Ân Phượng Trạm nói không sai.
Chuyện xảy ra đêm nay không thể để lọt ra bên ngoài được.
Vốn dĩ nếu hôm nay Nhiếp Cẩn Huyên nàng không đi dạo ở Rừng phong tím, kia tự nhiên còn có thể lấy lý do thân thể không tốt, cần nhị tỷ bồi mình.
Nhưng trước mắt thân thể nàng chẳng những khỏe mà còn có thể tay không bắt rắn, cứu Thụy Vương một mạng, cho nên bây giờ nàng có lấy cớ gì thì người khác cũng sẽ không tin.
Hiện tại, nếu còn để Nhiếp Cẩn Huệ lại đây, nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi, nếu không làm tốt còn có thể khiến chuyện xấu truyền ra ngoài, làm mọi người dị nghị.
Nghĩ đến đây, tuy trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không muốn nhưng suy xét đến quan hệ lợi hại trong đó, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Một lần nữa phải ở chung phòng với Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Nhưng hiện giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Rơi vào đường cùng, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ đành đi tới trước bàn trang điểm, tháo hết trâm thoa ở trên đầu xuống, rửa mặt, sửa sang lại thân mình, sau đó đứng dậy đi đến cạnh giường...
Bất quá, thời điểm vừa xoay người Nhiếp Cẩn Huyên liền đứng ngây ra, sau đó nhịn không được thấp giọng kêu.
"Ân Phượng Trạm, ngươi đứng lên cho ta."
Thì ra vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên đang tháo trang sức Ân Phượng Trạm đã nhanh chóng rửa mặt, cởi áo ngoài, rồi lưu loát nằm lên giường!
Mặc cho Nhiếp Cẩn Huyên nói như thế nào thì Ân Phượng Trạm cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, hai mắt nhắm lại, bộ dáng tựa như đang nghỉ ngơi, hoàn toàn làm lơ Nhiếp Cẩn Huyên!
Thấy thế, tâm tính Nhiếp Cẩn Huyên vốn đã buồn bực nay còn bị làm cho phát hỏa, không kìm lại được.
Ngay lập tức nàng đi đến trước giường.
"Ân Phượng Trạm, đứng dậy! Lần trước là ngươi ngủ giường thì lần này đổi lại phải là ta! Ngươi đứng lên cho ta!"
Nhiếp Cẩn Huyên không muốn thảo luận với hắn thế nào là ưu tiên cho phụ nữ, nhưng theo nguyên tắc cơ bản, vẫn là có thể đi?!
Nhưng lúc này, mặc kệ Nhiếp Cẩn Huyên ở một bên nổi giận, Ân Phượng Trạm vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không thèm mở nhìn người trước mặt!
"Ngươi..."
Nhiếp Cẩn Huyên bị hắn chọc tức đến nỗi nói không nên lời.
Vì thế nàng trực tiếp hành động, đôi môi hơi nhấp, cắn răng, tiến lên nắm chặt cánh tay Ân Phượng Trạm, sau đó dùng hết sức lực kéo hắn ngã xuống đất...
Nhưng chung quy Nhiếp Cẩn Huyên vẫn là một nữ nhân chân yếu tay mềm, luận sức lực làm sao có thể so được với một người võ công cao cường như Ân Phượng Trạm chứ?!
Cho nên, dù nàng cố gắng một hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích bóng người đang nằm trên giường được, ngược lại còn khiến bản thân mệt mỏi không thôi!
Từ trước đến giờ tính cách của Nhiếp Cẩn Huyên đều ương ngạnh, việc đã muốn thì phải làm cho được, dù biết rõ mình không thể làm gì nam nhân trước mắt nhưng vẫn kiên trì, thử một lần nữa.
Bất quá lần này ngay thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên chuẩn bị dùng lực thì bỗng nhiên Ân Phượng Trạm xoay người lại, nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngã vào trong lòng ngực mình.
"Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút! Nếu không muốn để toàn bộ người trong sơn trang biết chuyện xảy ra tối hôm nay thì hiện tại lập tức nằm xuống ngủ! Đương nhiên, nếu ngươi vẫn một phải hai phải đòi ngủ trên ghế dài, bổn vương cũng không phản đối!"
Ân Phượng Trạm thấp giọng nói hết một câu, hai mắt vẫn nhắm không hề có ý định mở ra nhìn biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà nghe lời này, ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên còn hơi sửng sốt, không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó liền không nhịn được muốn nổi trận lôi đình.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, không muốn tốn sức cãi nhau với nam nhân đáng ghét kia, nhanh chóng tránh thoát cái ôm của Ân Phượng Trạm.
"Muốn để ta ngủ ở trên ghế? Không có cửa đâu!"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên hung hăng trừng nam nhân bên cạnh một cái, sau đó dứt khoát giành lấy tấm chăn phủ hết lên người mình, đồng thời còn không quên oán hận một câu.
"Ngủ thì ngủ, ai sợ ai. Bất quá Ân Phượng Trạm, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạm vào ta, ngày mai ta sẽ thông báo cho toàn sơn trang biết, buổi tối mấy tháng trước là ngươi tự ý xông vào hoàng cung, cũng là ngươi đã hạ độc ta!"
Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp ra đòn sát thủ.
Dứt lời liền kéo lấy tấm chăn che đầu mình lại, xoay người về một bên, nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Thẳng đến lúc này, Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt nằm ở phía trong mới động đậy một chút, sau đó hai mắt chậm rãi mở ra nhìn chằm chằm vào nữ nhân bọc mình thành một cái bánh chưng ở bên cạnh, tiếp theo đáy mắt xẹt qua một mạt suy tư phức tạp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...