Phật Môn Ác Thê

Thanh Bảo sửng sốt, bĩu môi tùy cơ ứng biến nói: “Chúng ta làm sao biết được vì sao ngươi muốn thả ra yêu thú chứ!”

Âm Tế Thiên cười như không cười nhìn hắn: “Thanh Bảo thí chủ làm sao có thể không biết được lý do bần tăng phải thả yêu thú, bởi vì bần tăng phải thả nó ra để tránh Ngũ Lôi Hiệu Lệnh của Thanh Bảo thí chủ mà.”

Sắc mặt Thanh Bảo, Thanh Hải, Thanh Phong đại biến. Âm Tế Thiên lạnh lùng cười: “Và bần tăng phải thả nó ra thì mới tránh được Khiên ty phàn đằng!”

Sắc mặt Thanh Bảo, Thanh Hải, Thanh Phong lại càng trở nên khó coi đến không thể khó coi hơn. Thanh Hải nhanh chóng phục hồi lại *** thần: “Ngươi có chứng cớ gì mà nói chúng ta làm?”

“Bần tăng không có chứng cớ, vậy mọi ngươi cứ coi như là bần tăng chẳng có chuyện gì làm nên đặc biệt đến phụ đệ ở tạm của Thuần Trần phái giúp đệ tử trong phái xới đất, thuận tiền đào vài cái hố!”

Trừ Huyền Ngọc trưởng lão thì các trưởng lão khác đều nhìn xuống dưới chân, thấy rõ ràng mặt đất bị nổ tung thành một vũng bùn, sắc mặt trở nên cổ quái. Huyền Ngọc trưởng lão trầm giọng: “Tịch Thiên ngươi đừng có làm càn như vậy! Mặc kệ là chuyện gì đi nữa thì ngươi một mình thả yêu thú sẽ không trốn khỏi phải chịu trọng phạt!”

Âm Tế Thiên nhận ra Huyền Ngọc trưởng lão bất kể như thế nào cũng muốn trị tội mình thì ánh mắt cong lên, nhẹ ah một tiếng: “Huyền Ngọc trưởng lão, đây chính là cách ngài tiếp khách sao? Vừa Khiên ty phàn đằng, sau đó lại Ngũ Lôi Hiệu Lệnh, cách tiếp khách cũng rất phong phú!”

Sắc mặt của Huyền Ngọc trưởng lão càng trở nên khó nhìn, khóe môi của hắn lại càng kéo cao: “Về chuyện thả ra yêu thú, không phải là do bần tăng làm, vì sao bần tăng lại phải trốn trọng phạt? Nếu bần tăng không có chứng cớ chứng minh Thanh Bảo thí chủ từng đưa tới Ngũ Lôi Hiệu Lệnh, vậy Thanh Bảo thí chủ làm sao chứng minh được yêu thú này là của bần tăng?”

Thanh Bảo nghẹn một chút, sau đó nói: “Chúng ta nhìn thấy yêu thú này là từ gói to ngươi mang theo nhảy ra!”


“Bần tăng cũng nhìn thấy các ngươi đem phù chú bỏ vào sân!”

Thanh Bảo hung trợn trừng Âm Tế Thiên: “Ngươi… yêu thú kia ở ngay bên cạnh mà lại không công kích ngươi, không phải là của ngươi thì là của ai?”

Chỉ cần là ngươi sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được Hắc Độc Báo chính là của Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn Hắc Độc Báo ngoan đến không thể ngoan hơn buồn cười nói: “Nhưng nó hiện tại cũng không công kích các ngươi, nói như vậy nó cũng có thể là do các ngươi thả ra, sau đó cố ý vu oan nói là của bần tăng để bần tăng bị trọng phạt!”

Huyền Tấn trưởng lão có chủ ý với Hắc Độc Báo nghe thấy Âm Tế Thiên nói nhịn không được thì thầm: “Ta ngược lại hy vọng là bọn hắn vu oan hãm hại ngươi!”

Lấy thân phận tu sĩ cao gia như lão mà nói thì có thể phát hiện được giữa Hắc Độc Báo và tiểu hòa thượng không có bất cứ liên hệ *** thần nào, cho nên, lão dám khẳng định Hắc Độc Báo trước mặt này thật sự không bị khế ước. Tại Tu Chân giới, giữa những người Tu Chân đều có quy định bất thành văn là nếu có yêu thú nào đó đã bị khế ước thì sẽ thuộc về người đó, không được phép cường đoạt, đương nhiên tà tu sẽ không đi theo quy định này. Kể từ đó, chỉ cần bọn Thanh Bảo thừa nhận Hắc Độc Báo là của bọn hắn thì những người khác cũng không thể cướp đi, sau này Hắc Độc Báo chỉ thuộc riêng về phái Thuần Trần.

Huyền Ngọc trưởng lão nhìn ra bọn Thanh Bảo không chiếm được thế thượng phong, ngược lại còn bị kéo xuống thế hạ phong, vội vàng ngắt lời mấy người đang khắc khẩu: “Đủ rồi!”

Bà nhìn Âm Tế Thiên nói: “Nếu yêu thú không phải là của ngươi, bỏ qua chuyện trọng phạt là được!”

Âm Tế Thiên lại hỏi ngược lại: “Nói như vậy yêu thú là do nhóm thí chủ Thanh Bảo thả ra, vậy thỉnh Huyền Ngọc trưởng lão lập tức trọng phạt bọn họ!”


Ba người Thanh Bảo sắc mặt trắng bệch. Huyền Ngọc trưởng lão híp mắt lại: “Ngươi vốn là tăng nhân vốn tâm phải luôn từ bi, sao có thể không khoan dung như vậy?”

Âm Tế Thiên mỉm cười: “Huyền Ngọc trưởng lão, có đôi khi từ bi cũng phải nhìn đối tượng mà nói, có vài người mà càng nhường nhịn họ ngược lại họ càng được nước lấn tới, cho nên đôi khi cũng nên giáo huấn bọn họ thật thích hợp mới khiến bọn họ an phận một chút!”

Huyền Ngọc trưởng lão không nói lại Âm Tế Thiên, cũng không muốn mất mặt trước các trưởng lão khác, liền nói với bọn họ: ”Huyền Âm trưởng lão, Huyền Tấn trưởng lão, Huyền Tâm trưởng lão, ta muốn cùng đạo lữ của Minh nhi nói chuyện một chút cho nên không thể tiếp các ngươi được!”

Ba vị trưởng lão thức thời rời đi. Trước khi rời đi, Huyền Tấn trưởng lão lưu luyến nhìn Hắc Độc Báo thì thấy Hắc Độc Báo giống như con chó trung thành theo sau lưng Âm Tế Thiên đi vào đại sảnh, lão đành phải bất đắc dĩ lắc đầu rời đi. Đương nhiên không phải hắn không có ý nghĩ chiếm Hắc Độc Báo cho mình, thế nhưng yêu thú cấp tám tương đương với một tu sĩ cảnh giới Hợp Thể, muốn bắt được nó còn phải liên thủ với các trưởng lão khác. Thanh Bảo và Thanh Phong không phải đệ tử của Huyền Ngọc trưởng lão, cho nên sau khi Huyền Ngọc trưởng lão tiến vào đại sảnh thì cũng nhanh chóng ly khai nơi thị phi này.

Huyền Ngọc trưởng lão ngồi vào vị trí chủ thượng, sau khi liếc mắt nhìn Hắc Độc Báo đứng ở cửa thì lại chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Âm Tế Thiên, không hề có ý tứ để cho hắn ngồi. Âm Tế Thiên cũng biết cứ tiếp tục thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, mà hắn cũng không nghĩ tới chuyện truy cứu cho bằng được, chỉ cần bọn họ không lấy Hắc Độc Báo ra làm lá chắn thì hắn cũng không truy cứu chuyện trước đó!

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Hắc Độc Báo làm như thế nào mà ra được? Đêm hôm đó Thôn Phách đưa Hắc Độc Báo cho hắn, mặc cho hắn gọi nó như thế nào thì Hắc Độc Báo cũng không đi ra. Hôm nay nó lại tự mình đi ra.

Không biết qua bao lâu, Huyền Ngọc trưởng lão mới chầm chậm mở miệng nói: “Tuy rằng ta không biết vì sao Hoành trưởng lão lại chọn ngươi làm đạo lữ cho Minh nhi, mà ta thì lại rất không hài lòng hôn sự này. Thế nhưng ngươi hiện tại dù sao cũng là đạo lữ của Minh nhi, đây là sự thật mà ta không thể nào phủ nhận!”

Âm Tế Thiên mím mím môi. Huyền Ngọc trưởng lão quả thật không biết nguyên nhân mà Bắc Vũ Hoành chọn hắn làm đạo lữ của Bắc Minh.


“Ngươi đã là đạo lữ của Minh nhi, thì cũng nên kính trà cho mẹ chồng chứ!”

Thanh Hải vẫn luôn hầu hạ Huyền Ngọc trưởng lão cho nên khi bà vừa dứt lời thì rất thông minh lấy từ không gian ra chén trà và ấm trà. Âm Tế Thiên nhìn thấy động tác của Thanh Hải, đầu tiên là cố ý trừu chén trà phía dưới đĩa trà, sau đó rót nước trà nóng hổi rồi bưng tới. Thanh Hải nhìn hắn cười cười nói: “Tiểu sư phụ, thỉnh kính trà!”

Thân là người tu chân, thân thể hắn tất nhiên là so với người thường chịu nóng tốt hơn, cầm lên cũng không biết nóng. Âm Tế Thiên nhìn chén trà tỏa khói nhăn chặt mày. Xúc giác của hắn đã sớm có thể thu phóng tự nhiên đương nhiên là không sợ chén trà nóng, thế nhưng sau khi tiếp nhận chén trà này rồi nhất định phải quỳ xuống trước Huyền Ngọc trưởng lão dâng trà.

Kính trà thì thôi đi, còn muốn hắn quỳ!

Thanh Hải thấy hắn không tiếp, sắc mặt trầm xuống: “Tịch Thiên tiểu sư phụ không chịu tiếp trà có phải không chịu thừa nhận mẫu thân của Minh sư huynh hay không?”

Âm Tế Thiên chậm rãi nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, nghĩ là hắn tiếp nhận trà rồi thì dâng luôn, nếu thật sự muốn hắn quỳ xuống vậy hắn sẽ vứt trà rồi rời đi. Nghĩ thế, hắn vươn hai tay ra nhận trà. Thanh Hải nhìn động tác vươn tay nhận trà của Âm Tế Thiên thì khóe miệng kéo lên nụ cười. Nhưng ngay lúc Âm Tế Thiên sắp sửa đụng vào chén trà, đột nhiên một trận gió quét qua, chuẩn xác đánh đổ chén trà.

“Xoảng!” một tiếng, chén trà rơi xuống mặt đất! Người trong đại sảnh sửng sốt, tiếp theo đó nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Bắc Minh trưng bộ mặt lạnh lùng tuấn tú đi đến.

“Minh nhi!” Huyền Ngọc trưởng lão vội đứng lên, trên mặt khó có được mà lộ ra vẻ vui mừng. Bắc Minh lại chẳng thèm liếc bà một cái, đi thẳng đến trước mặt Âm Tế Thiên, nắm chặt hai tay đang để ở lưng chừng của hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Lúc y bước vào viện nhìn thấy hết hố này đến hố khác, trong lòng thực sự rất lo lắng, sợ hãi Âm Tế Thiên bị người ta bắt nạt.

“Sao giờ mới tới?”


Lúc Âm Tế Thiên hỏi thì chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình mang theo nồng đậm vui vẻ.

“Xin lỗi!” Bắc Minh ôm hắn vào ***g ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên thái dương của hắn! Huyền Ngọc trưởng lão nhìn Bắc Minh trước mặt người ngoài mà tự nhiên thân mật với đạo lữ của y, thì vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy khó coi, bất quá bà không thể tức giận với Bắc Minh.

“Minh nhi, mẹ…”

Bắc Minh giả như không nghe thấy, nói với Âm Tế Thiên: “Chúng ta trở về thôi!”

Âm Tế Thiên vừa nghe, dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Huyền Ngọc trưởng lão, khóe miệng nhanh chóng cong lên thành một nụ cười diễm lệ: “Ừ!”

Hắn hiểu rồi, quan hệ của Bắc Minh và Huyền Ngọc trưởng lão chẳng có ra làm sao cả!

Huyền Ngọc trưởng lão nhìn bọn họ đi ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Minh nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Thế nhưng bước chân của người kia một chút cũng không dừng lại, trực tiếp bước ra ngoài đại sảnh, Hắc Độc Báo cũng nhân cơ hội chui lại vào túi Càn Khôn của Âm Tế Thiên. Lúc này, rốt cục Huyền Ngọc trưởng lão cũng nổi giận, vỗ mạnh bàn quát: “Bắc Minh, trong mắt ngươi rốt cục có coi ta là mẹ hay không?”

Bắc Minh đột nhiên ngừng bước, thế nhưng không có quay người lại mà chỉ thì thầm nghi hoặc nói: “Mẹ?” Sau đó, y dùng thanh âm lạnh lùng nói tiếp: “Ta nhớ rõ mẹ ruột ta từ mười năm trước đã biến mất tăm mất tích rồi!”

Huyền Ngọc trưởng lão ngẩn ra, có chút khó tin nhìn bóng lưng hai người rời đi, thân thể tựa như trẻ con không còn khí lực, cả người ngã ngồi xuống tọa ỷ đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui