Thật vất vả mới tan ca, Y Đằng thay đồ rồi an bài chu đáo trách nhiệm cho Mộc Hạ xong mới định ra về. Nhìn thấy tên Ưng Thủ vô liêm sỉ lúc ban ngày kia bước gần vào cửa, đối với người đáng ghét, Y Đằng đương nhiên lựa chọn làm như không thấy. Ngẩng cao đầu hướng bãi đỗ xe mà bước tới.
Cũng không biết Ưng Thủ kia da mặt làm từ cái gì, Y Đằng rõ ràng đã biểu hiện ra mười phần cảm giác chán ghét, vậy mà hắn vẫn cứ mặt dày bám theo, hơn nữa còn chủ động chào hỏi, “Ban ngày cậu đến chỗ tôi, tôi quăng cậu ngã một cái, thực xin lỗi! Cậu vẫn còn giận à?”
Y Đằng căn bản không muốn để ý người kia, một đường đi về phía trước. Ai biết hắn cứ thế theo sát phía sau. Dáng người Y Đằng thuộc loại tinh tế, tuy rằng cũng cao một thước bảy tám,nhưng mà tên Ưng Thủ kia lại còn to cao hơn, cho nên vô luận Y Đằng cố ý bước nhanh cỡ nào, hắn luôn không cần tốn nhiều sức mà theo sát, cứ thế tự theo một đoạn đường dài.
“Tôi là người mới, dựa theo đạo lý hẳn là nên biếu hàng xóm chút bánh kẹo này nọ, không biết nhà cậu thích loại nào? Tục ngữ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau còn muốn nhờ cậu chiếu cố tôi nhiều hơn!”
Bởi vì Y Đằng rất muốn thoát khỏi tên nam nhân kia, cho nên y dùng tốc độ nhanh gấp đôi bình thường mà đi tới bãi đỗ xe, mở bóp lấy chìa khóa, đang chuẩn bị ngồi vào trong xe đi, Ưng Thủ còn không biết, cứ sống chết đuổi theo y. Y Đằng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu, “Quà bánh này nọ anh quên đi cho tôi! Tôi căn bản không muốn ăn bất cứ thứ gì anh đưa tới hết! Cũng không muốn nói chuyện với anh! Nếu không phải vì không thể chuyển đi, đánh chết tôi cũng sẽ không nguyện ý cùng một người như anh làm hàng xóm! Người thô lỗ lại lôi thôi như anh, ngay cả nói chuyện nhiều hơn một câu tôi cũng buồn nôn, muốn tôi ăn đồ ăn anh đem đến, tôi chỉ sợ sẽ ngộ độc thức ăn! Cho nên cho dù chúng ta là hàng xóm, cũng mời anh không cần tùy tiện quấy rầy tôi, tôi căn bản không muốn cùng người như thế nói chuyện.”
“Này, cậu làm như tôi không phải là người bình thường!” Dù cho nam nhân kiềm chế giỏi mà nghe cung cách nói chuyện như vậy rồi cũng sẽ tức giận, Ưng Thủ giận đến mức trợn to hai mắt, “Nào có nam nhân giống cậu, cái miệng chanh chua như vậy? Đàn ông đâu có quan trọng chuyện sạch sẽ đến mức tự biến mình thành ẻo lả như thế? Bẩn một chút lại không chết được? Thật sự mỗi ngày tôi đều có tắm rửa, người lại không thối, cậu làm gì nói đến khó nghe như vậy? Tôi muốn tặng nhà các người điểm tâm, đó là phép lịch sự có được không? Cậu nghĩ rằng tôi làm sao phải lấy lòng cậu chứ? Điểm tâm là là do đầu bếp tiệm bánh làm, cậu cho dù chán ghét tôi, cũng không nên nói sẽ bị ngộ độc do ăn bánh người ta làm chứ, như thế nào có thể thật sự đem tâm ý của đầu bếp người ta mà vô tình gạt đi như vậy? Làm người ta thất vọng đó! Thật sự là một người ích kỉ.”
“Cho nên tôi nói! Chúng ta hai người đều không vừa mắt nhau, làm ơn đi…. Anh về sau cách xa tôi một chút, lần này cũng không phải là tôi muốn tìm tới nói chuyện với anh, là chính anh chẳng biết xấu hổ cố tình dán lại đây tìm tôi nói chuyện thật là không tốt? Điểm tâm đầu bếp làm, điểm tâm vốn là không có vấn đề, chính là cái tay thối của anh cầm lại tặng, tôi ăn nhất định sẽ bị ngộ độc thức ăn, nghĩ cho tâm ý vất vả của đầu bếp, anh không cần tặng đâu.” Y Đằng nguyên bản chính là người không tốt tính, đối mặt với cái tên mà y chán ghét thì miệng y lại càng thất đức hơn, một lời nói làm cho Ưng Thủ tức muốn nổ cả mũi.
“Cậu thật muốn ăn đòn sao! Chuyên môn châm chích trên đầu người ta!”
“Quả nhiên là một sinh vật đơn bào chỉ biết bạo lực, uổng công tôi còn lãng phí võ mồm ở đây cùng anh nói đạo lý, tôi thật sự là điên rồi.” Nói xong Y Đằng thừa dịp Ưng Thủ không phản ứng liền nhanh bước lại, dùng sức đá Ưng Thủ một cước, “Cước này là trả lễ chuyện anh quật tôi ngã.” Ngay sau đó thừa dịp hắn ôm chân đau đớn, trong nháy mắt, y nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống khởi động máy nhanh như chớp, khiến người ta không ngờ.
“Tên hỗn đản kia, thật sự là tôi vừa nhìn đã ghét! Y như rắm thối!” Ưng Thủ ở lại tức giận đến quả thực nói không ra lời, thực cảm thấy được lòng tốt của chính mình lại ngu ngốc bị người xem thường.
Dọc đường đi, Y Đằng lái xe, tâm tình quả thực tốt vô cùng, y cảm thấy một ngày bực bội này rốt cục cũng giải tỏa xong. Mưu kế của y quả thực rất thành công. Trước tiên một phen nói chuyện trái khoáy làm cho Ưng Thủ tức chết đi, sau đó thừa dịp cái tên đơn bào bị nóng não, dùng hành động sét đánh không kịp bưng tai kia đạp hắn ngã một phát, báo thù. Y quả thực là thiên tài. Nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Ưng Thủ cực kì chật vật, Y Đằng vui vẻ đến cười to thành tiếng.
Y nghĩ, cùng tên đơn bào kia làm hàng xóm thì liền làm hàng xóm. Về sau chỉ cần hắn còn dám đến gây chuyện với y, y nhất định sẽ hung hăng trả thù. Sau đó nghĩ lại bộ dáng hắn tức giận đến giơ chân, tự mình cười to.
......
Về đến nhà, Y Đằng mở cửa ra, còn không kịp bật đèn, Tam Viên Hoa liền theo ban công nhảy vọt lại, đầu tiên là lấy lòng “Ẳng ẳng” kêu vài tiếng, ngay sau đó nịnh nọt thay y tha đến đôi dép mang trong nhà, rồi nhìn y với vẻ mặt chờ mong.
“Nũng nịu lấy lòng cái gì chứ? Chờ ta đổi quần áo xong xuôi rồi nói.” Y Đằng mang dép lê, đi vào phòng tắm, trước tắm rửa sạch sẽ một cái, thay áo choàng tắm, vừa lau khô tóc vừa đến phòng bếp mở tủ lạnh, tự rót cho mình một ly sữa tươi, vừa lòng uống một ngụm, lúc này mới lấy một chén đồ ăn cho chó đế đến trước mặt Tam Viên Hoa, rồi quay qua chuẩn bị cơm chiều.
Tủ lạnh của y có đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, Y Đằng là nam nhân có thói quen cố chấp, y luôn có cảm giác đồ ăn ngoài tiệm có điểm không vệ sinh, cho nên đồ ăn của y đều do chính y tự mình làm, bữa trưa ở viện thú y cũng là đồ ăn y nấu rồi cho vào bento. Tùy tiện chọn mấy thứ, đóng cửa tủ lạnh, liền phát hiện Tam Viên Hoa vẻ mặt tội nghiệp nhìn y, căn bản cũng chưa liếm một miếng vào cái chén đồ ăn y để cho nó kia.
“Không được!” Y Đằng nhăn lại đôi lông mày xinh đẹp, chỉ chỉ chén đồ ăn, “Chỉ có cái kia, không được cò kè mặc cả.”
“Gâu......” Tam Viên Hoa hiển nhiên không hết hy vọng, rón rén đi lại, ý đồ muốn cọ xát chân Y Đằng. Lại bị y lập tức ngăn lại, “Không được lại đây, ta đã tắm sạch rồi! Ngươi dám lại đây, ta sẽ tịch thu luôn cái chén đó đó!”
Tam Viên Hoa đành phải tội nghiệp ở lại tại chỗ, tiếp tục dùng ánh mắt đen như nhung nhìn Y Đằng.
Một người một cẩu đọ mắt ước chừng năm phút đồng hồ, gặp Y Đằng không có một chút mềm lòng, Tam Viên Hoa đại khái cảm thấy được thỉnh cầu vô vọng, rốt cục lắc lắc cái đuôi, không cam lòng tình nguyện bắt đầu ăn đồ ăn của nó.
Y Đằng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nói tiếp đều do chính y không tốt. Bởi vì Y Đằng là một người luôn cố gắng đạt đến mức hoàn mỹ, cho nên trù nghệ của y tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng sánh bằng được. Có một lần bởi vì trời quá nóng, y đem cơm chưa kịp ăn tất cả đổ bỏ thùng rác, kết quả mùi đồ ăn hấp dẫn Tam Viên Hoa đi lục thùng rác, hưởng thức qua tay nghề của Y Đằng xong, từ đó về sau Tam Viên Hoa không thích ăn thức ăn cho chó nữa. Mỗi lần y nấu cơm, nó sẽ dùng vẻ mặt đáng thương lấy lòng nhìn y, ý đồ có thể lại được một lần nếm cái mỹ vị kia.
Y Đằng chính là bác sĩ thú y, đương nhiên biết chó không thể ăn đồ ăn dành cho người được. Cho nên trừ bỏ lần đó không cẩn thận ra, y một lần cũng không có thỏa hiệp, nhưng Tam Viên Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định. Kết quả là, mỗi tối, một người một chó đều diễn lại màn vừa rồi. Đương nhiên cuối cùng thắng lợi đều là Y Đằng.
Nhìn thấy Tam Viên Hoa vừa ăn vừa phát ra âm thanh oán giận mà nhai nuốt, Y Đằng hung hăng trừng mắt nhìn con chó thông minh đến kì cục kia một cái, ngữ điệu mang tính uy hiếp nói, “Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, trước kia làm chó hoang nhà mi cơ bản không có điều kiện ăn no! Hiện tại có loại đồ ăn cao cấp này mà còn làm trò, coi chừng trời phạt!”
Cún dù sao vẫn là cún, bị Y Đằng dọa một phát liền lập tức ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, không còn dám gây tiếng động nào ngoài tiếng nhai nuốt thức ăn. Y Đằng lúc này mới bắt đầu ổn định, chậm rãi đi nấu cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...