tế Thiên chần chừ một khắc, sau đó thì gật đầu! Lôi Đình Hổ nghĩ nghĩ: “Ta cho rằng hai loại năng lực này có thể kết hợp được với nhau!”

Âm Tế Thiên tức giận liếc mắt nhìn nó! Còn tưởng nó có thể nghĩ ra được cái gì hay ho, thì ra cũng chẳng khác với ý tưởng trước kia của hắn! Lôi Đình Hổ không nhìn vẻ khinh bỉ trong mắt hắn, đi về phía đại thụ cách đó hơn ba mươi trượng: “Đây là một cây đại thụ đúng không?”

Âm Tế Thiên nhìn về cây đại thụ đó nói: “Đúng!”

“Trước tiên ngài đem toàn bộ sức mạnh tập trung hết lên trên tay phải, sau đó làm động tác giống khi nãy, kèm theo tốc độ nhanh nhất mà vung lên, bổ về cây đại thụ phía trước!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn nó một cái, nhưng vẫn dựa theo lời Lôi Đình Hổ mà làm theo. Khi hắn vung mạnh lên, một đường khí vô hình phóng ra từ tay hắn, những nơi nó đi qua đều bị gió thổi cho rung động! Bất quá khi cách đại thụ khoảng năm trượng thì đường khí kia tan biến.

Âm Tế Thiên sửng sốt, khó có thể tin nhìn tay phải của mình. Cái gì vừa chui ra từ tay hắn vậy?


Lôi Đình Hổ giải thích: “Đây là mượn độ nhanh nhạy của ngài phóng ra một cơn gió, kết hợp với sức mạnh to lớn tạo thành một đường kình khí. Bất quá, lần đầu tiên kết hợp kiểu này cho nên thất bại là không thể tránh khỏi, nếu về sau ngài chăm chỉ luyện tập thì chuyện chém gãy cây đại thụ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”

Nghe vậy Âm Tế Thiên kích động nắm chặt tay lại, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Lôi Đình Hổ vừa nghe thì đôi mắt nghiêm túc kia bỗng xẹt qua một ý cười: “Ngài còn năng lực gì thì lấy ra đi!”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Không có!”

Hắn cho rằng nếu ở ngay trước mắt nó sử dụng năng lực khứu giác, vị giác, xúc giác thì Lôi Đình Hổ cũng không cảm nhận được, vì thế cũng không trưng ra làm gì! Lôi Đình Hổ dõi mắt theo hắn, xác nhận hắn không có nói dối thì mày nhíu lại than nhẹ một tiếng: “Có thể là do ngài mới độ kiếp nên có một số thứ ngài còn chưa phát hiện ra, bây giờ hằng ngày ngài nên chăm chỉ tìm kiếm xem ngài có năng lực mới nào nữa không!”

“Năng lực mới?” Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn nó! Lôi Đình Hổ gật đầu sau đó giương mắt nhìn sắc trời: “Trời không còn sớm nữa rồi, ngài muốn ở lại đây chờ nhóm tu sĩ đầu tiên tới hay là tự mình đi tìm bọn họ?”

“Đương nhiên là đi tìm bọn họ!” Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi mà trả lời luôn. Kỳ thực hắn muốn thử dùng thuấn di, loại năng lực này tốc độ vừa nhanh lại vừa nhẹ nhàng làm hắn rất hưng phấn, nó là năng lực hắn cảm thấy vừa lòng nhất. Lôi Đình Hổ không phản đối để hắn tùy ý làm gì hắn thích.

Âm Tế Thiên lấy đấu lạp đội lên rồi ôm Lôi Đình Hổ sử dụng thuật thuấn di. Khoảng ba khắc sau thì hắn đã chạy tới cách đó hơn ba nghìn dặm. Thẳng cho đến khi cách nhóm tu sĩ đầu tiên không gần không xa, mới không tình nguyện đứng ở một nơi không có yêu thú, vờ như tình cờ gặp phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui