Pháp Y Vương Phi

Việc Nhiếp Cẩn Huyên và Ân Phượng Trạm giận nhau, trừ một vài người trong hoàng tộc thì tất cả mọi người trong sơn trang đều biết.

Chỉ là không ai biết nguyên nhân vì sao. Nhiếp Cẩn Huyên không nói mà về phía Ân Phượng Trạm thì không ai dám đi hỏi hắn, cho nên người khác có muốn xen vào cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Chuyện này người ngoài không tiện nhiều lời nhưng có một người lại nhịn không được, không ai khác chính là Trương Quý Phi.

Thấy Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đối xử lạnh nhạt với nhau, cả hai đã là phu thê nhưng lại tương kính như băng, không khác người xa lạ, thậm chí gặp mặt cũng không thèm nói chuyện, lại còn phân phòng... Bởi vậy, buổi tối ngày thứ tư, thừa dịp Ân Phượng Trạm chưa trở về, Trương Quý Phi liền trực tiếp đi tìm Nhiếp Cẩn Huyên.

Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang ở trong phòng nói chuyện phiếm với Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú, thấy Trương Quý Phi tới, hai người vội vội vàng vàng đứng lên, hành lễ vấn an.

Trương Quý Phi chỉ duỗi tay cho miễn lễ, sau đó lập tức cầm tay Nhiếp Cẩn Huyên.

"Cẩn Huyên, bổn cung nghe nói mấy ngày nay con và Trạm nhi giận nhau. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trương Quý Phi trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, không dài dòng quanh co, cũng không để ý đến những người khác ở trong phòng.


Bất quá, vừa nghe lời này Nhiếp Cẩn Huệ đã vội vàng đứng dậy, tìm đại một lý do nào đó rồi thức thời cùng Tiểu Tú lui ra ngoài.

Mà chờ hai người rời khỏi, Trương Quý Phi liền mở miệng nói tiếp.

"Cẩn Huyên, kỳ thật chuyện này là vấn đề riêng giữa phu thê các ngươi, không tới phiên bản cung lắm miệng. Nhưng dù sao bổn cung cũng là trưởng bối của các con, còn là người nhìn Trạm nhi lớn lên, cho nên Cẩn Huyên, con cũng phải hiểu cho tâm tình của bổn cung!"

Mặc dù giọng nói của Trương Quý Phi mang theo sự gấp gáp nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng chân thành như một vị trưởng bối thân mật trong nhà dân bình thường.

Cho nên, chờ Trương Quý Phi dứt lời, ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền tối sầm lại.

"Đã để Quý phi nương nương lo lắng, chỉ là Cẩn Huyên thật sự không có..."

"Không có gì? Không có chuyện gì mà không chịu nói chuyện với nhau? Hơn nữa bản cung còn nghe hạ nhân nói, con cùng Trạm nhi phân phòng ngủ... Ai, Cẩn Huyên, không phải bản cung lắm chuyện, nhưng mặc kệ có giận nhau như thế nào, cũng không thể tách ra, mỗi người ngủ một nơi chứ?!"

"Còn nữa, Cẩn Huyên, con không phải đã quên, nơi này không phải là Thần Vương phủ mà là Túy Hà Sơn Trang. Đâu đâu cũng là người trong hoàng tộc, hiện tại phu thê các con nháo thành như vậy, không phải đang tạo cơ hội cho người khác chê cười sao?!"

Nói hết một loạt suy nghĩ trong lòng, dứt lời, Trương Quý Phi liền giữ chặt tay Nhiếp Cẩn Huyên.

"Cẩn Huyên, con cũng là một người thông minh. Đạo lý này chắc không cần bản cung giải thích con cũng hiểu, Còn về phía Trạm nhi, tuy rằng bề ngoài nhìn nó ổn trọng, lạnh lùng nhưng đứa bé này, từ trước đến giờ đều không hiểu tư tình nam nữ là gì, con làm sao phải ủy khuất mình, tức giận vì một đứa như nó?!"

Trương Quý Phi tận tình khuyên bảo, tiếp theo còn lôi kéo Nhiếp Cẩn Huyên nói rất nhiều chuyện khác, sau đó mới chịu rời đi.

Mà sau khi trò chuyện cùng Trương Quý Phi, tuy trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn còn tức giận, nhưng cũng đã vơi đi vài phần.


Hơn hết, người ta nói 'đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ', cho dù nàng có không tha thứ cho Ân Phượng Trạm thì cũng phải cho Trương Quý Phi mặt mũi.

Cho nên ngay đêm hôm đó, Nhiếp Cẩn Huyên liền thu dọn đồ đạc trở về phòng mình.

Mặc dù, vì nể mặt Trương Quý Phi, Nhiếp Cẩn Huyên đã nhường một bước, nhưng nàng cũng không hứa sẽ nói chuyện với nam nhân kia.

Vì thế, chờ sau khi về phòng được một lúc, Nhiếp Cẩn Huyên liền rửa mặt, cởi ra áo ngoài, rồi nằm lên giường, nghỉ ngơi,

Nhưng thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới nằm xuống, còn đang chuẩn bị nhắm mắt lại, thì bỗng nhiên có tiếng đẩy cửa vang lên... Ân Phượng Trạm đã trở lại.

Tức khắc, cả người Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi căng cứng, nằm bất động trên giường.

Còn Ân Phượng Trạm, vừa mới đẩy cửa bước vào, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy cảnh Nhiếp Cẩn Huyên nằm trên giường, toàn thân hắn cũng ngây ngẩn, ngay sau đó cái gì cũng không nói, tiếp tục bước vào phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Nhất thời, cả căn phòng to như vậy liền chìm trong im lặng.

Qua một hồi lâu, cũng không có bất cứ tiếng động gì vang lên, khiến cho Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ nằm im trên giường phải nghi hoặc.


Cuối cùng đợi đến khi không nhịn được nữa, nàng mới chậm rãi xoay người lại, liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm.

Nhưng vừa dời ánh mắt lên người nam nhân kia, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt, kêu lớn.

"Dừng lại! Ngươi đang làm gì vậy?"

Thì ra, lúc này Ân Phượng Trạm đang ngồi quay lưng trên ghế quý phi, một tay cầm dao, tay kia còn đang giữ ống quần, dường như chuẩn bị đâm thẳng vào cẳng chân! 

Mà nghe thấy tiếng quát của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm chỉ đưa mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại nâng tay lên...

Thấy thế, Nhiếp Cẩn Huyên vội vàng đứng dậy, chạy đến bên người Ân Phượng Trạm, cướp lấy con dao trên tay hắn.

"Ân Phượng Trạm, ngươi có điên không? Ngươi tưởng..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui