Trêи mặt Ân Phượng Liên mang theo ý cười vừa nhẹ nhàng mà không kém phần hào sảng. Nhưng, lúc này, nhìn gương mặt tươi cười tùy ý kia của hắn, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên lại không nhịn được hơi nhíu mày!
Bỏi vì, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cảm thấy, hôm nay mục đích Ân Phượng Liên lên sân khấu, không phải muốn chống lưng cho Ân Phượng Hiên, cũng không phải muốn đả kϊƈɦ Ân Phượng Cẩm và Thái tử, mà là muốn kéo Ân Phượng Trạm lên sân đấu!
Nhưng, tại sao Ân Phượng Liên phải làm như vậy? Chẳng lẽ hắn muốn gây bất lợi cho Ân Phượng Trạm? Sau đó nhân cơ hội đem việc chân Ân Phượng Trạm bị thương ra ngoài ánh sáng? Nhưng, nếu thật sự là như thế, thì hắn cũng có thể đợi đến Ân Phượng Cẩn và Ân Phượng Hàn tỷ thí với Ân Phượng Trạm trước, vì sao lại cứ muốn đá hai tên kia ra khỏi sân đấu?
Mà vốn dĩ hắn đã biết người đột nhập hoàng cung đêm đó là ai, cho nên nhất định hắn không phải là người của Thuận Thừa Đế.
Nếu đã thế thì rốt cuộc Ân Phượng Liên làm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ bản thân hắn còn có kế hoạch khác? Hay chẳng qua hắn chỉ muốn thăm dò Ân Phượng Trạm một chút...
Nhất thời, trăm ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên, nhưng khuôn mặt Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh như cũ, không để lộ một chút cảm xúc khác thường nào. Mà bên này, nhận được lời khiêu chiến của Ân Phượng Liên, Ân Phượng Trạm lại không nhịn được giương mắt nhìn hắn, sau đó từ từ đứng lên.
Ngay thời điểm, cảm nhận được động tác đứng dậy của Ân Phượng Trạm, tim Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên liền chật nhịp, cả người bất động! Nhưng hiện tại, chung quanh đều là người, Nhϊế͙p͙ Cẩn Huyên cũng không dám nói gì thêm, chỉ biết giương mắt nhìn Ân Phượng Trạm cất bước đi thẳng tới trước mặt Ân Phượng Liên!
Ân Phượng Trạm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Ân Phượng Liên. Thấy vậy, Ân Phượng Liên theo thói quen nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngay sau đó liền bước lên trước hai bước.
"Tứ hoàng huynh quả nhiên là nể tình! Nãy giờ ta còn đang lo lắng đâu!"
Ân Phượng Liên cười vô cùng tùy ý, bởi vì cười mà đôi mắt nheo lại thành một vòng cung hình trăng khuyết, trông rất thu hút! Thấy hắn như thế, hai mắt Ân Phượng Trạm lại hơi khép lại, ánh mắt trầm xuống.
"Lo lắng cái gì?"
"Đương nhiên là lo lắng tứ hoàng huynh sẽ không chịu nể mặt đồng ý nhận lời tỷ thí của ta rồi!"
"Chỉ là trò chơi mà thôi, cần gì để ý đến thế!"
Vẻ mặt Ân Phượng Trạm vô cùng tự nhiên, không chút biến sắc, miệng thì đối đáp một cách trôi chảy. Ngược lại, vừa nghe lời này, hay mày Ân Phượng Liên liền nhướng lên, sau đó cười lớn.
"Tứ hoàng huynh nói rất đúng."
Ân Phượng Liên là kiểu nam nhân hoang dã, khó kiềm chế từ trong xương cốt, mà hiện tại hắn còn ngửa đầu cười lớn, càng làm hắn bớt đi khí chất của hoàng tộc cao quý, nhiều thêm phần khí phách của các đại hiệp trong giang hồ.
Nhưng nụ cười ấy chỉ duy trì trong giây lát, sau đó lập tức biến mất.
Ân Phượng Liên bước nhanh đến trước mặt Ân Phượng Trạm, rồi nói.
"Tứ hoàng huynh nói rất đúng! Nhưng cho dù chỉ là trò chơi thì cũng phải có chút mánh lới đúng không? Nếu không sẽ rất nhàm chán, không phải sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...