Nhiếp Cẩn Huệ mang Tiểu Tú rời đi, để lại Nhiếp Cẩn Huyên ngồi một mình trong phòng.
Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, Tiểu Tú đã nhịn không được tự trách, ảo não nói.
"Nhị tiểu thư, ngài xem chuyện này phải làm sao bây giờ? Nhất định là do chén trà tối hôm qua gây họa, nếu không, dựa vào tính cách của Vương gia, cho dù Thái tử phi có lại đây, ngài ấy cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Hiện tại phải làm sao bây giờ? Vương phi, vương phi có thể..."
Thật ra, sau sự việc xảy ra tối hôm qua, Tiểu Tú vẫn luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do Ân Phượng Trạm đã uống chén trà bị bỏ mị dược kia, sau đó trùng hợp Thái tử phi tìm tới cửa, mới khiến Nhiếp Cẩn Huyên hiểu lầm.
Mà đối với Ân Phượng Trạm, tuy rằng Tiểu Tú rất sợ hắn, cũng không quá hiểu tính tình của hắn, nhưng trong lòng Tiểu Tú, Ân Phượng Trạm tuyệt đối không phải là loại người háo sắc!
Vì thế, xét đến cùng, Tiểu Tú đều cảm thấy chuyện này là do nàng mà ra, nếu Nhiếp Cẩn Huyên thật sự giao thư hòa li ra, vậy thì tội của nàng là lớn nhất!
Tiểu Tú không chịu nổi loại tra tấn này vì thế khóc nức nở nói.
"Nhị tiểu thư, hay là nô tỳ nói sự thật cho Vương phi biết, nếu không, nếu Vương phi giận quá giao thư hòa li ra, vậy, vậy...!nô tỳ dù có chết một trăm lần cũng chưa đền hết tội...!Ô...ô."
Nói một hồi Tiểu Tú liền nhịn không được khóc thành tiếng.
Lúc này, vừa thấy Tiểu Tú khóc, Nhiếp Cẩn Huệ cũng không khỏi hoảng sợ, vội vàng kéo Tiểu Tú sang một góc.
"Ai nha, Tiểu Tú, ngươi khóc cái gì?"
"Nhưng, nếu Vương phi...Ô ô...Nhị tiểu thư, ngài cũng biết, vốn dĩ ban đầu Vương phi đã có ý định hòa li, hiện tại còn xảy ra chuyện thế này...Ô ô....Nếu...!nếu Vương phi vì quá tức giận mà giao thư hòa li ra thì...!thì...phải làm sao bây giờ? Ô...ô..."
Chung quy Tiểu Tú vẫn lo lắng chuyện Nhiếp Cẩn Huyên muốn hòa li.
Mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huệ không khỏi nhíu mày, sau đó thấp giọng trấn an.
"Được rồi, được rồi, ngươi đừng khóc nữa.
Theo ta, chuyện này cũng không có gì lớn.
Tuy rằng trong lòng Cẩn Huyên rất tức giận nhưng đến tận bây giờ không phải cũng không nói cái gì sao!"
"Nhưng, nhưng..."
"Được rồi, Tiểu Tú, ngươi nghe ta nói, lúc trước chúng ta hạ dược Vương gia cũng chỉ vì muốn làm cho quan hệ phu thê giữa Cẩn Huyên và Vương gia tốt lên một chút.
Ai ngờ vị Thái tử phi kia lại đột nhiên chạy tới? Vì thế chuyện này nói đến cùng cũng không thể trách ngươi, có trách thì trách vị Thái tử phi kia...!Hơn nữa, có chuyện có lẽ ngươi cũng không biết, ta nghe nói trước khi Thái tử phi gả cho Thái tử thì có quan hệ không bình thường với Vương gia!"
Nhiếp Cẩn Huệ đè thấp giọng mình xuống nhưng Tiểu Tú vốn đã bị dọa sợ hiện tại lại nghe thấy Chân Hiểu Liên có quan hệ phức tạp với Ân Phượng Trạm, trong đầu lập tức nhớ tới hình ảnh ngày ấy mình và Nhiếp Cẩn Huyên nhìn thấy, trong lòng càng thêm bất an.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu vị Thái tử phi kia cứ quấn lấy...!quấn lấy Vương gia, thì Vương phi không phải...!Nhị tiểu thư, làm sao bây giờ? Hay là nô tỳ đi nói tất cả mọi chuyện cho Vương phi biết! Nếu không, nếu không, nô tỳ sợ rằng..."
"Được rồi, Tiểu Tú, trước tiên ngươi đừng hoảng hốt quá! Thật ra, theo ta chuyện này cũng không có gì lớn! Tuy nói trước kia Thái tử phi có quan hệ không tồi với Vương gia nhưng dù có tốt thế nào thì hiện tại một người đã là người có trượng phu, còn một người cũng đã có thê tử, không lẽ còn có thể làm ra chuyện gì khác? Đây là hoàng gia, không phải là gia đình bình dân áo vải, bởi vậy cho dù Thái tử phi có gan to tày trời đi nữa thì nàng cũng sẽ không dám làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy!"
Trấn an Tiểu Tú xong, đáy mắt Nhiếp Cẩn Huệ không khỏi hiện lên tia khinh thường.
"Còn Vương gia thì không cần ta nói Tiểu Tú ngươi cũng biết, tuy Vương gia không thích nói chuyện nhưng tính tình lúc nào cũng trầm ổn.
Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, ngài ấy đương nhiên hiểu rõ.
Hơn nữa, Tiểu Tú, ngươi thử nghĩ lại mà xem, nếu ngươi chạy tới nói với Cẩm Huyên là ngươi hạ mị dược cho Vương gia, căn cứ vào tính cách của Cẩn Huyên, kết cục của ngươi chỉ có một chữ "thảm"! Hơn nữa, chuyện này phải nói như thế nào! Vì thế, Tiểu Tú, ngươi nghe ta, chuyện này ngàn vạn không thể nói với Cẩn Huyên, mà bản thân ngươi cũng không cần tự trách, không có chuyện gì lớn đâu!"
Lời Nhiếp Cẩn Huệ nói cũng có vài phần đạo lý, vì thế chờ nàng ta vừa dứt lời, Tiểu Tú liền ngừng khóc, tay xoa xoa mặt.
"Thật, thật vậy ư? Nhưng, nhưng nếu như Vương phi giao thư hòa li ra thì phải làm sao?"
"Chúng ta chỉ cần không để muội ấy giao ra là được rồi!"
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huệ vừa nở nụ cười quỷ dị với Tiểu Tú, sau đó cúi người thì thầm vài câu bên tai nàng.
Giọng nói của Nhiếp Cẩn Huệ rất nhỏ, chỉ có nàng và Tiểu Tú nghe thấy.
Nhưng chờ Nhiếp Cẩn Huệ nói xong, Tiểu Tú liền cả kinh, nhịn không được kêu lên.
"Cái gì? Nhị...!nhị tiểu thư là nói...!Nhưng...!nhưng như vậy không tốt đâu, nếu để Thái tử biết Thái tử phi...!Vậy...!vậy không phải..."
Tiểu Tú ấp a ấp úng nói, dù sao nếu thật sự làm như vậy, Tiểu Tú không thể tưởng tượng được, vị Thái tử phi Chân Hiểu Liên kia sẽ có kết cục thế nào! Nhưng nhìn bộ dáng kinh sợ của Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huệ chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Đó là do nàng ta xứng đáng! Ai bảo nàng ta không nhớ được thân phận của mình cứ muốn đi đào góc tường(*) nhà người khác? Đào góc tường nhà người khác còn chưa nói thế nhưng lại dám khi dễ người của Nhiếp gia chúng ta, vì thế không thể để nàng ta chiếm tiện nghi được!"
Nói tới đây, khóe miệng Nhiếp Cẩn Huệ khẽ cong lên, sau đó quay đầu phân phó Tiểu Tú.
"Tiểu Tú, chuyện này ngươi coi như không biết gì, mấy ngày này ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ tốt Cẩn Huyên là được, còn tất cả mọi chuyện đều để ta an bài! Hiểu không?"
"Vậy...!vậy, được rồi! Nô tỳ đã hiểu..."
...!
Tế xuân đã sắp kết thúc nhưng quan hệ giữa Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mà hôm nay là ngày săn thú tốt nhất trong thời gian diễn ra tế xuân, cho nên theo lệ thường, buổi tối mọi người đều phải tới Tụ Phong Đường để tham gia yến hội.
Vì thế, tuy Nhiếp Cẩn Huyên không muốn nhìn thấy Ân Phượng Trạm nhưng đến tối Nhiếp Cẩn Huyên vẫn phải quay trở lại phòng ngủ của mình...!Chỉ là làm Nhiếp Cẩn Huyên không ngờ được chính là thời điểm nàng vừa mới đẩy cửa bước vào liền phát hiện Ân Phượng Trạm đang ngồi trong phòng chờ nàng!
Trong giây phút đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng liền chuyển sang hướng khác, bước chân cũng di chuyển đi thẳng về phía tủ quần áo...!Nhưng lúc Nhiếp Cẩn Huyên vừa đứng trước cửa tủ quần áo, đang định tìm y phục thích hợp thì nghe thấy Ân Phượng Trạm đột nhiên mở miệng nói.
"Đó là ngoài ý muốn!"
...!
(*) Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v...!Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám.
Nói chung là thế, nghĩ rộng kinh hồn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...