"Nương nương, rốt cuộc người đã trở về!" Đàn Hương nhìn thấy Mộ Dung Yên bình yên bước vào doanh trướng, trái tim thấp thỏm bấy lâu rốt cuộc đã được thả lỏng, bước nhanh tới nghênh đón, "Khiến nô tỳ lo lắng gần chết!"
Mộ Dung Yên mệt mỏi phất phất tay, nói: "Chuẩn bị nước ấm, bổn cung muốn tắm rửa."
Đàn Hương gật đầu nói: "Dạ!"
"Khoan đã." Mộ Dung Yên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gọi lại Đàn Hương đang chuẩn bị bước ra khỏi doanh trướng, "Thân mình bổn cung có chút không khoẻ, ngươi truyền Hứa Thất Cố đến bắt mạch cho bổn cung trước."
"Dạ." Đàn Hương liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên thêm một cái, quả nhiên sắc mặt có chút không tốt, một đường đi thẳng đến ba cái doanh trướng dành cho Thái y.
"Hứa đại nhân."
Đàn Hương đứng ở ngoài trướng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhưng mà bên trong cũng không có nghe thấy Hứa Thất Cố đáp lại, chỉ có vài tên Thái y khác vén rèm lên vừa nhìn thấy Đàn Hương, cung thanh hỏi: "Chẳng lẽ là thân mình Hiền phi nương nương không khoẻ sao?"
"Đúng vậy, cho nên đặc biệt truyền Hứa đại nhân đến bắt mạch." Đàn Hương theo bản năng âm thầm liếc nhìn vào bên trong một cái, vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Thất Cố và Tiểu Đồng Tử, "Di? Chẳng lẽ bây giờ Hứa đại nhân không có ở đây sao?"
"Vừa rồi hắn nói là trong bụng không khỏe, muốn đi ra ngoài giải quyết, tính toán thời gian, cũng nên trở lại rồi." Một gã Thái y nhìn nhìn về phía rừng rập bên ngoài khu doanh trại, "Ngọc thể của nương nương quan trọng hơn, nếu như không kịp chờ Hứa đại nhân, hạ quan nguyện ý đi đến bắt mạch trước."
Lần này, nếu có thể trở thành người tâm phúc của Hiền phi nương nương, ngày sau ở trong Thái y viện, hắn cũng có thể ngẩng cao đầu một chút.
"Bây giờ hạ quan đến bắt mạch cho nương nương." Thanh âm của Hứa Thất Cố vang lên, chỉ thấy hắn lôi kéo Tiểu Đồng Tử bước nhanh đi về phía bên này, trong nháy mắt khi đi đến bên cạnh Đàn Hương, liền buông Tiểu Đồng Tử ra, chỉ chỉ vào cái hòm thuốc ở bên trong doanh trướng, "Tiểu Đồng Tử, nhanh chóng lấy hòm thuốc cho bổn quan, ngọc thể của nương nương không tốt, nếu như xảy ra vấn đề gì, chúng ta gánh tội không nổi."
"Dạ." Phù Trừng vội vàng đi vào trong doanh trướng, hai tay ôm lấy hòm thuốc, bước nhanh đi tới bên cạnh Hứa Thất Cố, "Đại nhân, có thể đi rồi."
Hứa Thất Cố gật đầu, ánh mắt mang theo tràn đầy thâm ý liếc nhìn vị Thái y muốn mượn cơ hội đến bắt mặt tranh công vừa rồi một cái, mỉm cười nói với Đàn Hương: "Đàn Hương cô nương, mời."
Đàn Hương gật đầu, dẫn đường đưa Hứa Thất Cố đi về phía doanh trướng của Mộ Dung Yên.
Vị Thái y vừa rồi cảm thấy giống như là mũi đụng phải một đống bụi, sắc mặt thật khó coi, chính là cắn răng thẳng tắp đứng bất động tại chỗ, lạnh lùng hừ một tiếng, "Hứa Thất Cố, bổn quan liền muốn nhìn xem vận làm quan của ngươi đến khi nào thì kết thúc?"
Phù Trừng đã lường trước Mộ Dung Yên sẽ truyền triệu, nhất định là muốn Hứa Thất Cố đi cứu mình. Trái tim Phù Trừng cảm thấy ấm áp, theo bản năng ôm chặt hòm thuốc trong lòng, nhưng mà vừa nghĩ đến nếu như bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Yên, tất nhiên phải nói ra lý do vì sao không thể gặp phụ hoàng, trái tim không khỏi chợt lạnh xuống, mi tâm bất giác nhíu chặt.
"Đàn Hương phải đi chuẩn bị nước ấm cho nương nương tắm rửa, tạm thời không theo đi vào, Hứa đại nhân, mời." Đàn Hương nhấc màn trướng lên xong, nói với người bên trong, "Nương nương, Hứa đại nhân đã đến."
"Ân." Mộ Dung Yên thản nhiên lên tiếng, đợi cho tiếng bước chân của Đàn Hương đi xa, mới từ trên giường nhỏ đứng lên, ánh mắt có chút giật mình nhìn về phía Phù Trừng đang đứng bên cạnh Hứa Thất Cố.
"Thỉnh nương nương..." Hứa Thất Cố vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Mộ Dung Yên phất tay thật mạnh, cắt ngang lời nói của Hứa Thất Cố.
"Hứa đại nhân, ngươi lui xuống bốc thuốc cho bổn cung như thường lệ đi, tối nay Tiểu Đồng Tử lưu lại hầu hạ là được." Thanh âm của Mộ Dung Yên bình tĩnh đến mức khiến cho người ta phát lạnh.
"Này..."
"Nàng thân là nội thị, hầu hạ phi tần trong cung có gì không đúng?" Mộ Dung Yên nói xong, yên tĩnh trong một khắc, cẩn thận lắng nghe bên ngoài trướng không có âm thanh gì dị thường, lúc này mới yên lặng nhìn Hứa Thất Cố, "Như vậy tốt hơn để cho nàng phải ngủ cùng đám nam nhân các ngươi, Hứa đại nhân, ngươi nói đúng không?"
"Nếu nương nương đã mở miệng, hạ quan không dám không tuân theo?" Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chợt túa ra từ lồng ngực, nghiêng mặt đưa cho Phù Trừng một cái ánh mắt, thở dài lắc lắc đầu.
Hậu hoạn này, quả nhiên là tới rồi! Chính là nay hắn đã bất lực, có thể qua được một kiếp này hay không, chỉ có dựa vào điện hạ mà thôi!
Phù Trừng thản nhiên mỉm cười, buông hòm thuốc trong lòng xuống, gật đầu ý bảo Hứa Thất Cố an tâm, mặc dù hai người không có trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng mà lại làm cho Mộ Dung Yên nhìn thấy rất rõ ràng, Hứa Thất Cố rất để ý đến quân cờ Tiểu Đồng Tử này.
Hứa Thất Cố lui xuống, Phù Trừng hít sâu vào một hơi, trong doanh trướng này, chỉ còn lại có nàng và Mộ Dung Yên, Phù Trừng không dám nâng mắt nhìn Mộ Dung Yên, chính là cúi đầu ôm quyền nói: "Đa tạ nương nương đã thông cảm, nô tỳ vô cùng cảm kích."
Mộ Dung Yên chậm rãi ngồi trở lại trên giường nhỏ, cười lạnh nói: "Tiểu Đồng Tử, hôm nay bổn cung không muốn nghe những lời nói sáo rỗng này của ngươi."
Phù Trừng biết Mộ Dung Yên muốn nghe xem nàng rốt cuộc là loại người nào, sau khi trái lo phải nghĩ, liên tục phủ quyết những lời giải thích hiện lên từ đáy lòng, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại không đáp lại lời nào.
"Uổng công bổn cung đối đãi với ngươi như thân nhân, chuyện tới lúc này, ngươi thế nhưng lại không thể thẳng thắng đáp lại, quả nhiên là rất tốt!" Thanh âm của Mộ Dung Yên run run, sự thất vọng trong giọng nói này cũng thật thật thiết thiết làm cho Phù Trừng cảm thấy khó chịu.
Chính là, một khi đã nói ra lời giải thích này, liền không thể có bấy kì sai sót nào, nếu không, khi lời giải thích này bị phát hiện là nói đối, nàng và Mộ Dung Yên sẽ khó có thể làm bằng hữu nữa.
"Tiểu Đồng Tử."
"Ân."
Mộ Dung Yên yên tĩnh một lát liền nhẹ giọng gọi, Phù Trừng theo bản năng đáp lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Mộ Dung Yên đã đi tới trước mặt.
Phù Trừng nhìn không thấu nụ cười của Mộ Dung Yên giờ khắc này là thật hay giả, vừa định lui về phía sau một bước, cánh tay đã bị Mộ Dung Yên nắm chặt, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Yên, "Nương nương..."
"Hôm nay tính mạng của bổn cung, dù sao cũng là do ngươi cứu, bổn cung không phải là người vong ân phụ nghĩa, đền đáp cũng sẽ không ít hơn một phần nào. Ngươi đã không chịu thẳng thắn đối mặt với bổn cung, chờ sau khi hồi cung, Thanh Phu nhân cũng đã được tự do, chúng ta liền không còn liên hệ gì nữa, bổn cung không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa -- sau này ngươi chết hay sống, cũng không liên quan đến bổn cung." Mộ Dung Yên nói xong, liền nhẹ nhàng đem khăn gấm quấn trên vết thương của Phù Trừng tháo xuống.
Phù Trừng bị lời nói của Mộ Dung Yên làm cho trong lòng đau đớn, trầm giọng nói: "Rõ ràng là nô tỳ nợ nương nương một mạng, những lời này của nương nương, thật sự làm cho nô tỳ cảm thấy khó chịu."
"Ha ha, khó chịu?" Mộ Dung Yên nhướng này lên, nhìn như đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần chua chát, "Chẳng lẽ bổn cung sẽ không khó chịu?"
Phù Trừng giật mình nhìn nụ cười của Mộ Dung Yên, càng cảm thấy áy náy, không biết nên làm sao đáp lời nàng.
Mộ Dung Yên một lần nữa nhìn kỹ Phù Trừng trước mắt, tuy rằng mi tâm của nàng cau chặt, nhưng cỗ anh khí tự nhiên kia không phải là thứ những nữ tử dân gian bình thường có thể có được, âm thầm suy đoán thân thể của nàng, lại cảm thấy chúng sinh là ngàn vạn, giống như tìm kim dưới đáy biển rộng. Mộ Dung Yên nhớ lại chuyện hôm nay Tiểu Đồng Tử liều mình cứu giúp, trong khoảnh khắc kinh hãi kia, nơi đáy lòng đã có chút gợn sóng, chính là...Chính là...Vì sao khi biết nàng là nữ nhi, đáy lòng lại có một tia mất mát như vậy chứ?
Bất tri bất giác, Mộ Dung Yên nhìn đến ngây người, thẳng đến khi Đàn Hương mang theo nước ấm nhẹ nhàng cất tiếng gọi từ bên ngoài, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Mộ Dung Yên buông tay Phù Trừng ra, chỉ chỉ hòm thuốc ở một bên, "Bổn cung mệt mỏi, có vài người cho dù có đối tốt với họ, nhưng chung quy cũng chỉ là người qua đường, ngươi tự mình bôi thuốc cho tốt, lui ra đi."
"Ta..." Đáy lòng Phù Trừng trở nên mãnh liệt mất mát, vội vàng lắc đầu, "Nương nương, có thể cho phép nô tỳ được nói hết lời không?"
"Ngươi sẽ làm như vậy sao?" Mộ Dung Yên hỏi xong, đã đề cao thanh âm, nói với Đàn Hương đang đứng bên ngoài, "Đem nước ấm đưa sang chỗ Thục phi bên kia trước đi, để cho Thục phi tắm rửa trước, trong vòng một khắc, nơi này của bổn cung không cần hầu hạ."
"Dạ." Đàn Hương gật gật đầu, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng mà không tiện hỏi nhiều, từ khe hở nơi màn trướng nhìn vào có thể thấy rõ bên trong chỉ có một mình Tiểu Đồng Tử, nội thị tiến cung vốn đã tịnh thân, một khắc cũng không thể tạo thành họa gì lớn. Nghĩ như vậy, Đàn Hương liền mang theo bồn nước ấm đi về phía doanh trướng của Thục phi.
Nghe tiếng Đàn Hương đi xa, Phù Trừng chân thành nói: "Nương nương, có một số việc, xin thứ cho nô tỳ không thể một lần nói rõ ràng được." Nói xong, Phù Trừng thản nhiên nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Yên, "Nếu nương nương muốn thẳng thắn, nô tỳ liền không muốn tìm lý do để lừa dối nương nương, thời khắc này, còn chưa đến lúc để có thể nói ra chân tướng, nếu như nương nương nguyện ý chờ đợi, đợi đến sau khi hồi cung, nô tỳ nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.*" Chuyện tới lúc này, biện pháp duy nhất, chỉ có một từ "Kéo dài", chờ đến khi hồi cung, chân chính nhìn thấy mẫu phi vô sự, có thể thương lượng với mẫu phi để tìm ra lời giải thích thích đáng.
(*không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ)
Khóe miệng Mộ Dung Yên mang theo một tia cười lạnh, "Đây chính là sự thẳng thắng mà ngươi nói sao?" Không đợi cho Phù Trừng nói tiếp, Mộ Dung Yên đã đưa tay nắm lấy vạt áo Phù Trừng, "Ngươi đã không muốn nói, bổn cung ngược lại cũng không muốn nghe. Chính là những gì ngươi đã nói trước đây, rốt cuộc là thật hay là giả, không thể biết được, câu nói của Thục phi thật ra lại rất đúng, ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ, thật sự phải hảo hảo kiểm tra một chút!"
"Nương nương!" Phù Trừng vội vàng kéo vạt áo, kinh nhiên nhìn Mộ Dung Yên, vạn vạn không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy!
"Ngươi rốt cuộc là loại người nào?" Mộ Dung Yên lạnh lùng quát một tiếng, liền buông lỏng tay ra, cũng không lôi kéo Phù Trừng thêm nữa, "Bổn cung hỏi một lần cuối cùng!"
Phù Trừng biết rằng một cửa này chung quy là phải bước qua, nếu còn muốn tiếp tục "Kéo dài", chỉ có thể thể hiện thành ý. Phù Trừng hít vào một hơi thật sâu, im lặng không lên tiếng cởi bỏ đai lưng, đem y phục nội thị trên người kéo đến bên hông, để lộ ra phần vải bố quấn ngực.
Thân là Công chúa, đáng lẽ phải là da thịt non mềm, đẫy đà mềm mại, thân mình Phù Trừng lại làm cho người ta cảm thấy có một loại quyến rũ khác biệt.
Vùng bụng thon gọn không có chút mỡ thừa, bộ ngực vốn nên là nơi để nữ nhân kêu ngạo giờ khắc này bị vải bố bó chặt, đã không còn ngoại bào che chắn, có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng, nếu như cời bỏ một tầng vải bố kia, đường cong linh lung của nàng cũng sẽ không thua kém Mộ Dung Yên một phần.
Nàng quả thật chính là nữ tử không thể nghi ngờ!
Nhưng mà, thứ duy nhất làm cho Mộ Dung Yên kinh ngạc chính là, người ở trước mắt cho dù đã có vải bố quấn chặt, cũng không thể che dấu được một vết sẹo cũ lệch ngang qua ngực của nàng.
"Tiểu Đồng Tử từ nhỏ đến lớn, nhìn qua như có thân nhân, kỳ thật người thật sự xem như thân nhân chỉ có một mình nương." Phù Trừng cố ý che dấu thân phận của mình, nhưng lời nói ra chính là sự thật, vẻ mặt cô đơn, "Lúc trước nói với nương nương chuyện vào cung để báo ân, quả thật là giả, nhưng chuyện vào cung vì nương chính là sự thật."
Mộ Dung Yên lại là cả kinh, chẳng lẽ giữa Tiểu Đồng Tử và Thanh Phu nhân có quan hệ gì sao?
"Nương là nhũ mẫu của Công chúa Phù Trừng, người một nhà chúng ta được Thanh Phu nhân giúp đỡ rất nhiều, bao gồm cả chuyện ta biết chữ đọc sách, luyện võ tập kiếm đều là do Thanh Phu nhân ban ân, ân tình này rất lớn, ta làm sao có thể không báo đáp?"
Lời nói của Phù Trừng làm cho nỗi băn khoăn trong lòng Mộ Dung Yên tan đi một chút, không khỏi thán thanh nói, "Nếu như thật sự đối tốt với các ngươi, tạo sao cho ngươi học nhiều như vậy, cuối cùng ngươi bất quá cũng chì là một quân cờ mà thôi, đợi cho đến lúc vô dụng, nàng còn có thể đối tốt với mẹ con các ngươi hay không?"
Trái tim Phù Trừng chấn động, cắn răng nói: "Nương nói, nữ tử không cần học những thứ châm tuyến nữ hồng linh tinh, trong thời loạn thế này những thứ linh tinh kia chỉ làm cho nữ tử càng thêm nhỏ yếu, đến lúc nguy cấp, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên Thanh Phu nhân cho phép học, liền nói ta cố gắng học nhiều một chút." Nói xong, Phù Trừng nâng tay xoa lên vết sẹo kia, cũng không nói thêm gì nữa, chính là vẻ mặt có chút thê lương.
"Nương của ngươi...Là một người rất đặc biệt." Tuy rằng Mộ Dung Yên kinh ngạc trước những lời của thân mẫu Tiểu Đồng Tử, nhưng cũng có vài phần nhận đồng cảm, nếu như năm đó khi nàng vẫn là Thanh Hà Công chúa trong người có chút võ công, nói không chừng khi ở trên long tháp của Phù Kiên có thể lấy đi tính mạng của hắn, liền tốt hơn mười năm chịu đựng dày vò này!
"Có thích khách! Hộ giá!"
Đang lúc Phù Trừng vắt hết óc suy nghĩ nên làm sao tiếp tục nói, đột nhiên nghe thấy tiếng một thị vệ kinh hô bên ngoài trướng, Phù Trừng vội vàng mặc lại xiêm y, đem Mộ Dung Yên bảo vệ sau người, nói: "Nương nương, Tiểu Đồng Tử cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nương nương đã cứu ta, ta có ân nhất định sẽ không bỏ lại ân nhân ở phía sau! Chỉ cần một ngày ta còn sống, cho dù phải liều mạng, cũng sẽ bảo vệ nương nương chu toàn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...