Pháp Y Vương Phi

Sắc mặt Ân Phượng Hàn vô cùng khó coi. Hai mắt hơi híp lại ẩn ẩn tia quỷ dị...

Ân Phượng Hàn không nói, người khác cũng không dám nhiều chuyện. Trong lúc nhất thời, cả phòng lại yên tĩnh, không một tiếng động. Mà Đoạn Hoàng hậu là một người vô cùng khôn khéo, vừa nghe Ân Phượng Hàn nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý của hắn, ngay sau đó hai mắt cũng không nhịn được nheo lại với nhau.

"Ân, Hàn nhi nói đúng, sự tình cứ như thế... Cho nên, hiện tại mấu chốt của câu chuyện chính là phải tìm ra hung thủ hạ độc? Mà mục đích cuối cùng của người này là gì?"

Chỉ một câu nói, Đoạn Hoàng Hậu đã rút ra được trọng điểm, mà nghe vậy Lệ phi vẫn có chút không cam lòng, chỉ biết oán hận, cắn cắn môi, còn Vân Vương Ân Phượng Cẩm lại trầm mặc không thôi, sau đó liền nở nụ cười lạnh lùng.

"Đúng... Ta thật muốn nhìn thử, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ! Nếu để ta biết được là người nào làm, ta tuyệt đối không tha cho hắn!"


...

Một đêm này, đám người Đoạn Hoàng Hậu bởi vì sự tình Nhiếp Cẩn Huyên bị trúng độc mà không ai ngủ ngon. Cuối cùng kết quả đều giống như những gì Ân Phượng Hàn cùng Đoạn Hoàng hậu dự đoán, mà ngay hôm sau, lời đồn về nguyên nhân trúng độc của Thần Vương phi đã bị truyền khắp nơi, từ người này sang người khác.

Dù sao, từ trước đến giờ Vân Vương Ân Phượng Cẩm luôn đứng về phe của Thái Tử, cho nên chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không phải là chuyện của một mình Ân Phượng Cẩm. 

Chuyện này không những liên lụy đến Thái Tử, mà còn liên quan đến sự tranh đấu của hai phe phái trong triều, mục đích của hung thủ đương nhiên cũng bị các triều thần mang ra bàn tán.


Thậm chí Thuận Thừa Đế cũng chú ý đến tin tức này, vì thế mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, trong thời gian dùng điểm tâm, Thuận Thừa Đế không nhịn được liền nhắc đến chuyện này.

"Cao Tài Dung, vị kia nhà lão tứ thế nào rồi?"

Thuận Thừa Đế cũng không ngẩng đầu lên chỉ chú tâm nhìn bữa sáng trước mặt, ngữ khí trầm thấp làm người khác không nhìn ra được tâm tình của người, ngay cả câu hỏi vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên, không mang theo ý nghĩa khác. Mà nghe lời này, hai tay của Cao Tài Dung đang cầm đũa chia thức ăn cho Thuận Thừa Đế cũng phải dừng lại, ngay sau đó liền đem đũa bạc giao cho cung nhân đứng bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu tiến vài bước đến bên cạnh Thuận Thừa Đế.

"Bẩm Hoàng Thượng, vị kia vẫn chưa tỉnh. Nghe thái y nói, đã không còn nguy hiểm nữa."

Thanh âm của Cao Tài Dung rất nhẹ. Dứt lời liền cẩn thận đưa mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái. Tiếp theo chỉ thấy Thuận Thừa Đế ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

"Ân, không nguy hiểm là tốt rồi. Lão tứ gia là một người có bản lĩnh, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, trẫm thật có chút tiếc hận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui