Pháp Y Vương Phi

Tiếng kêu thê lương, lộ ra vô vàn hoảng sợ. Nháy mắt, Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên đồng thời đều ngẩn ra, tiếp theo chỉ thấy Ân Phượng Trạm gạt tay Nhiếp Cẩn Huyên ra, bước thẳng ra ngoài. Mà vừa thấy Ân Phượng Trạm biến mất sau cánh cửa, Nhiếp Cẩn Huyên cũng hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó liền vội vàng đuổi theo.

Hai người, một trước một sau đi vào hậu viện, lúc này, bọn hạ nhân trong phủ cũng đồng dạng nghe được tiếng kêu nên nhanh chóng chạy tới. Thấy tình hình như vậy, tức khắc hai hàng lông mày của Ân Phượng Trạm đều nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.

"Cố Hồng!"

"Dạ, có lão nô!"

"Bảo những người không liên quan giải tán hết đi!"

"Vâng."

Cố Hồng không hổ là người có đầy đủ tư cách của một vị tổng quản tài giỏi. Phía trước, tuy rằng không đi theo bên người Ân Phượng Trạm, nhưng một khi đã có chuyện xảy ra, lại là người đầu tiên chạy đến hiện trường, chờ phục mệnh. Mà lúc này, vừa nghe phân phó của Ân Phượng Trạm, Cố Hồng lập tức cung kính nhận lệnh, ngay sau đó liền tiến lên tống cổ  bọn hạ nhân bị tiếng kêu thu hút chạy tới ra ngoài.


Đảo mắt một cái, trong sân đã không còn một bóng người, tiếng ồn ào, huyên náo lúc nãy cũng biến mất, bây giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng, âm u. 

Lúc này, Ân Phượng Trạm mới từ từ cất bước đi qua, sau khi nhìn một lượt quanh sân, ánh mắt không khỏi lóe sáng.

Nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy ở một góc nhỏ trong sân có một người nam nhân đang nằm! Nhờ ánh sáng của cây đuốc, mọi người có thể thấy được hai mắt của nam nhân kia mở to, khuôn mặt đều hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng thì khẽ nhếch lên,... nhưng do quá tối nên không thể nhìn rõ có vết máu hay không! Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều đưa đến một kết luận, hắn đã chết!

Sắc mặt Ân Phượng Trạm có chút âm trầm. Thân mình hắn hơi hạ, ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia, sau đó liền muốn tự mình xem xét tình hình cụ  thể,... Nhưng hắn chỉ vừa mới vươn tay ra, Nhiếp Cẩn Huyên luôn đi theo sau hắn lại lập tức vọt lên trước.

"Chờ một chút, để ta tới đi!"

"Ách,...Vương phi..."

Vừa nói, thân mình Nhiếp Cẩn Huyên vừa cong xuống, ngồi xổm trước mặt thi thể, thấy tình huống như vậy, Ân Phượng Trạm không khỏi hơi sửng sốt, mà Cố Hồng nãy giờ đứng lặng lẽ ở một bên cũng không nhịn được, lên tiếng ngăn Nhiếp Cẩn Huyên lại, nhưng tiếp theo hắn chỉ thấy, Ân Phượng Trạm đầu cũng không quay, mà đưa tay lên ra hiệu cho hắn dừng lại.

Cố Hồng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo lệnh mà khép miệng lại. Tức khắc, cả một hậu viện to như vậy liền im phăng phắt, lặng ngắt như tờ, mà Nhiếp Cẩn Huyên Cẩn Huyên nãy giờ đang chăm chú ở một bên nhìn chằm chằm thi thể, cũng không thể quản được nhiều thứ như vậy.

Chỉ thấy, đầu tiên nàng nhìn sơ qua thi thể một lượt, sau đó duỗi tay kiểm tra đơn giản một chút rồi đưa ra kết luận.

" Bước đầu phán đoán, thời gian tử vong của người chết là một giờ trước....Cũng chính là trong vòng nửa canh giờ. Nguyên nhân tử vong là do có người từ phía sau nháy mắt dùng lực vặn gãy cổ mà chết! Cho nên, có thể khẳng định, lực tay của hung thủ rất mạnh, tuyệt không giống người bình thường."

Rốt cuộc, Nhiếp Cẩn Huyên cũng chịu mở miệng. Mà khi nói chuyện, đôi mắt của nàng dán chặt vào thi thể, trước sau đều không rời khỏi nửa bước.


Nghe vậy, Ân Phượng Trạm đang ngồi xổm bên cạnh không khỏi di chuyển ánh mắt sang nhìn nàng một cái, tiếp theo hai tròng mắt hơi hơi đảo một chút.

"Ngươi xác định?"

"Ân, xác định! Bất quá, hiện tại đây chỉ là phán đoán ba đầu mà thôi, cho nên cũng chỉ có thể biết được bao nhiêu đây, còn về tình huống cụ thể, phải chờ tới khi ta kiểm tra tỉ mỉ, kĩ càng, mới có thể,..."

Nghiêm túc trả lời câu hỏi của Ân Phượng Trạm, nhưng khi đang nói, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi ngập ngừng như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó, sau đó chỉ thấy cánh tay của nàng duỗi ra, ở cổ của người chết sờ soạng vài cái, rồi đợi thêm một lát mới thu hồi lại tay của mình, đồng thời điều chỉnh lại biểu tình của bản thân, quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm.

"Bất quá, hiện tại có thể khẳng định... Nếu hung thủ không có cố ý sử dụng thủ thuật che mắt, thì chắc chắn hung thủ là người thuận tay trái!"

...

Đến cuối cùng cũng không một ai biết được Ân Phượng Trạm đang nghĩ gì. Hắn không phê bình cũng không nghi ngờ, thậm chí đến việc Nhiếp Cẩn Huyên khẳng định hung thủ là người thuận tay trái cũng không một chút nghi vấn.

Sau đó, chờ Nhiếp Cẩn Huyên xử lý xong thi thể, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp cho người điều tra sự tình trong sân, đồng thời để Nhiếp Cẩn Huyên thức suốt đêm, tiến hành giải phẫu nghiệm thi.


Hai người đều lăn lộn tới nửa đêm, mới đem mọi việc giải quyết ổn thỏa.

Mà kết quả kiểm thi cũng chứng thực được phán đoán trước kia của Nhiếp Cẩn Huyên không hề sai, người chết quả thật bị người từ phía sau đột ngột dùng sức vặn gãy cổ, trên người cũng không có thêm bất kì vết thương nào, thế nên cũng không tra ra manh mối nào có giá trị!

....

Cám ơn mọi người trong thời gian qua luôn ủng hộ mình. Sắp tới có lẽ vì việc học và vì mình cần thời gian để hồi phục sau khi mới phẫu thuật nên lịch ra chương sẽ không đều, mà hơi dài. Nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để đăng chương đầy đủ hàng tuần. Còn đây là phúc lợi cuối tuần nha!

Mong cả nhà cuối tuần thật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình! Một lần nữa cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.

À quên!....Bí mật nhé! Mình đang lén anh mình trộm edit, nếu tối nay không bị bắt sẽ tiếp tục đăng còn không nếu bị bắt thì sẽ bị tịch thu laptop và chỉ có thể an an ổn ổn ở bệnh viện nghỉ ngơi mà đợi đến tuần sau nữa mới gặp lại các bạn!

Bye nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui