Quay về nhà xác nha môn, tôi kêu Trần Trung chuẩn bị một vài thứ như chậu nước ấm; dao mổ, kẹp nhỏ mà trước đó tôi phát thảo nhờ phía nha môn làm dùm ( tất cả đều được mô phỏng giống dụng cụ mà ở thành phố Lạc Hạt tôi hay sử dụng), khăn lau và không quên chuẩn bị ba tách trà gừng ấm để sẵn.
Xuân Bách vẫn còn mặt lạnh, suốt cả buổi cậu ta im lặng không nói, chỉ lâu lâu dòm tôi nhưng bị ánh nhìn tôi bắt gặp lại thì lãng tránh sang chỗ khác.
Tôi cầm tách trà gừng ấm đưa Xuân Bách tỏ ý xin lỗi, cậu ta nhìn tôi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cầm lấy uống.
Tên ôn thần Trần Khánh Bang cũng ở đây, hắn ta thay Đại Nhân xem quá trình nghiệm thi đồng thời sẽ đảm nhận việc ghi chép.
[ Một tên thiếu gia trước giờ chỉ biết ghi chép kinh thư, nay Trạch Đông Bạch tôi sẽ cho tên ôn thần nếm mùi ói sấp mặt ] Tôi cười mỉm đầy vẻ gian lại bị Xuân Bách bắt được.
Xuân Bách quơ tay vỗ vào vai tôi không dùng lực nhưng cũng đủ để tôi giựt mình, cậu ta nói nhỏ bên tai tôi:
- " Anh lo tập trung khám nghiệm tử thi đi ".
- Tôi đáp: " Ừ, nhưng cậu phải đứng sát bên tôi, uống trà xong rồi thì ngậm lát gừng vào.
Tử thi này mới chết nên sẽ không hôi như những lần trước đổi lại mùi máu tanh sẽ nhiều ".
Vẫn tâm trạng cũ khi bắt đầu khám nghiệm, tôi thì thầm với tử thi: " Tôi biết anh chết oan, nếu không muốn hung thủ ung dung bên ngoài thì hãy nói cho tôi.
Tôi ở đây là để giúp anh ".
Rồi mới bắt đầu.
Khám sợ bộ bên ngoài tử thi xác định ngoài những vết bầm đỏ ở lòng bàn tay, phía sau lưng có vết trầy bầm do va đập mạnh và đầu bị chấn thương gây xuất huyết khi ngã từ trên lầu xuống thì hầu như tất đều cả bình thường.
Tôi cẩn thận để ít rượu vào chậu nước ấm, dùng khăn lau toàn bộ người tử thi, vì nếu thật sự bị chết do tẩm độc cây Tu Sĩ trên cơ thể nếu tôi không lau tử thi lúc khám nghiệm vô tình da tiếp xúc với da tử thi bị trúng độc có thể tôi cũng sẽ bị ngấm độc qua da theo.
Độc tính cây Tu sĩ có thể hấp thụ qua da để lâu lượng độc sẽ làm ngứa ran hoặc gây tê dại vùng tiếp xúc; nặng thì ói mửa, tiêu chảy hoặc gây tử vọng với liều lượng nhất định tùy vào tẩm độc.
( Tên hung thủ này có khả năng là người rành về thảo dược hoặc là người chuyên dùng độc).
Xuân Bách cũng dùng một cái khắn khác lau phụ tôi.
- " Cẩn thận, đừng để da tử thi chạm vào cậu".
Tôi nói với Xuân Bách.
Cậu ta nhìn tôi gật đầu nhẹ.
Sau khi lau xong tôi tiến hành dùng dao mổ bụng tử thi, do mới chết nên máu tử thi vẫn còn khá tươi, chưa có nhiều hiện tượng " Lior mortis" ( vết hoen tử thi) thông thường sau mười hai tiếng sẽ thấy rất rõ.
Máu trong người tử thi tuông ra màu đỏ bầm do tim ngừng đập, hệ tuần hoàn không còn hoạt động dẫn đến oxi dần cạn kiệt ở các động mạch cơ thể, mùi máu khá tanh giống như vào nhà gϊếŧ mổ nơi thọt tiết gia súc.
Mặt Xuân Bách bắt đầu tái nhợt, tôi nhìn cậu ta hỏi:
- " Cậu sao rồi, còn chịu được không? ".
Xuân Bách miệng dường như đang nhai lát gừng bên trong, gật đầu nhẹ đáp lại tôi:
- " Còn chịu nổi, anh làm tiếp đi".
Tôi dùng dao nhỏ Trần Trung đưa qua bắt đầu cắt dạ dày.
Do tôi và Xuân Bách tập trung vào thi thể mà quên mất sự hiện diện của tên ôn Trần Khánh Bang, tên đó đã chạy ra ngoài nôn ói ngay lúc máu trong bụng tử thi trào ra.
[ đúng nghĩa công tử bột, Xuân Bách đợt đầu tiên nhìn thấy việc mổ xác cũng chịu được tới khi xẻ dạ dày tử thi mới ra ngoài nôn, tên ôn này không bằng Xuân Bách ] Tôi nghĩ trong đầu, nhìn ra ngoài cửa cười khinh miệt.
Trong lúc tôi đang nghĩ dường như có cặp mắt lườm mình tới lạnh cả sống lưng, quay sang đối diện đã thấy Xuân Bách nhìn.
Tôi cuối xuống lãng tránh ánh mắt cậu ta tiếp tục công việc xẻ dọc một đường vừa phải từ trên xuống ở bờ cong nhỏ dạ dày để kiểm tra ( tránh việc cặn thức ăn trước đó tràn ra ngoài, vì ở đây không có bồn hạt đậu nhỏ để hứng).
- " Mùi trong dạ dày thoáng lên mùi rượu nữ nhi hồng" Xuân Bách nói.
- Tôi nhìn Xuân Bách cười nói: " Cậu thật thính, mùi hỗn tạp gì cũng có thể phân biệt được ".
Xuân Bách nhìn tôi như kiểu anh nói lại lần nữa xem, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
- " Tôi nói sự thật thôi.
Ngoài mùi rượu ra cậu có người ra mùi nào nữa không?".
Xuân Bách nhìn tôi vẻ dè chừng.
- "Tôi nghiêm túc hỏi thật đấy, cậu còn nghe được mùi gì không?" Tôi làm vẻ chân thành nói.
Xuân Bách tập trung một lát rồi nói:
- " Tôi nghe được mùi thịt bò, nhưng chủ yếu vẫn là mùi rượu nó khá nồng".
Tôi đưa tay vào trong bắt đầu kiểm tra bên trong dạ dày, quả nhiên có cặn thịt bò vẫn đang trong giai đoạn được dạ dày tiêu hóa, không thấy cặn cây Tu sĩ.
Tôi tiếp tục đưa dao lên cắt dọc phần trên cổ kiểm tra thực quản nạn nhân, cơ thực quản bị giãn, trong thực quản chất nhầy khá nhiều, mùi rượu ở đây cũng nồng vậy khả năng hung thủ để độc vào rượu, khi nạn nhân uống rượu độc đi theo đường thực quản ngấm qua lớp niêm mạc vào lớp dưới niêm nơi chứa các tuyến chất nhầy bị độc tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiết chất nhầy đầy trong thực quản khiến tử thi thấy khó chịu vùng cổ, ho do cảm giác nóng rát trong cổ do độc và đây cũng là hiện tượng miệng nạn nhân có bọt, bả ( dạng sùi bọt mép).
Độc tiếp tục thấm qua lớp cơ tiếp xúc các mạch máu lan ra cơ thể nhanh chóng đây mới là nguyên nhân chết thật sự của tử thi, còn lòng bàn tay kia của nạn nhân bị độc xâm phạm trúng chỉ có thể suy đoán trong lúc hung thủ để độc vào rượu, vô tình dính bên ngoài thành vò rượu nạn nhân cầm bình rượu uống nên độc ngấm vào da lòng bàn tay; với lượng độc ít sót trên thành vò rượu đã gây ra phản ứng nghiêm trọng như vậy thì lượng độc Tu sĩ trong vò nạn nhân uống phải chắc chắn sẽ chết ngay.
Sau khi nghe tôi phân tích trong quá trình nghiệm thi, Xuân Bách ấp a ấp úng hỏi giọng khá nhỏ chỉ đủ tôi và cậu ta nghe được:
- " Thành Lạc, anh...!anh có phải đã nhớ lại hết rồi không?"
Tôi ngước lên nhìn cậu ta, vẻ mặt Xuân Bách lúc này vừa do dự kèm theo lo sợ, dường như cậu ta sợ tôi nếu khôi phục lại trí nhớ sẽ quay trở về nhà, nơi mà tôi đã từng sống.
Nhìn vào sâu đáy mắt Xuân Bách cảm giác một sự tiếc nuối làm tôi nghĩ lại sự quan tâm của Xuân Bách mấy tháng nay từ lúc tìm được tôi bị thương trong rừng tới trải nghiệm phá án trong chốn quan phủ mặc dù có vài lúc chúng tôi có bất đồng quan điểm nhưng cũng không tới nỗi cãi nhau, nhìn vào sự nhiệt tình của cậu ta giúp tôi ở nơi xa lạ này thật trong tâm tôi không muốn lừa dối Xuân Bách.
[ Có nên để cậu ta biết sự thật của mình, cây kim dấu trong bao cũng sẽ có ngày lộ thôi ] Tôi nghĩ.
Hít hơi sâu nhìn vào người đối diện đang trong chờ câu trả lời.
Tôi lại nhìn xuống tử thi đang mổ mỉm cười nhạt rồi đáp:
- " Về nhà rồi hãy nói ".
Xuân Bách cuối đầu xuống đáp lại với giọng nói buồn hẳn: " Tôi đợi câu trả lời của anh ".
[ Thành thật với bản thân ]..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...