Huyễn Nương sờ tấm vải Hoán Yên Hà kia, có chút hoảng hốt.
Kiếp trước nàng cũng biết loại chất vải này, sau này Trần gia còn làm ra sáu loại màu sắc, nổi danh khắp Giang Nam.
Lúc nàng đi theo ca ca trở về quận chúa phủ ở, Đại bá mẫu liền nói ca ca học nghiệp bận rộn, giúp hắn quản lý cửa hàng ấy của Trần Thị.
Sau này ca ca qua đời, Trần Gia đến đòi đồ cưới, cửa hàng được trả trở về đồ dùng nào cũng thiếu thốn, trống rỗng...
Lục Tuyên Nhã đã từng nói qua, là Đại bá mẫu hại Trần Thị...
Huyễn Nương nhắm mắt lại, nhớ tới chuyện có khả năng phát sinh về sau, trong lòng một trận rét run.
"Năm nay lưu hành việc lấy sa mỏng làm áo khoác, chúng ta liền lấy cái này đi, như thế nào?" Phương Di Nương cầm tấm vải khoa tay múa chân.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đã từng gặp qua một công chúa lấy Hoán Yên Hà may cắt cung trang kiểu mới, kiểu dáng đấy chỉ trong vài ngày liền nổi tiếng khắp kinh thành, quý nhân ai ai cũng đều đặt hàng, thợ may của cửa hàng thức đêm thức hôm làm mới xuể, kiếm một bộn tiền.
"Di nương, thợ may của cửa tiệm nhà chúng ta năm nay có phương thức may gì mới không?" Huyễn Nương hỏi.
Phương Di Nương cười: "Ngươi như thế nào quan tâm tới việc kiếm tiền như vậy, cũng không có gì đặc biệt, bất quá là nhà khác lưu hành cái gì thì làm cái đó.
Nhà chúng ta chủ yếu là bán vải vóc, chỉ có vài thợ may, dù sao đây cũng không phải nghề chính."
Nàng nghĩ nữ nhi mình lớn rồi, nên học chút chính sự, lại giải thích: "Nhà giàu đều có tiệm may mặc, hoặc là trong nhà nuôi tú nương.
Người mua đều là nhà có gia cảnh trung đẳng, họ không kiên nhẫn tốn thời gian tự làm, đến cửa khác khác lại đắt đỏ, cho nên bố trang* chúng ta cắt giảm, chỉnh thể giá cả ưu đãi một ít.
Xiêm y cắt bớt một chút, nhưng vẫn giữ nguyên loại hình thêu hoa, chung quy tiền công của tú nương cũng không tiện giảm.
Loại kinh doanh gia đình này sẽ không cố ý theo đuổi cái gì mới mẻ, cũng đồng dạng theo không nổi.
Liền lấy ví dụ, năm trước lưu hành hoạ tiết hoa sen thêu tại cổ áo, thêm kim tuyến vào rồi lại tỉ mỉ thêu nhụy hoa, thử hỏi mấy tiểu hộ kia mua nổi kim tuyển thêu xiêm y không?"
*bố trang: xưởng vải
Huyễn Nương không nghĩ tới những thứ này, nàng cũng không quan tâm những hộ gia đình kia mua được hay không được cái gì, chỉ biết có loại hình mười năm sau cực kỳ lưu hành, nhìn một chút cũng tốt.
"Ta vẽ một bản vẽ, di nương đưa thợ may chiếu theo làm một kiện quần áo.
Nếu ta mặc ổn thì làm tiếp vài món treo trong cửa hàng làm mẫu, nó cũng không phức tạp hơn thêu hoa.
Nếu có thể kiếm nhiều tiền hơn cũng tốt."
"Tốt, sớm biết cô nương thích vẽ tranh, tất cả đều tùy ngươi." Phương Di Nương nhìn nữ nhi, trong mắt tràn đầy nhu tình, Lục Tứ Lang thích vẽ tranh, nữ nhi mình cũng yêu hội hoạ, mà còn hoạ thật đẹp, nàng vì đấy rất kiêu ngạo.
Vài nha đầu lập tức đến trải giấy mài mực, bắc đèn chiếu sáng.
Huyễn Nương hạ bút như nước chảy mây trôi, rất nhanh trên giấy xuất hiện một người mặc áo khoác cung nữ khác lạ.
Kiếp trước ở trong đạo quan bán tranh chữ mà sống, vẽ rất nhiều Quan Âm đồ, cung nữ đồ, cho nên thập phần thuần thục.
Phương Di Nương cúi người nhìn kỹ, áo khoác kia hình thức khác biệt với bây giờ, cổ tay và vạt áo được cắt tạo hình lông vũ, tầng tầng lớp lớp lại nhẹ nhàng như tiên.
Huyễn Nương nghĩ đến phải đưa thợ may xem, lại đơn vẽ thêm mấy chi tiết, nói: "Xiêm y, nút thắt ở đây thêu lá cây màu tím, không cần hoa cỏ gì."
Tốt! Áo khoác này quả thật đáng ngạc nhiên, ta chưa từng thấy qua, cô nương vẽ đẹp như thế, ta định sẽ bảo quản kĩ càng, sau khi xiêm y làm xong liền đem bức này trở về." Phương Di Nương cầm lên, càng xem càng kinh hỉ, nàng tuy không hiểu rõ vẽ vời, nhưng cũng nhìn ra được trình độ so với mấy hoạ công từng thuê cao hơn rất nhiều, giống với khả năng của Lục Tứ Lang.
Huyễn Nương để nha đầu thu dọn giấy và bút mực.
Nàng mở ra một quyển sách tiếp tục xem.
Phương Di Nương nhìn nữ nhi bày dày đặc một xấp sách thuốc trên bàn, có chút đau lòng.
"Cô nương lúc này bị thương, không nên học thầy thuốc, nữ hài nhi xem những này cũng không có cái gì, chỉ là buổi tối đọc sách, đèn đuốc không chu đáo, cẩn thận hại mắt.
Sáng ngày mai lại đọc thì cũng giống như vậy."
"Không, di nương, ta không phải muốn học thầy thuốc." Huyễn Nương do dự một chút, bảo nha đầu trong phòng ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Di nương, vài ngày trước ta nằm mơ thấy mẫu thân bị Đại thái thái hạ độc tại thọ yến."
Phương Di Nương sắc mặt khẽ biến, trong miệng lẩm nhẩm A Di Đà phật, nghiêng ngả nói: "Mộng đều là giả, mộng đều là giả."
"Trong mơ mặt mẫu thân đột nhiên đỏ lên, ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử.
Lục...!Có người nói với ta đó là bị Đại thái thái độc.
Nữ nhi liền muốn tra một vài sách thuốc, xem là loại độc gì, uống xong có tử trạng như vậy.
Nếu tìm được cũng sẽ nhanh nhanh nhắc nhở mẫu thân cảnh giác một ít." Huyễn Nương nghiêm túc nói.
"Trong mộng, người nọ còn nói lão thái gia ở quán trọ ven sông chỉ còn sống được ba bốn ngày.
Đến lúc đó chúng ta cũng có thể lấy nghiệm chứng xem mộng này đến cùng là thật hay giả."
Phương Di Nương sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau lẩm bẩm nói: "Giấc mơ này thật sự là điềm xấu."
"Di nương, ta là cảm thấy có thần tiên đáng thương chúng ta mệnh khổ, cho nữ nhi một giấc mộng báo trước?" Huyễn Nương nói.
Phương Di Nương thở dài: "Aizz, lại nói tiếp cũng thực hợp lý.
Đại thái thái bên kia tâm địa rắn rết, hạ độc hại người, thủ pháp kín kẽ, ái thiếp của Đại lão gia cũng là do một tay nàng dùng độc giết chết, một xác hai mạng, trong bụng là nam thai đã phát triển đầy đủ.
Thời điểm chúng ta chưa ra ngoài, Đại thái thái túng quẫn, tối nếu không gặp chúng ta thì ăn mặc đẹp đẽ, thường xuyên giật giây lão yêu bà hạ nhục mẫu thân ngươi, hiện tại lão gia sinh tử không rõ, lão yêu bà còn hạ lệnh nàng ta chỉ có thể ăn mặc trang phục của quả phụ."
"Ngươi xem nhiều sách như vậy, có tra được thứ độc dược kia không?"
"Không có." Huyễn Nương cả hai kiếp đọc sách thuốc đều không tra được loại độc dược kia, xác thật có thứ mà khi ăn mì sẽ làm màu tóc đỏ lên, chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng thời gian phát tác lại không nhanh như vậy.
"Vậy thì ngươi đừng xem, lão thần y trị chân cho ngươi kia đã đi khắp Giang Nam rộng lớn, còn từng qua Tây Vực, kiến thức rộng rãi, đến lúc đó hỏi hắn một chút." Phương Di Nương vẫn là đau lòng nữ nhi.
Huyễn Nương nhìn thân nương lo lắng, thuận theo khép sách lại.
Phương Di Nương ở cùng với nàng, thẳng đến lúc nàng ngủ mới rời đi.
Ngày kế, Nhị lão gia tự mình lại đây, nói quận chúa giao cho Trần Thị hỗ trợ lo liệu thọ yến.
Trần Thị đi, Phương Di Nương cùng Huyễn Nương liền một trận khẩn trương.
Buổi tối Trần Thị lại đầy vui mừng trở về, nói nàng ngày mai sẽ đi vườn nhà Viên Tổng Đốc bố trí an bài, đến lúc nàng tại tiếp khách, có thể quen biết vài quý nhân quan lại, thuận lợi cho Chân Ca Nhi trải đường.
Tất cả chấp niệm của nàng đều ở trên người nhi tử, vì nhi tử nên có bị quận chúa lăng mạ khinh thường cũng không có gì gọi là quá đáng.
Hai ngày sau.
Người đàn ông duy nhất của Lục gia Tứ phòng, Lục Tuyên Nghĩa trở về.
Hắn mới mười hai tuổi đã có công danh tú tài, đang khổ luyện học hành chăm chỉ ở huyện.
Hương viên tất cả mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, mọi người biết thiếu gia trở về, thập phần cao hứng.
Nghe nói thiếu gia được tiên sinh trong huyện khen ngợi, ai cũng cảm thấy vinh quang ngập trời.
Mười hai tuổi đã là tú tài, tương lai làm sao không có khả năng một lần nữa đi lên đỉnh cao như gia gia hắn đây?
"Muội muội đâu?" Lục Tuyên Nghĩa ngồi ở trong phòng, nói chút chuyện học hành gần đây, thấy Huyễn Nương không đến liền hỏi.
"À, muội muội ngươi mấy hôm trước leo cây ngã gãy chân, đang nằm trong phòng tĩnh dưỡng." Trần Thị nói.
"Muội muội bị gãy chân, tại sao nói cho ta biết?" Lục Tuyên Nghĩa cả kinh nói.
"Chân Ca Nhi, việc học ngươi trọng yếu, không sai người thông báo là sợ ảnh hưởng ngươi đang học tập."
Lục Tuyên Nghĩa vội vàng thi lễ, nói: "Ta đi xem muội muội một chút."
"Aizz, đứa nhỏ này, còn chưa nói với nương của ngươi vài câu nữa." Trần Thị bất đắc dĩ nói.
Huyễn Nương gọi người nâng nàng đến hoa viên nghe tiếng lá cây xào xạc, tiếp tục xem sách thuốc.
Xem mệt mỏi, nàng đang lấy mồi câu cho cá, bỗng nhiên nhìn thấy ca ca đi đến.
Lục Tuyên Nghĩa lãng nhuận như ngọc, nghe nói cực giống tổ phụ thuở niên thiếu.
Hắn vận một thân áo dài trắng như trăng trên trời, theo từng sải bước đi, ống tay áo lay động thanh dật xuất trần.
Huyễn Nương nhìn thấy thần sắc nôn nóng lo lắng trên mặt người nọ, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Ca ca của nàng.
Ca ca tốt nhất trên thế giới.
Một đời kia, khi Trần Thị chết đi thì ca ca vốn không nghĩ tới việc trở về phủ quận chúa.
Nhưng là Đại thái thái chỉ tới nói một câu: Muội muội ngươi nêu không có người giáo dưỡng, về sau nhà chồng coi nàng ra cái gì? Mẹ chồng sẽ nói như thế nào về nàng?
Sau đó ca ca liền mang nàng trở về phủ quận chúa...
"Huyễn tỷ nhi, ngươi tại sao gặp ta lại khóc, trên đùi có đau hay không?" Lục Tuyên Nghĩa nói.
Huyễn Nương lau nước mắt, nói: "Không đau, đại phu chữa trị là độc môn bí phương, có thể giảm đau."
Lục Tuyên Nghĩa vô cùng khẩn trương hỏi rất nhiều về tình trạng khôi phục của nàng, cuối cùng hỏi nàng là thế nào ngã được như vậy.
Thời gian vốn không quá lâu, nhưng bản thân đã ngây ngốc suốt một kiếp, Huyễn Nương cũng nhớ không rõ lắm.
Thung Nhi bên cạnh liền nhanh nhảu nói: "Là ở gốc cây liễu phía trước, tiểu thư nhìn thấy trên cao có con chim bị thương, liền trèo lên, nhảy xuống thì trượt chân, rơi vào hồ đá thạch bên cạnh, trúng đá đập gãy chân, chảy rất nhiều máu, hôn mê hai ngày hai đêm."
Lục Tuyên Nghĩa nói: "Thạch đầu kia quả là đáng giận, ta lập tức gọi người chuyển đến nơi khác, về sau không chậm trễ muội muội leo cây.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...