Tôi vẫn cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm những mảnh nhỏ này ghép lại có thể giải thích điều gì chứ? Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Em là cao thủ ghép hình đấy.”
Trong nháy mắt, tôi bày những mảnh nhựa này gom lại, xếp vương vãi trên mặt đất. Lúc này sư phụ đưa cho tôi một cái kính lúp, tôi nhận lấy rồi cẩn thận quan sát những mảnh nhựa dưới đất, thấy lờ mờ hiện ra mấy chữ, nhưng đã bị thiêu hủy phần lớn, rất khó nhìn rõ. Tôi ngẩng đầu nhìn sư phụ, nói: “Em chẳng thấy có manh mối gì cả.”
Sư phụ ngồi xuống, dùng kính lúp soi vào mấy mảnh nhựa nhỏ đã được ghép lại, nói: “Chữ khác khó nhìn ra, nhưng hai chữ này chắc là nhìn rõ chứ?”
Tôi cúi đầu nhìn vào giữa chỗ sư phụ đang soi, quả nhiên thấy hai chữ nhỏ hình như là: Chậu nhựa.
“Ừm, là chậu thau gì đó thôi.” Tôi gãi đầu nói, “Em đã nghĩ đến rồi, nếu đây là nơi châm lửa, vậy có khả năng cái chậu này đựng xăng, có phải phát hiện gì lớn đâu ạ?”
“Tôi cũng biết đó là tro tàn của vật chứa xăng.” Sư phụ cười bí hiểm, “Nhưng anh đã thấy ai đi đốt xác mà đựng xăng trong chậu chưa?”
Thì ra một vật chứa xăng bất thường mới là phát hiện của sư phụ. Tôi trầm tư suy nghĩ: Điều này có thể giải thích cái gì đây?
Sư phụ biết tôi chưa tìm ra đầu mối, chỉ cái bơm trên tay tôi, nhắc nhở: “Anh có suy nghĩ gì về hung khí mà anh vừa phát hiện được?”
Lời của sư phụ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi nói: “À, em nghĩ thế này. Loại bơm hơi này khác với bơm thông thường, có lẽ đây là bơm chuyên dùng cho xe máy. Hơn nữa nơi em phát hiện ra là một con đường nhỏ, gần đường mòn dẫn lên núi, đi xe đạp hơi khó, chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe máy.”
“Đúng, rất tốt. Vậy chẳng lẽ hung thủ vừa đi bộ vừa bưng chậu xăng đến đốt xác?” Sư phụ dùng giọng trêu chọc nói.
“Hay là lấy xăng trong nhà nạn nhân?” Tôi hỏi.
“Khả năng này tôi cũng đã tính qua. Tôi xem kỹ rồi, trong nhà nạn nhân không có đồ đạc gì cần dùng đến xăng, nên chẳng cần trữ xăng làm gì cả.”
“Em hiểu rồi, ý thầy là hung thủ tự đi xe máy đến hiện trường.”
“Đúng, đó là điều thứ nhất, thứ hai đây hẳn là một vụ giết người do mất không chế.” Sư phụ nói, “Ngẫm lại đi, nếu như có âm mưu giết người từ trước thì có thể đựng xăng vào can, dễ mang theo lại dễ làm sạch. Nhưng trong vụ này hung thủ lại đựng xăng bằng chậu, như vậy khả năng lớn nhất là sau khi giết người, hắn vào kho lấy cái chậu ra, hứng xăng từ bình xăng xe máy rồi đem vào đốt xác.”
Tôi gật đầu, cảm thấy phân tích của sư phụ rất có lý. Thầy nói tiếp: “Đầu lũ trẻ bị tổn thương, nhưng chỉ gây hôn mê chứ không dẫn đến tử vong, càng khẳng định chuyện hung thủ vội vàng giết người đốt xác.”
Tôi quay đầu nghĩ ngợi, đột nhiên khó hiểu rõ ý sư phụ: “Mất công điều tra một hồi, cuối cùng cũng chỉ biết hung thủ giết người do mất khống chế sao?”
Sư phụ cười nói: “Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy phát hiện này rất quan trọng. Giết người do mất khống chế ngay trong nhà nạn nhân, chứng tỏ điều gì?”
Tôi đột nhiên hiểu ra: “Là người quen gây án!”
Sư phụ gật đầu: “Đúng rồi, đây chính là điều tôi muốn nói. Mất khống chế dẫn đến giết người không nhất định là người quen gây án, nhưng giết người do mất khống chế ngay trong nhà nạn nhân thì hung thủ thường là người quen.”
“Nhưng chỉ căn cứ vào một cái chậu mà phán đoán là người quen gây án thì có vẻ không đủ chứng cứ xác thực.” Tuy rằng trong công tác pháp y nhiều khi cần suy đoán, đôi khi chúng tôi tự gọi đùa công việc của mình là “Cho rằng đoán ra như vậy”, nhưng mỗi suy đoán của chúng tôi đều cần căn cứ nhất định, nếu đoán mò không cần căn cứ thì đương nhiên tỉ lệ thất bại sẽ rất cao. Bởi thế suy đoán này của sư phụ khiến tôi không khỏi băn khoăn.
“Dĩ nhiên không chỉ dựa vào manh mối này.” Sư phụ vừa nói, vừa dẫn tôi tiến vào hiện trường, “Tôi còn hai căn cứ khác.”
Đi tới hiện trường phòng bếp, sư phụ chỉ lên bệ bếp: “Ở đó có một nồi mì, trên bàn có bốn cái bát, đây là điểm bất thường. Trong nhà có ba người, theo lý mà nói chỉ cần ba cái bát là đủ dùng rồi, thế nên chiếc bát còn lại chắc chắn là dành để mời người quen.”
“Nếu chỉ là người mới quen thì sao? Quan hệ không quen thân lắm, hoặc khách vãng lai chẳng hạn?” Tôi hỏi.
“Qua điều tra tình huống, lão Hạ là người rất chú ý khoản mời khách, nếu không quen thân thì bữa tối sẽ không đơn giản như vậy. Vậy nên tôi cho rằng hung thủ là người thường xuyên đến nhà lão Hạ ăn cơm.” Sư phụ nói.
Tôi gật đầu tỏ vẻ tán thành, hỏi: “Còn căn cứ thứ hai đâu ạ?”
Sư phụ nói tiếp: “Mặt khác, anh còn nhớ không, trên cả ba thi thể đều không có dấu hiệu chống cự. Nhất là tổn thương trên người bọn trẻ, là bị người ta đập vào phía trước, nếu không phải người quen thì đứa trẻ lớn như vậy sẽ biết che chắn, chống cự. Cũng bởi là người quen nên lũ trẻ cũng không đề phòng khi thấy hung thủ cầm bơm vào phòng ngủ”.
Đến chiều họp ban chuyên án, trong phòng họp nhỏ chật ních người, đội hình sự đều đã tỉnh táo tinh thần, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong. Lúc công tác điều tra rơi vào bế tắc, tổ chuyên án rất trông chờ kết quả của đội kỹ thuật hình sự, đặc biệt là những thu hoạch của các bác sĩ pháp y.
“Qua một buổi sáng khám nghiệm hiện trường, kết hợp với công tác khám nghiệm tử thi đêm qua, chúng tôi có phát hiện mới.” Sư phụ đi thẳng vào vấn đề. Vừa dứt lời, toàn bộ tổ chuyên án đều hào hứng.
“Trước mắt, chúng tôi có căn cứ suy đoán đây là một vụ mất khống chế dẫn đến giết người, rất có thể do người quen gây án.” Sư phụ nói tiếp, “Hung thủ hẳn là thường xuyên ở lại nhà nạn nhân, hơn nữa còn thường điều khiển xe máy.” Giữa ánh mắt sáng bừng của các điều tra viên, sư phụ giới thiệu ngắn gọn căn cứ suy đoán của chúng tôi, mọi người trong phòng nghe xong đều gật đầu.
“Phạm vi điều tra rất nhỏ, chúng tôi tự tin sẽ bắt được hung thủ.” Cục trưởng nó, “Thế nhưng làm sao để khoanh vùng kẻ bị tình nghi?”
“Lần này tiểu Tần thể hiện rất xuất sắc.” Sư phụ lấy ở dưới bàn ra hung khí tôi tìm được, “Hiện tại chúng tôi có chứng cứ chứng minh cái bơm này chính là hung khí gây án, ngoài ra chúng tôi cũng tìm thấy dấu tay khả nghi trên đó.”
Phòng họp bắt đầu xôn xao, mọi người phấn khích rì rầm bàn luận với nhau.
“Vậy ngài nghĩ động cơ gây án là gì?” Cục trưởng vẫn nhất định không chịu dừng lại, hi vọng có thể thu hẹp phạm vi điều tra hết sức có thể.
“Nếu là giết người do mất không chế thì có rất nhiều động cơ gây án.” Sư phụ nhíu mày, “Nhưng bằng cảm giác, tôi nghĩ đằng sau vụ án là mâu thuẫn tiền bạc.”
“Hả? Có căn cứ không?” Cục trưởng nhất thời trở nên hứng thú.
“Có.” Sư phụ nói, “Khi lọc tro tàn tại hiện trường, tôi phát hiện ngoài những mảnh chậu nhựa còn có rất nhiều mảnh quần áo khác nhau.”
Sư phụ chiếu lên hình ảnh tại hiện trường, nói: “Mọi người xem đây, tại hiện trường phòng ngủ tuy rằng đã sụp đổ phần lớn, nhưng tủ quần áo không hề bị sập. Mặc dù tủ quần áo cũng cháy gần hết, quần áo bên trong cháy sạch, nhưng mảnh quần áo không thể phân tán khắp hiện trường như thế được. Vậy nên, chỉ có hai khả năng, một là hung thủ dùng quần áo làm vật dẫn cháy, hai là hung thủ lục tung hiện trường để tìm tiền bạc.
Sư phụ nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Nếu hung thủ đã tốn công lấy xăng từ bình xăng xe máy, thì có lẽ không cần rải quần áo ra làm vật dẫn cháy, trên hiện trường có nhiều đồ gỗ, chăn đệm, việc gì phải tốn thời gian đi lấy quần áo làm mồi lửa. Nếu là lục tìm tiền bạc thì lại có khả năng đem quần áo ném đầy hiện trường”.
Cục trưởng gật đầu, hỏi: “Nếu ngài đã nói là mất khống chế giết người, vậy tại sao lại là giết người cướp của?”
Sư phụ nói: “Tôi gọi đó là giết người do mất khống chế, là muốn nói tới việc bất ngờ nảy ra ý định giết người. Có thể trong khi trò chuyện, hung thủ biết lão Hạ có tiền nên đột nhiên muốn giết người.”
“Tôi biết nên làm thế nào rồi, giao cho tôi đi.” Cục trưởng đầy tự tin, quay lại nói với các điều tra viên, “Không cần nói nhiều, hành động đi!”
Cục trưởng, sư phụ và tôi cùng ở lại ban chỉ huy chuyên án. Sư phụ và cục trưởng thoải mái nói chuyện gia đình, chờ đợi tin tức từ điều tra viên. Tôi thì mệt quá rồi, nằm tựa vào ghế, thiếp đi tự bao giờ.
Không biết tôi ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập. Tôi xoa cái cổ cứng ngắc, thấy sư phụ cũng đang ngủ gục trên bàn. Cục trưởng cầm lấy điện thoại hỏi: “Thế nào?”
Không rõ phía đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy khuôn mặt Cục trường ngập tràn vui sướng. Lát sau Cục trưởng cúp máy, nói: “Có suy đoán của các vị, chúng tôi làm việc nhẹ nhàng hẳn.”
Sư phụ hỏi: “Có manh mối sao?”
Cục trưởng nói: “Không chỉ là có manh mối, phá án xong rồi.” Chúng tôi vô cùng hào hứng, Cục trưởng mới nói tiếp, “Qua điều tra, quả thực trước khi vụ án phát sinh hai ngày, lão Hạ đã đến ngân hàng rút ba vạn tệ tiền tiết kiệm. Ông ấy muốn giao số tiền này cho con trai. Anh con trai có chút mối làm ăn, cần mấy vạn đồng làm vốn nên hỏi vay lão Hạ, hẹn đến Tết sẽ về lấy. Hai hôm trước lão Hạ vào thị trấn để mua đồ, tiện thể rút tiền ra, giấu trong tủ quần áo.”
Sư phụ hỏi: “Đã bắt được hung thủ rồi à?”
Cục trưởng nói: “Đúng vậy. Sau khi nghe phân tích của ngài, mục tiêu liền được thu hẹp lại, hung thủ là cháu ruột của lão Hạ. Người này suốt ngày chơi bời lêu lổng, không chịu làm việc đàng hoàng, thường xuyên đến nhà lão Hạ ăn chực. Các vị nói có thể hung thủ hay tới nhà lão Hạ ăn cơm, lại còn đi xe máy, chúng tôi lập tức nghĩ đến hắn. May nhờ cái bơm cùng dấu vân tay trên đó, vụ án đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Thật sự cảm ơn các vị!”
Sư phụ hỏi tiếp: “Hắn khai báo ra sao?” Mỗi lần phá án xong, sư phụ đều hỏi cặn kẽ quá trình gây án, sau đó đối chiếu với suy luận trước đó, không ngừng tổng kết, không ngừng tích lũy kinh nghiệm.
“Lời khai không khác mấy. Do lão Hạ vô ý lỡ miệng, nói mình mới rút ba vạn tệ, sau đó thằng nhãi kia liền nảy ý giết người. Hắn dùng cái bơm đập vào đầu nạn nhận, rồi lấy xăng của xe máy đem ra đốt xác.” Lại phá được một vụ án mạng, Cục trưởng tỏ ra rất hưng phấn.
“Đồng tiền là đồng bạc.” Sư phụ ngậm ngùi nói, “Lúc nào cũng cần phải biết đề phòng. Đến cả cháu ruột còn có thể giết cả người thân!”
Vụ sau: Vụ án thứ mười một – Tiếng gọi cửa lúc nửa đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...