Pháp Y Vương Phi

Từ trước đến nay, Nhiếp Cẩn Huyên luôn đối với đồng nghiệp vô cùng tôn trọng! Hơn nữa, nàng cũng hiểu rõ tại sao Mạnh Hiển lại nói việc lấy ám khí trong não của Tiểu Như ra là rất khó, cần phải có trình độ chuyên môn cao, cùng tính tỉ mỉ cẩn thận, nhưng với nàng mà nói, đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ít nhất cũng sẽ không tiêu tốn thời gian quá lâu!

Sắc mặt Nhiếp Cẩn Huyên thập phần nghiêm túc. Nhưng lúc này, Mạnh Hiển vừa nghe được lời nói của nàng, liền ngây ngẩn cả người!

"Ách... Này... Vị này chính là...!"

Cũng giống như Nhiếp Cẩn Huyên, Mạnh Hiển cũng không quen biết nàng, nhưng tại giờ phút này, làm Mạnh Hiển nghi ngờ cũng không phải là thân phận của Nhiếp Cẩn Huyên mà hắn thật sự không hiểu nổi ý nghĩa lời Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói, đến tột cùng là có ý tứ gì!

Dù sao, bản thân hắn cũng là Ngỗ tác giỏi nhất Đông Lăng quốc, Mạnh Hiển cho rằng không ai có thể so sánh với hắn về mặt thực lực trong việc nghiệm thi.

Cho nên, Mạnh Hiển có chút ngây người. Mà đối với nghi hoặc của hắn, Nhiếp Cẩn Huyên lại nghĩ không cần giải thích nhiều lời, nàng chỉ quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm đang xoay người ở cửa, sau đó liền liếc mắt về phía Mạnh Hiển, đối với hắn nói một câu:


"Ta là Nhiếp Cẩn Huyên!"

Bình tĩnh nói ra tên của mình, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên cũng mặc kệ phản ứng của Mạnh Hiển, liền trực tiếp lấy công cụ ở bên cạnh đến trước mặt mình, bắt đầu nghiệm thi.

....

Cạo đầu, khử trùng dao,...động tác của Nhiếp Cẩn Huyên vừa lưu loát vừa dứt khoát như đã từng làm qua vô số lần, tuy rằng trên thực tế, công cụ trên tay nàng không được thuận tay cho lắm, nhưng trong một thời gian ngắn, nàng đã hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị cho việc khai mở đầu của Tiểu Như!

Sau đó, chờ đến khi đầu của Tiểu Như được mở ra, Nhiếp Cẩn Huyên liền đem công cụ trong tay đặt sang một bên, lấy đến một cái nhíp nhỏ, sau đó chuẩn xác ở trong tủy não đỏ đỏ trắng trắng, đem ám khí lấy ra!

Sau khi nhìn thấy ám khí vừa được gắp ra, Nhiếp Cẩn Huyên nháy mắt liền ngẩn ra tại chỗ... nguyên lai, ám khí kia thế nhưng chính là một cây kim thêu bình thường!

Nhiếp Cẩn Huyên có chút há hốc mồm, rốt cuộc bản thân nàng cũng chỉ là một người hiện đại, "võ công" khái niệm này, tuy rằng nàng đã biết nó từ rất sớm, nhưng trước nay lại chưa từng thấy qua lần nào! Nhưng hiện tại, chẳng qua chỉ cần một cây kim thêu, lại có thể từ phía xa bắn xuyên qua đầu người khác, tức khắc làm người ta tử vong tại chỗ, chuyện này vẫn làm Nhiếp Cẩn Huyên kinh ngạc không thôi!

Nhiếp Cẩn Huyên khiếp sợ về sự tồn tại của "võ công". Nhưng nàng lại không biết, đám người Mạnh Hiển ở bên cạnh, đang bị nàng làm cho khiếp sợ, cả kinh trợn mắt, há hốc mồm!

Mạnh Hiển nói không ra lời, chỉ biết đứng ngẩn ra nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên, mà theo sau vẫn chỉ có Ân Phượng Trạm là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên ở đối diện, sau đó lại nhìn về phía cây kim thêu ở trên tay nàng.

"Mạnh lão có từng gặp qua án tử nào giống vậy chưa?"

"Ách... Không có!"


Bị Ân Phượng Trạm hỏi như vậy, lúc này Mạnh Hiển mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Theo sau liền giương mắt nhìn đến ám khí tầm thường kia, nhưng lúc này lại làm suy nghĩ của mọi người càng thêm hốt hoảng, sau đó mới nói tiếp.

"Lão hủ ở Hình Bộ nhiều năm như vậy, gặp qua vô số án tử dùng ám khí giết người, nhưng chưa từng thấy dùng kim thêu... Thật là chưa từng đụng phải!'

Ám khí đã tìm được, thế nhưng lại là một cây kim thêu. 

Ân Phượng Trạm cùng Mạnh Hiển nói thêm vài câu đơn giản, sau đó liền sai người đưa Mạnh Hiển trở về. Nhưng khi Mạnh Hiển vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, Ân Phượng Trạm lại nói thêm một câu.

"Mạnh lão!"

"Vương gia còn việc gì phân phó?"

Dừng lại bước chân, Mạnh Hiển quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm.


"Mạnh lão sau khi trở về Hình Bộ, thuận tiện nói cho Mặc Ngọc Giác biết, bổn vương sẽ sai người đưa thi thể qua!"

Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, nhưng nói tới đây, hắn lại hơi dừng một chút, chuyển mắt liếc về phía Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ vẫn một mực ở bên cạnh thi thể kiểm tra, sau đó lại lần nữa đem tầm mắt chuyển tới trên người Mạnh Hiển.

"Mặt khác, Mạnh lão nhớ kĩ, hôm nay từ đầu tới cuối đều là do Mạnh lão ngươi nghiệm thi!"

Hiển nhiên, câu nói này của Ân Phượng Trạm lại có thâm ý khác, mà nghe vậy, Mạnh Hiển lúc đầu hơi hơi sửng sốt, nhưng theo sau chỉ giương mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, tiếp theo gật gật đầu.

"...Vâng, lão hủ minh bạch!"

Dứt lời, Mạnh Hiển lại lần nữa đối với Ân Phượng Trạm cúi đầu hành lễ, rồi trực tiếp xoay người bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui