Tào Nghiên mua căn biệt thự này, trang trí đều là theo sở thích cá nhân, không phải phòng tập thể hình thì là phòng chơi game, còn như thư phòng các kiểu thì không có.
Dưới lầu đều bị đả thông làm phòng khách, chỉ chừa một gian phòng nhỏ cho dì Ngô.
Nếu nhà đủ lớn, hắn có thể sẽ xây bãi đỗ xe, đặt tất cả các loại siêu xe mà mình mua.
Hiện tại không có, hắn đành để những chiếc xế cưng trong bãi đỗ ở vùng ngoại thành.
Biệt thự chỉ có hai cái gara, một cái để đặt xe dùng cho đi lại Rolls-Royce, cái còn lại dành cho mấy chiếc Halley.
Mà Bối Hề Khê cũng chưa từng đi vào phòng chơi game của hắn.
Nếu không phải đã lãnh chứng, Tào Nghiên căn bản không để cho cô ta tới ở biệt thự này.
Sau khi Bối Hề Khê dọn vào, hắn còn dặn dò dì Ngô, ngoại trừ phòng tập thể hình thì không cho cô ta tự ý động chạm bất cứ đồ vật gì của hắn.
Cho nên, Bối Hề Khê chỉ là đứng ở ngoài nhìn sơ qua phòng chơi game.
Hề Khê mở cửa bước vào liền nhìn thấy trong căn phòng rộng lớn đặt năm sáu bộ máy tính.
Không chỉ vậy, còn có bàn bida, Xbox và các thiết bị chơi game khác, gậy đánh golf và tay cầm đều được đặt tùy tiện.
Ngoại trừ những thứ này, bốn phía còn có rất nhiều tủ kính, bên trong trưng bày vô số mô hình, đủ mọi màu sắc.
Có mô hình quá lớn không nhét vào được, liền trực tiếp xây một cái bệ để dưới đất.
Cho nên, đây là nơi Tào Nghiên chưa từng đem bất cứ nữ nhân vào.
Nếu có thì cũng là mấy người anh em kia.
Hề Khê yên lặng quét nhìn xung quanh, đẩy cửa bước vào rồi đóng lại.
Mà Tào Nghiên lúc này đang cầm lấy gậy bida mân mê, hỏi cô: "Muốn chơi cái gì?"
Hề Khê ngốc, không biết người này đột nhiên có lòng tốt đem cô tới nơi này để làm gì.
Ngoại trừ game điện thoại, mấy thứ khác cô cũng không biết a.
Cô à ừ hai tiếng: "Vậy tôi..
đi xem mô hình?"
Tào Nghiên không để ý lời cô nói, cầm lấy một cây gậy đánh golf đưa cho cô, "Cô không phải rất biết chơi sao, khách khí cái gì? Tới đi."
Tới cái đầu anh, Hề Khê chửi thầm.
Sau đó cô mới phát hiện, tên này vẫn là muốn chỉnh cô.
Nhìn tư thế kỳ quái, vung loạn xạ, nóng nảy đến một quả còn không vào được của cô, tâm tình Tào Nghiên thoạt nhìn phá lệ rất tốt.
Tào Nghiên không phải Chu Trì, mới sẽ không giúp cô, anh ta chỉ thích đứng một bên nhìn cô ra chuyện xấu hổ.
Hề Khê một bên cùng Tào Nghiên chơi, một bên ở trong lòng mắng anh ta một trăm lần:
"Ấu trĩ!"
"Hẹp hòi!"
"Xấu xa!"
Hề Khê yên lặng nhẫn nhịn, nhịn đến cuối cùng cư nhiên nhìn thấy một quả bóng vào lỗ rồi.
Nhìn đến kết quả như vậy, Hề Khê đầu tiên là sửng sốt, đại khái là không nghĩ tới.
Sau đó cô mới đột nhiên nhảy dựng lên hét một tiếng, đắc ý hỏi Tào Nghiên: "Vào rồi! Anh nhìn thấy không? Nhìn thấy không?"
Tào Nghiên nhìn dáng vẻ cô thế này, lại nghĩ tới tối hôm qua, cô hưng phấn hét lên lúc sau kêu "Tiểu ca ca" không ngừng, đại khái cũng là dáng vẻ như vậy đi.
Trước kia cô cũng gọi hắn Nghiên ca ca, nhưng hắn cảm thấy giọng cô cứ điệu đà và ỏng ẹo như thế nào ấy, cay lỗ tai chịu không nổi, sau đó không cho phép cô gọi như vậy nữa.
Sau lại, cô đúng là không gọi lần nào nữa.
Tào Nghiên dùng phấn chuyên dụng cọ xát đầu gậy đánh golf, chùi vài cái rồi thả xuống, đem gậy nhắm ngay quả bóng màu trắng, "Bối Hề Khê, có phải cô thấy ai cũng gọi là ca ca?"
Hề Khê đắm chìm trong cao hứng, không hiểu anh ta hỏi như vậy có ý gì: "Sao anh hỏi vậy?"
Tào Nghiên đánh vào một quả bóng, cúi người tiếp tục đánh quả tiếp theo, "Tối hôm qua cô không phải rất vui vẻ sao, tiểu ca ca tiểu ca ca, kêu suốt cả một đêm."
Hề Khê sửng sốt, đột nhiên cảnh giác: "Anh..
nghe lén sao?"
Biệt thự đúng tiêu chuẩn, mỗi phòng đều được ngăn cách bởi một bức tường dày, không giống như ở khách sạn, như vậy còn chưa đủ cách âm?
Tào Nghiên hừ một tiếng: "Tôi ăn no rảnh rỗi đi nghe lén cô sao?"
Nằm mơ!
Cô lớn tiếng như vậy không phải là vì khiến cho hắn chú ý, cố ý làm hắn mất ngủ sao?
Mà Hề Khê nghĩ lại, cảm thấy Tào Nghiên quả thật sẽ không đi nghe lén mình.
Không phải nghe lén, như vậy nghĩa là cô đã lớn tiếng, hẳn là do cô mang tai nghe nên không cảm giác được.
Lớn tiếng thì lớn tiếng đi, sau này cô nhỏ giọng chút là được chứ gì, cô nghiêm túc giải thích: "Không phải ai tôi cũng gọi tiểu ca ca, thật sự lợi hại tôi mới kêu tiểu ca ca nha."
Quả bóng đi đến cạnh mép lỗ, nhưng chưa vào, lại một lần nhường bóng khá rõ ràng.
Tào Nghiên đứng thẳng người, nhìn về phía cô, "Tôi nhớ cô trước kia không thích chơi game, cũng ghét nhất người khác chơi game, hiện tại là thế nào?"
Hề Khê thấy Tào Nghiên bắt đầu dùng tới đầu óc, đành phải theo dòng suy nghĩ của anh ta: "Còn không phải là để có chung sở thích với anh sao?"
Vốn dĩ đối với những lời nịnh nọt này, Tào Nghiên đều sẽ khịt mũi coi thường, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Bối Hề Khê muốn lấy lòng hắn, dựa vào hắn.
Mà hiện tại, cũng là những lời này, tại sao hắn lại cảm giác giống như người này đang qua loa lấy lệ hắn đâu?
Tuy rằng giống như là nói cho có, nhưng nghe rất giống sự thật, hắn thậm chí cảm thấy còn có chút lọt tai.
Nhưng cái giá vẫn phải bày ra, hắn nhìn Hề Khê đang cầm gậy đánh golf nằm sấp xuống, đột nhiên nói: "Sau này nếu cô làm tôi cao hứng, tôi sẽ cố dành thời gian để kèm cặp cô, mang cô đi chơi."
Nghe được Tào Nghiên nói như vậy, Hề Khê ngẩng đầu lên, kinh ngạc: "Tôi có năng lực khiến anh cao hứng à?"
Câu hỏi của Hề Khê làm cho hắn lúng túng một ít, sau đó trên mặt hắn toàn viết mấy chữ "Sao lại có người trì độn đến như vậy" rồi nhìn cô một hồi, quyết định thu hồi lại câu nói vừa nãy, nhàn nhã nói: "Xác thật không có."
Hề Khê cũng ngốc một hồi, nhưng chỉ ngốc một lúc cô liền phản ứng lại.
Tào Nghiên đây là tính toán không so đo hiềm khích trước kia, cho cô bậc thang đi xuống, mà cô..
lại không xuống?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...