Beta-ed @[email protected]
“Nếu bọn họ cùng một chỗ, ta đây làm sao bây giờ?”
Những lời này vừa nói ra, Y Đằng quả thực sợ hãi. Y như thế nào mà lại tự hỏi những lời này? Chẳng lẽ y bất tri bất giác lại đi thích cái tên nam nhân ngu ngốc kia sao? Điều này sao có thể chứ! Y như thế nào lại không có mắt vậy được? Nếu mà như vậy không lẽ so với ngu ngốc y còn ngu ngốc hơn sao? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì y rất độc mồm, cho nên ông trời cố ý đem chuyện buồn cười này đến chỉnh y sao?
Từ bên khung cửa nhìn ngắm Ưng Thủ, rõ ràng vẫn là bộ dạng khó ưa, chính mình thế nào có thể đi thích cái tên chỉ biết ăn với uống này? Ý nghĩ này thật là đáng sợ, thế cho nên Y Đằng suốt một ngày đều thẫn thẫn thờ thờ chẳng biết làm sao.
Về đến nhà rồi, Y Đằng ngồi trên sô pha sửng sốt ước chừng hơn nửa giờ, ngay cả nấu cơm cũng là không yên lòng mà tùy tiện làm cho xong, rồi lại tùy tiện mà ăn vài miếng. Sau khi tắm rửa y rốt cuộc nhịn không được mà nhảy ra kết nối internet rồi truy cập ngay vào mấy đồng chí « phim người nhớn »* mà chuẩn bị phát tiết một chút.
Ý tưởng của y rất đơn giản, y nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy được chỉ có một phương án có thể chấp nhận, nhất định là y lâu rồi không có phát tiết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút thèm muốn. Tuy rằng Y Đằng không muốn thừa nhận chuyện này xảy ra với mình, nhưng so với cái việc siêu cấp khủng bố là đi thích tên bại hoại Ưng Thủ kia, Y Đằng thà rằng thừa nhận chính mình quá thiếu thốn mà đâm ra thèm thuồng còn hơn.
Chuẩn bị sẵn sàng công tác, đóng cửa cửa phòng, kéo kỹ rèm che, màn trình diễn nghi lễ tình yêu trên TV đã bắt đầu oanh tạc. « Phim người nhớn » không cần mở đầu không cần tình tiết, chỉ một chút thôi mà tiểu công cùng tiểu thụ đã hoàn toàn vào trạng thái. Y Đằng lâu rồi không hề phát tiết tự nhiên cũng theo màn hình TV mà hưng phấn lên. Tiểu thụ tiếng kêu gợi cảm tận xương, cảm hứng của Y Đằng thực dễ dàng bị làm cho hưng phấn, trong TV tiểu công trừu sáp càng mạnh mẽ, thì động tác tay của y cũng càng kịch liệt hơn. Cảm xúc tựa như mây bay đến tận chân trời, lên đỉnh cao nhất của giác quan, đầu óc giống như bị điện truyền qua, “Hừ” một tia sáng nhóa lên, cả thân mình của y run lên rồi đột ngột giải phóng.
Y Đằng lõa thể ngã gục trên giường, y nhìn dòng dịch trắng đục trên tay mình, lòng y sinh ra một cảm giác trống rỗng khó hiểu, quay đầu lại xem TV tiểu công cùng tiểu thụ đã thay đổi động tác tình tự, tiểu công từ sau lưng làm tiểu thụ, chỗ hai người gắn kết phát ra thanh âm khiêu gợi, tiểu thụ bị công làm đến kêu rên liên tục. Y Đằng nhịn không được bèn thử đưa một ngón tay vào bên trong chính mình từ chỗ đằng sau, bởi vì hỗn hợp tinh dịch mà quá trình cũng thuận lợi, cũng không có cảm giác ghê tởm hay khó chịu gì cả. Vì thế y lại thử tăng lên hai ngón tay, ma sát sờ nắn bên trong cũng không biết đụng phải nơi nào, thân mình tê rần rồi đột nhiên sinh cảm giác muốn phóng thích, thoải mái cực kì. Vì thế lại tiếp tục gia tăng thêm một ngón tay mà tiếp tục chuyển động.
Y Đằng khi tự an ủi cũng không phải không từng đùa bỡn hậu đình của chính mình, nhưng là vừa cảm thấy ghê tởm vừa cảm thấy phiền toái. Cho nên thường xuyên đùa đến một nửa rồi lại ngưng, cho tới bây giờ cũng chưa có thử từ mặt sau mà đạt đến cao trào. Chính là lúc này đây y cũng không trúng loại tà gì, cư nhiên cảm thấy việc làm mặt sau thật sự có cảm giác, cả người bị trêu chọc mẫn cảm tới cực độ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không áp chế được mà bật ra. Hơn nữa cảm xúc thèm muốn càng nhiều, miệng không khỏi học theo tiểu thụ trong TV phát ra thứ tiếng động khiến cho kẻ khác nếu nghe được sẽ mặt đỏ tim đập kia. Giống như y không phải là tự an ủi, mà là cùng một ai đó làm tình, cảm giác càng ngày càng tốt. Sau cùng y cũng không còn biết rõ chính mình rốt cuộc đã đưa vào bao nhiêu ngón tay, chỉ biết là cả người cuộn tròn trong chăn, liều mạng ma sát tính khí của chính mình, còn ngón tay không ngừng ở bên trong hậu đình trừu sáp, miệng kêu loạn, “Ưng Thủ, Ưng Thủ......”
Sau khi đạt cực cảm lần thứ hai, Y Đằng ngơ ngác nằm ở trên giường, cảm giác vừa giải phóng xong, có muốn động cũng không thể động. Trên chăn còn dính thứ y vừa bắn ra, trên tay cũng bầy nhầy cả lên, nhưng y thì không muốn nhúc nhích một chút nào. Y thầm khóc. Nước mắt tựa như dòng nước trong ống cấp nước của nhà máy ào ào rơi, chỉ một chút thôi đã rơi ướt gối đầu.
“Tại sao có thể như vậy? Ta không cần thích cái tên ngu ngốc kia đâu.” Y Đằng tựa như tiểu hài tử nói lời vô nghĩa, vừa thầm mắng Ưng Thủ là đồ phá hoại vừa khóc loạn lên. Y định thức tỉnh chính mình mà phủ nhận phần tình cảm lỡ dành cho tên kia. Chính là y càng phủ nhận, cái cảm giác không cam lòng khi đã trót thích Ưng Thủ lại càng rõ ràng. Thế cho nên sau đó, y vùi mình vào chăn đơn khóc mất một lúc rồi ngủ quên luôn.
Tới nửa đêm, Y Đằng bị lạnh bèn tỉnh lại, bốn phía một màn u tối. Y trần trụi đi ra vén rèm che lên, ngọn đèn đường bên ngoài nửa tỏ nửa mờ phủ lên làn da trắng trơn của y, sàn nhà thực lạnh, trong phòng cũng thực lạnh. Y Đằng kéo chăn qua cuộn vào người, khoanh tay bó gối ngồi trên nền nhà mà ngắm ngọn đèn nơi xa xa kia.
Cảm giác sau khi ngủ dậy thấy thật tỉnh táo. Chuyện y thích Ưng Thủ cũng trở nên không phải quá khó chấp nhận. Y cũng không biết chính mình đã thích Ưng Thủ kia tự bao giờ. Chỉ là, giờ khắc này, y xác định rằng mình đã thích hắn. Tuy rằng không cam lòng, nhưng một chút biện pháp cũng không có. Nếu nói trước kia tâm y trống trơn thì bây giờ, Ưng Thủ đã vô tri vô giác bổ khuyết vào chỗ trống đó, lấp đầy cả trái tim y.
Y Đằng nghĩ chắc chắn chính y có chỗ nào đó chọc giận đến ông trời. Mới có thể trừng phạt y đi thích tên Ưng Thủ kia như vậy. Mà cũng không biết có phải giống như câu « tình nhân trong mắt hóa Tây Thi » hay không. Ngay lúc ban ngày làm rõ ra vấn đề chính y đã thích Ưng Thủ thì bây giờ tựa hồ những tật xấu của hắn y nhìn không vừa mắt đã biến ngay thành ưu điểm rồi. Trước kia y dứt khoát không ưa người râu cũng lười cạo, thế mà nay nhìn lại tựa hồ cũng không ghê tởm cho lắm. Thậm chí sau khi miên man suy nghĩ, Y Đằng cư nhiên nghĩ đến bộ râu ấy lướt nhẹ trên người y, y sẽ lại mẫn cảm mà bắn ra ngay! Tiện đà hưng phấn, liền như vậy y quỳ trên mặt đất mà tự an ủi thêm một lần nữa.
“Ta thật muốn đi tìm chết.” Y Đằng vùi đầu vào chân mình, thiếu chút đã bật khóc.
Rõ ràng từng là người đáng ghét như vậy, hiện tại lại biến thành người mình thích, loại cảm giác này thật sự là kém đến cùng cực. Hơn nữa y còn nhớ rõ Sayuri tiểu thư có nói qua, Ưng Thủ không phải đồng tính luyến ái. Hay nói cách khác là Ưng Thủ căn bản không có khả năng sẽ thích y. Huống chi dựa theo thái độ của bọn họ với nhau, Ưng Thủ có ấn tượng tốt với y mới là chuyện lạ.
Để ý một người không phải đồng tính luyến ái cũng đã đủ bi thảm, cố tình lại còn thích người sẽ không thích mình còn bi thảm hơn. Lại cố tình tên kia vẫn là người mà mình cảm thấy chướng mắt. Y Đằng thấy chính y đúng là người bi thảm nhất trên trái đất này. Không vì lý do gì mà lập tức bước thẳng vào vực sâu địa ngục. Tuy rằng y cố gắng quay đầu lại, chính là tâm tình của y đã mắc cạn ở nơi hoang đảo bốn phía đều là sương mù, rốt cuộc không thể tự mình thoát ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...