Hoàng cung, cũng chính là nơi ở của đế vương thời cổ đại. Nhiếp Cẩn Huyên chưa từng nghĩ qua, một ngày kia nàng thế nhưng có thể lạc vào nơi này. Tò mò, kinh hỉ, nhưng giờ khắc này, nhìn bóng dáng cao lớn đang đi trước mắt mình, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên chỉ còn lại phẫn nộ và phẫn nộ mà thôi.
Bởi vì từ khi bắt đầu xuống xe ngựa vào cửa cung, Ân Phượng Trạm liền không nói với nàng một câu nào, cứ thế ngẩng đầu mà bước, trực tiếp không thèm quan tâm đến Nhiếp Cẩn Huyên, đem nàng bỏ lại phía sau. Mà nhìn hắn càng đi càng xa, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên càng bực tức hơn, cuối cùng đột nhiên đứng lại.
"Ân Phượng Trạm, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Nhiếp Cẩn Huyên phát hỏa! Mà lúc này thanh âm không lớn không nhỏ kia của nàng vừa hay làm cho những cung nhân trùng hợp đi ngang qua nơi này bị dọa sợ trực tiếp nhảy dựng đồng thời cũng làm cho Ân Phượng Trạm ở phía trước phải dừng chân, sau đó chậm rãi quay đầu.
Ân Phượng Trạm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, thấy tình hình như vậy, các cung nhân vốn bị dọa vội vàng cúi đầu hành lễ lui xuống.
Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại hai người Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên, cùng với tiểu thái giám dẫn đường đi phía trước, cũng không biết đã trốn đến nơi nào, không dám hó hé một câu.
Mà lúc này, từ xa mắt đối mắt với Ân Phượng Trạm được hồi lâu, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhịn được mà mím môi, sau đó vô cùng quý phái mà kéo theo cung trang thật dài bước đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Ân Phượng Trạm, nếu ngươi không nghĩ đến việc mang ta tiến cung thì cứ nói thẳng! Không cần ở chỗ này cho ta sắc mặt! Ta không thiếu ngươi thứ gì! Mặt khác, nếu ngươi không muốn ta ở trước mặt Trương Quý Phi làm ra việc gì thất lễ thì thỉnh ngươi đừng đối với ta thất lễ!"
Ngẩng đầu ngang nhiên đối diện với với ánh mắt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên đem từng chữ từng chữ một nói ra. Dứt lời, cũng không đợi Ân Phượng Trạm nói chuyện, liền nhanh tiến lên phía trước, trong khi đi ngang qua chỗ gốc cây nơi tiểu thái giám dẫn đường đang tránh, thấp giọng nói một câu.
"Tiểu công công, chúng ta đi."
"Ách....Vâng, vâng..."
Tiểu thái giám bị khí thế của Nhiếp Cẩn Huyên dọa sợ tới mức không dám nhiều lời, cuống quýt đáp, sau đó liền vội vội vàng vàng mang theo Nhiếp Cẩn Huyên đến Vĩnh Tin Cung. Tiếp theo, sau khi vượt qua mấy cái hoa viên, cũng khoảng chừng đi được mười lăm phút, rốt cuộc cũng tới Vĩnh Tin Cung!
...
Vĩnh Tin Cung, tẩm cung của Trương Quý Phi cũng chính là dì của Ân Phượng Trạm. Mà lúc này, đứng trước cửa Vĩnh Tin Cung, ngẩng đầu nhìn tòa cung điện tao nhã nhưng không thiếu nguy nga kia, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu hạ mày, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.
Cùng Ân Phượng Trạm cãi nhau là một chuyện, nhưng chung quy Trương Quý Phi vẫn là trưởng bối của các nàng, cho nên không thể sơ sài, thất lễ. Mà lúc này, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng lại, Ân Phượng Trạm cũng nhanh chóng đuổi đến đây.
Nhưng lúc này đây, Ân Phượng Trạm cũng không tỏ ra thái độ gì khó chịu, chỉ bốn mắt nhìn nhau, trong lòng từng người cũng tự mình hiểu rõ, theo sau Ân Phượng Trạm liền nhanh chóng mang theo Nhiếp Cẩn Huyên đi vào... Nhưng vừa mới tiến vào cửa cung, liền nghe thấy một giọng nam vang lên.
"Tứ ca!"
Thanh âm kia vừa quen thuộc vừa vang dội. Tiếp theo, liền chỉ thấy Cung Vương Ân Phượng Hiên bước nhanh từ Thiên điện đi ra.
"Ai nha, ta nói tứ ca, ngươi như thế nào bây giờ mới đến! Ta cùng mẫu phi đều chờ ngươi nửa ngày, vừa mới mẫu phi còn nhắc ngươi đâu, nói..."
Ân Phượng Hiên vừa nói vừa cười, ngay khi bước đến đối diện với Ân Phượng Trạm, lại không khỏi ngây ra một lúc, sau đó hai mắt đột nhiên trừng lớn, kêu to.
"Uy, nữ nhân này, ngươi như thế nào tới đây? Ai để ngươi tới?"
Nữ nhân trong miệng Cung Vương Ân Phượng Hiên nhắc đến, tự nhiên là chỉ Nhiếp Cẩn Huyên. Mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên đi phía sau Ân Phượng Trạm lại chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái.
"Nếu hiện tại tứ ca của ngươi để ta trở về, ta liền lập tức rời đi!"
"Ngươi..."
Chỉ một câu nói đã khiến Ân Phượng Hiên á khẩu không trả lời được, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền đem tầm mắt của mình chuyển tới chỗ khác, hoàn toàn đem hắn làm lơ... Mà nghe vậy, Ân Phượng Trạm cũng chỉ nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nói với Ân Phượng Hiên bị Nhiếp Cẩn Huyên chọc cho tức giận đến nỗi đỏ cả mặt.
"Được rồi, đi vào trong trước đi, đừng để dì phải chờ sốt ruột!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...