Cuối cùng, Nhiếp Cẩn Huyên cũng thuận lợi chốn khỏi phòng chứa củi! Lợi dụng đêm tối cùng ánh trăng mơ màng, nàng lặng lẽ đi tới cái sân lạnh lẽo ở sau hậu viện vương phủ!
Bởi vì, nếu nàng không nhớ lầm, thường ngày trong vương phủ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ tạm thời đưa tới địa phương kia.
Mà trước mắt, nàng vẫn còn an ổn ở trong vương phủ, tức là chuyện sáng nay chưa báo quan, theo lẽ thì xác chết kia cũng sẽ được đặt tại đây.
Vừa nghĩ, Nhiếp Cẩn Huyên vừa cẩn thận bước từng bước nhẹ nhàng tránh những thị vệ gác đêm đi tuần, xách theo làn váy chạy thẳng đến hậu viện.
Trong chốc lát, nàng đã đi vào khoảng sân kia.
Có lẽ bởi vì ở đây đặt thi thể người chết nên không có ai dám đến gần, không khí vì đó mà càng thêm phần vắng lặng, lạnh lẽo.
Ánh trăng xuyên qua tầng tầng lá cây, tạo thành chiếc lưới trắng tinh bao phủ cả khoảng sân rộng lớn.
Gió nhẹ thổi qua, từng cành cây đụng vào nhau tạo nên âm thanh lào xào, lá cây dao động lúc mạnh lúc nhẹ như có ai đó đung đưa nhưng nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một mảnh tối đen, xung quanh là bốn bức tường trắng loang lổ vệt đỏ dài không biết từ đâu ra.
Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên không để mấy thứ đó vào mắt, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
' Kẽ...õ.k...ẹt'
Dường như vì đã lâu không thay đổi nên cửa tuy vẫn còn tốt nhưng có vài chỗ bị mối ăn, tiếng mở cửa cũng vì thế mà khó nghe hơn, giống hệt tiếng ai đang rên khóc trong đêm tối.
Cửa vừa mở, ánh trăng liền theo đó chiếu thẳng vào căn phòng làm nổi bật lên xác chết được che kín bằng vải bố trắng đang nằm im lặng trên chiếc giường được đặt giữa phòng tạo nên khung cảnh quỷ dị.
Nháy mắt, đôi mắt Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi động một chút, rồi liền quay người đóng kín cửa lại.
Mày mò một lát, nàng tìm thấy mồi lửa và chiếc đèn dầu cũ kĩ ở góc phòng.
Nhiếp Cẩn Huyên cố gắng mở to mắt thắp sáng đèn.
Chốc lát căn phòng tối om liền được chiếu sáng.
Sau đó, không chút do dự, nàng trực tiếp đi đến mộc án trước mặt.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Cẩn Huyên lật tấm vải bố từ xác chết kia xuống.
Quả thật giống như nàng nghĩ,...!
Người chết đã ở trước mặt nàng, chỉ cần nàng tìm ra nguyên nhân tử vong của người này liền có thể chứng minh mình trong sạch...!
Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi liếm môi dưới, duỗi tay định cởi y phục của người chết ra.
Khi tay nàng gần chạm vào thi thể thì bỗng có tiếng nói mát lạnh của nam nhân từ đằng sau truyền tới:
"Ha hả...."
Tiếng cười kia không quá to nhưng lộ ra chút gì đó không kiềm chế được, Nhiếp Cẩn huyên khó chịu nhíu mày lại:
"Ai?"
Theo phản xạ nàng liền ngẩng đầu nhưng đập vào mắt nàng lại là khoảng không.
Không có người?! Vậy tiếng cười vừa rồi...!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút sửng sốt.
Cảnh giác giương mắt nhìn về bốn phía, vẫn như cũ cái gì cũng không thấy được.
Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ảo giác?
Trong lòng buồn bực, Nhiếp Cẩn Huyên tự bình tĩnh tâm tình mình lại.
Một lần nữa dời sự chú ý của mình lên xác chết lạnh băng trên giường.
Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, tại sao trước mặt nàng lại xuất hiện một nam nhân anh tuấn thế này?
Tuổi tác chắc cũng chỉ khoảng hai mươi, lớn lên ngũ quan rõ ràng, sắc nét! Mà gương mặt kia đang mỉm cười với nàng, ánh mắt ánh lên vẻ hào sảng khó tả xen lẫn là sự tán thưởng và tò mò.
Quá bất ngờ, Nhiếp Cẩn Huyên cả kinh lui về phía sau vài bước, cảnh giác hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Vậy ngươi là ai?"
Nam tử hỏi lại, trong lời nói mang theo mấy tia đùa giỡn.
Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày, ngay sau đó biểu tình trầm xuống:
"Ta là Thần Vương phi!"
"A...!Thì ra là Vương phi...!hiện tại Vương phi hẳn nên ở phòng chứa củi đợi, sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Nam tử nhướng mày hỏi lại, nụ cười trên khuôn mặt tuấn lãng càng thêm sâu.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Cẩn Huyên lại chợt lóe sáng:
"Ngươi muốn thế nào?"
Hắn biết nàng?! Người này là ai?! Mục đích là gì?
Đối đáp giây lát.
Trong đầu Nhiếp Cảnh Huyên đã đặt ra không biết bao nghi vấn.
Mà lúc này, nam tử trẻ tuổi kia lại nhe răng ra cười:
"Vương phi lại muốn thế nào?"
"..."
Lần này, Nhiếp Cẩn Huyên không nói! Biểu tình trên mặt vẫn âm trầm, lạnh như băng.
Nhìn khuôn mặt Nhiếp Cẩm Huyên ngày càng căng chặt, nam tử trẻ tuổi kia cũng chỉ lấy tay vuốt tóc, tươi cười trong ánh mắt cũng không giảm chút nào, đồng thời duỗi cánh tay còn lại vào một người khác đang ở trong phòng bị hai người ngó lơ – chính là thi thể người đàn ông vì mất máu mà trắng bệch kia.
"Đừng giận, ta và Vương phi đều có mục đích giống nhau, đều đến đây vì hắn a ~!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...