[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Anh Tiêu ngắt lời đội trưởng đội hình sự, “Anh nói ông chủ Tôn, ý chỉ người tên là Tôn Hạo Thiên phải không?” Anh vừa nói vừa cầm một túi vật chứng lên, “Ở đây chúng tôi có một cái khuyên rốn tìm thấy trên người Lâm Kỳ, bên trong có khắc tên Tôn Hạo Thiên.”

Đội trưởng đội hình sự tỏ ra khó hiểu. “Chắc làm nhầm lẫn rồi, ông chủ Tôn tên đầy đủ là Tôn Kim Phúc, kinh doanh bất động sản, chưa từng có tiền án tiền sự.”

Tình huống này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Anh Tiêu cau mày, gõ trán tự hỏi, “Vậy Tôn Hạo Thiên đó là ai?”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

“À… Cái tên này nghe quen quen.” Tôi phá vỡ sự yên lặng, to gan đứng trước mặt mọi người nói, “A, em nghĩ ra rồi, người lái taxi hôm qua đưa cha mẹ Lâm Kỳ đến nhà xác hình như tên là Tôn Hạo Thiên. Em nghe thấy cha mẹ cô ấy gọi vậy mà.”

“Thật sao?” Anh Tiêu vỗ bàn, dừng vài giây suy nghĩ rồi vui mừng, “Chúc mừng mọi người, vụ án này được phá rồi! Haha!”

Giám đốc Sở thật phấn khởi, nhưng cũng rất thắc mắc, bèn hỏi anh Tiêu, “Đừng vội cao hứng, nói thử xem vụ này phá thế nào?”

Anh Tiêu vẫn không che giấu nổi sự vui mừng trong lòng, “Tôi có căn cứ. Mọi người hãy xem, chiếc khuyên rốn này là gắn kim cương giả, nhiều lắm thì có giá khoảng 200 tệ, bên trong khắc chữ Tôn Hạo Thiên, vừa vặn với khả năng tài chính của người lái taxi. Ngoài ra cũng cho thấy giữa hắn và Lâm Kỳ có quan hệ gì đó, chỉ là bọn họ giấu giếm quan hệ này trước mắt người khác thôi. Một tháng trước Lâm Kỳ được bao nuôi, tự nhiên Tôn Hạo Thiên sẽ có động cơ giết người.”

“Việc này chúng tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng làm thế nào chứng minh Tôn Hạo Thiên là hung thủ?”


“Việc này vẫn phải bắt đầu từ tình trạng thương tổn của Lâm Kỳ.” Anh Tiêu đứng lên, đi đến sau lưng tôi, mô phỏng lại. “Như tôi đã phân tích, vết đánh bên trái xương thái dương Lâm Kỳ là vết thương đầu tiên. Nói cách khác, hung thủ đứng sau lưng Lâm Kỳ, dùng một vật cùn vung lên đánh xuống bên trái đầu Lâm Kỳ. Ở tư thế này, tay phải không thể dùng lực đủ mạnh để đánh cho nạn nhân ngã xuống được.”

Anh Tiêu tay phải cầm bút bi, gõ hai cái vào bên trái đầu của tôi, sau đó đổi bút sang cầm trên tay trái, lại gõ hai cái lên chỗ vừa gõ ban nãy. “Nếu dùng tay trái sẽ thuận tay hơn. Vì thế, ngay từ đầu tôi đã nhận định rằng hung thủ thuận tay trái.”

“Nhưng làm sao cậu biết Tôn Hạo Thiên thuận tay trái?” Đội trưởng đội hình sự ngắt lời.

“Tôn Hạo Thiên có thuận tay trái hay không thì tôi không biết. Nhưng hôm qua tôi may mắn gặp được hắn ta ở nhà xác. Hắn ta trốn một góc khóc thầm, thế mà lại phủ nhận quan hệ với Lâm Kỳ. Điều đó làm tôi thấy hoài nghi.” Anh Tiêu sờ sờ cái cằm lún phún râu, “Vừa rồi tôi cho rằng hung thủ thuận tay trái, nhưng trong trường hợp tay phải của hung thủ bị thương, chỉ có thể tấn công bằng tay trái thì cũng coi như phù hợp nhỉ? Vừa khéo tay phải của Tôn Hạo Thiên đang quấn băng, hắn nói là do trước đó bị tai nạn giao thông.”

“Như vậy bây giờ cũng chỉ có thể nói Tôn Hạo Thiên có khả năng gây án lớn.” Giám đốc Sở nói, “Dù sao cũng không thể làm chứng cứ trên tòa.”

Đúng vậy, nhưng đã giết người thì phải có chứng cứ. Chứng cứ có thể tìm ở nhà của Tôn Hạo Thiên”. Anh Tiêu bảo.

“Được!” Giám đốc Sở rất phấn khởi, “Các cậu lập tức đi thu thập chứng cứ, đội hình sự chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành bắt giam.”

Buổi trưa, trời trong xanh. Nắng gắt.

Tôi và anh Tiêu lặng lẽ đi trên hành lang trước chỗ ở của Tôn Hạo Thiên. Xe của hắn ta không đậu ở đây, có lẽ hắn đã đi làm.

Điều tra viên hỏi chúng tôi, “Anh Tiêu, hay là cứ phá cửa vào lục soát?”


“Thôi ông đừng hại chúng tôi. Điều tra mà chưa có sự cho phép là trái pháp luật. Tôi còn phải nuôi cả nhà đấy ông ạ!” Anh Tiêu cười cười, “mà khả năng cao là hung khí vẫn ở trên xe.”

Tôi đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: “Sao anh biết là ở trên xe?”

Anh Tiêu ra vẻ thần bí: “Cờ lê ngoài việc dùng để đập vào đầu người ta, còn làm dụng cụ sửa xe.”

“Đúng vậy, hôm qua chúng ta đã phân tích công cụ gây án là cờ lê.” Tôi vì quá phấn khích trước phán đoán của anh Tiêu lúc sáng mà quên mất vấn đề mấu chốt.

“Báo cáo trung tâm, báo cáo trung tâm, cảnh sát giao thông phát hiện trên đường vành đai số 5, trước cửa tiệm mỳ Anh Béo phát hiện chiếc xe taxi của kẻ bị tình nghi, trong xe không có người. Hết!” Tiếng từ bộ đàm vang lên.

“Đồng nghiệp thân yêu của chúng ta là việc đúng là hiệu quả, mới đó mà đã có thông tin rồi.” Đội trưởng đội hình sự Vương Giang vô cùng vui vẻ, “Thằng khốn ấy lại còn dám đi ăn mì xào cơ đấy.”

Trong bộ đàm có tiếng của giám đốc Sở cũng đang vui không kém: “Vương Giang, mau dẫn người quay lại, bắt không được thì tôi lột mũ cậu ra!”

Vương Giang sờ sờ quả đầu hơi hói của mình, bất mãn nói: “Đầu em đã bắt đầu rụng tóc rồi đấy, sếp đừng mang tóc của em ra nói đùa.”

Tôn Hạo Thiên bị còng tay, bắt lên xe cảnh sát. Trong lúc đó, tôi tìm thấy chiếc cờ lê sáng bóng trong xe của hắn, bèn nhanh tay cho vào túi nhựa đựng vật chứng.


Khi tìm được cờ lê, tôi còn lo lắng: “Vụ này chắc là do hắn gây ra, làm gì có lái xe taxi nào thừa thời gian mà đi tẩy rửa cờ lê chứ. Anh xem này, rửa cái cở lê còn sạch hơn rửa xe. Làm sao bây giờ, có vẻ chứng cứ bị tiêu hủy hết rồi.”

Anh Tiêu giật lấy túi vật chứng.

“Ngậm cái mồm thối của cậu lại.”

Trên đường xe chạy đến phòng xét nghiệm DNA, anh Tiêu mang túi vật chứng tra nhìn trước nhìn sau.

Tôi vẫn không khỏi lo âu, “Hiện trường không có vật chứng chứng minh hắn có liên quan. Những phân tích của chúng ta cũng chỉ là suy đoán, không thể khẳng định chắc chắn được. Chiếc cờ lê này thì bị rửa sạch rồi. Haizzz.”

Anh Tiêu trầm mặc.

Tại phòng xét nghiệm DNA, chuyên viên kiểm nghiệm ngẩng đầu nhìn anh Tiêu, thất vọng nói: “Sư huynh, trên chiếc cờ lên này không tìm được gì đâu, đến cả con ốc cũng bị rửa sạch bong rồi.”

Anh Tiêu nói, “Chỗ nào có thể rửa sạch đều đã rửa hết, vậy còn chỗ không tẩy rửa được thì sao? Đừng có bảo tôi chưa dạy các cậu”.

Anh Tiêu dùng nhíp gắp lên một miếng bông nhỏ xíu, mở miệng chiếc cờ lê, lùa bông vào khớp nối rồi rút ra. Giữa miếng bông trắng muốt xuất hiện chút màu máu đỏ sẫm.

“Có một ít. Xem thử đi.”

Trong phòng thẩm vấn, Tôn Hạo Thiên vẫn cúi đầu không nói. Vương Giang lúc này bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cậu cho rằng cứ im lặng là chúng tôi không thể xác định tội trạng của cậu sao? Tôi khuyên cậu nên thông minh hơn, thẳng thắn thú nhận còn được hưởng khoan hồng.”

“Thú nhận đế chui đầu vào tù à? Hừ.” Tôn Hạo Thiên cười lạnh.


“Két” một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra. Anh Tiêu dẫn theo tôi, tay cầm một cặp tài liệu, đi đến hỏi: “Sao rồi, chưa có kết quả gì à?”

“Chưa. Cứng đầu lắm.” Vương Giang hơi xấu hổ.

“Tôn Hạo Thiên, tôi vừa đi lấy tài liệu giám định DNA.” Anh Tiêu sầm mặt nói, “Tình thế hiện giờ của cậu rất bất lợi đấy.”

Tôi lập tức đưa cặp tài liệu cho Tôn Hạo Thiên.

Tôn Hạo Thiên mở cặp tài liệu ra, hai tay run run, mắt đờ đẫn. Hắn nghẹn ngào: “Không ngờ lại bị phát hiện ra. Tôi cứ ngỡ không có sơ hở… Thực lòng tôi cũng không muốn chuyện thành ra như vậy…”

“Tôi với Lâm Kỳ là thanh mai trúc mã, cô ấy nói sẽ kết hôn với tôi, tôi yêu cô ấy hơn tất thảy, hơn cả mạng sống của chính mình. Nếu tôi không có được cô ấy thì cũng không để cho kẻ nào chiếm được. Lâm Kỳ quá hoàn mỹ, vì vậy cô ấy thấy xấu hổ khi ở bên tôi. Tôi cũng không phản đối việc cô ấy giấu giếm mối quan hệ này, cứ tưởng rằng tới lúc nào đó cô ấy sẽ cảm động trước tình cảm của tôi. Nhưng tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Một tháng trước, cô ấy bắt đầu dính lấy một người giàu có. Vì không để thằng cha kia nghi ngờ nên cô ấy cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tôi. Tôi không thể đánh mất cô ấy, dù làm người tình bí mật của Lâm Kỳ tôi cũng chấp nhận. Nhưng cô ấy quyết tâm đổi số điện thoại, không trở về nhà, tôi tìm không thấy cũng phát điên lên. Vì thế tôi quyết định. Giết chết cô ấy! Tôi ngày ngày chờ dưới nhà, cuối cùng cũng gặp được Lâm Kỳ. Thực tình trong lòng tôi vẫn ôm hy vọng. Khi vào nhà, tôi vẫn tận tình khuyên bảo, những mong cứu lấy chút tình cảm này, tình cảm tôi dành cho cô ấy vô cùng thuần khiết, không nhuốm mùi tiền. Nhưng cô ấy lại ném cho tôi năm ngàn tệ, đuổi tôi đi, để tôi không quấn lấy cô ấy nữa. Tôi chẳng chịu đựng nổi sự nhục nhã như vậy, bèn thừa dịp cô ấy không chú ý mà tấn công từ sau lưng. Tay phải của tôi bị thương, tay trái lại không đủ lực để đánh chết cô ấy. Lâm Kỳ nằm trên mặt đất giãy giụa… giãy giụa… Tôi không quên được ánh mắt vừa sợ hãi vừa hận thù của cô ấy. Ánh mắt khiến tôi khiếp đảm, khiến tôi phẫn nộ. Vì vậy, tôi tiếp tục nện vào đầu cô ấy, hết phát này đến phát khác, máu và não bắn đầy mặt mũi tôi… bắn đầy lên người tôi…”

Tôi Hạo Thiên bắt đầu run rẩy không ngừng.

“Sau đó thì sao?”

“… Sau khi cô ấy đã nằm im. Tôi biết mình đã giết người rồi. Tôi ngồi trên mặt đất hồi lâu. Vô cùng hoảng sợ. Vì thế tôi bắt chước trên TV, lục tung ngăn tủ, lấy trộm thẻ ngân hàng, rồi đem chìa khóa ném ở cửa. Nhiều người cũng biết cô ấy có tiền, tôi định để mọi người cho rằng đây là vụ giết người cướp của.”

“Tiền và quần áo anh đã lấy giờ để ở đâu?”

“Tiền cất trong nhà, quần áo thì đã đốt sạch.” Tôn Hạo Thiên bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, “Thế này cũng tốt, tôi có thể xuống suối vàng chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để Lâm Kỳ ra đi nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận