Bên này Đông Thu Luyện ngồi chưa được ấm chỗ, Triệu Minh điện thoại đến: "Đông pháp y, về chuyện cô bị tập kích, bên chúng tôi đã bàn giao cho bên tư pháp, nhưng vì chứng cứ không đủ lên bị lui lại, cho nên…"
Trên mặt Đông Thu Luyện không chút gợn sóng, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với cô, đưa ta gõ cửa sổ thuỷ tinh, tựa như chuyện này nằm trong dự tính của cô, đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên có Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa, quả nhiên không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng mà người nào của Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa cho cô ta?
Đông Thu Luyện cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại, Lệnh Hồ Càn vốn là đang họp ở quân khu, vừa nhìn thấy người gọi đến không chút do dự ấn nút nghe máy, mà các quân nhân ngồi ở phía dưới hai mặt nhìn nhau không dám nói gì, "Sao vậy? Sao lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi?"
"Chuyện của Đông Thanh Nhiên là ai làm?" Đông Thu Luyện không chút khách khí mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Càn không tự giác sờ sờ mũi, chuyện này nên nói thế nào, nói thẳng ra là anh trai làm, Tiểu Luyện sẽ cầm con dao mổ sao đó chạy đến nhà của hắn đi, nghĩ lại Lệnh Hồ Càn nhớ lại bộ dáng băng sơn của Đông Thu Luyện, Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu…
Xe vừa mới lái vào cổng lớn Tiêu gia, Đông Thu Luyện đã nhìn thấy trong sân có hai người, khoé miệng không tự giác giương lên một đường cong, vẻ đẹp vốn đã xinh đẹp lúc này lại nguy hiểm tựa như hoa anh túc, là độc dược trí mạng, nhưng làm người khác càng muốn tiến gần, "Tôi dường như đã biết ai!" Nói xong Đông Thu Luyện liền cúp điện thoại.
Mà Lệnh Hồ Càn không hiểu sao sờ sờ mũi, là tự biết, chính hắn không nói cái gì nha, "Tiếp tục họp đi!"
Bên kia Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch cũng chú ý đến hai người xuất hiện ở nhà mình, Đông Thu Luyện sau khi ngừng xe liền trực tiếp xuống xe, mà Đông Thanh Nhiên lại thấy Đông Thu Luyện xuống xe, trên mặt lộ ra giễu cợt, "Lệnh Hồ Mặc, đây là người anh tâm tâm niệm niệm nha, không nghĩ tới đã lập gia đình, nhưng Tiêu Hàn so với anh không kém, ánh mắt của cô gái này luôn tốt nha!" Trong giọng nói còn kèm theo một chút hương vị chua xót.
Lời của Đông Thanh Nhiên chưa dứt, cái cổ liền bị Lệnh Hồ Mặc chế trụ, "Đông Thu Luyện, đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi!" Làm Đông Thanh Nhiên nói không thành lời, ánh mắt mở lớn, hiển nhiên là đang nhận lấy kinh hãi, đưa tay vỗ cánh tay của Lệnh Hồ Mặc, nhưng cánh tay Lệnh Hồ Mặc to lớn, dù Đông Thanh Nhiên kéo, bấm móng tay nhưng Lệnh Hồ Mặc không có dấu hiệu buông tay.
"Lệnh Hồ tổng giám đốc, các người đang muốn biến cửa nhà chúng tôi thành hiện trường vụ án sao?" Tiêu Hàn một tay ôm Tiểu Dịch, một tay kéo Đông Thu Luyện, mười ngón tay đan chặt, trong nháy mắt làm mắt của Lệnh Hồ Mặc đỏ lên.
Lệnh Hồ Mặc lúc này mới buông lỏng tay, Đông Thu Luyện cả người như chiếc lá rụng, cả người chán nản ngã ngồi trên mặt đất, Đông Thu Luyện liếc nhìn hai vợ chồng này, "Các người tới nơi này làm gì? Hoà giải sao? Tôi nghĩ là không cần!"
Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch đều trải qua sự kiện lần đó, khi nghe câu nói này, tựa như đã hiểu ý, liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn yên lặng theo dõi sự việc.
"Chuyện này tôi sẽ cho em một cái công đạo!" Lệnh Hồ Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua cái nắm tay của hai người, nhưng Tiêu Hàn lại cố ý đem tay của Đông Thu Luyện hướng đến miệng, "Chụt…" hôn lên mu bàn tay của Đông Thu Luyện một cái, mặt của Đông Thu Luyện đỏ lên có chút gượng ngùng, người đàn ông này có thể đứng đắn một chút không, không nhìn thấy không khí hiện tại đang căng thẳng sao?
Đông Thu Luyện trừng mắt liếc Tiêu Hàn, ánh mắt này lộ ra một loại hờn dỗi, người khác khi nhìn thấy liền hiểu rằng hai người là đang thâm tình nhìn nhau, chỉ có Tiểu Dịch đang ở giữa hai người cảm thấy lúng túng: "Cái kia… Ba ba, mẹ, hai người muốn ân ái có thể vào phòng sau đó đóng cửa lại không? Hai người làm vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến con!"
"Tiểu tử thúi, con, chỉ có thể làm ảnh hưởng xấu đến người khác, ai có thể làm cho con xấu được!" Tiêu Hàn búng nhẹ lên trán của Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch đưa tay che trán, "Mẹ, mẹ nhìn đi, ba đây là bắt nạt người chưa thành niên a, thật sự là xấu, lời thật cũng không cho nói!" Nhưng ánh mắt của Tiêu Hàn trong thấy Lệnh Hồ Mặc khi nhìn thấy tay anh cũng Đông Thu Luyện nắm chặt, thì gân xanh trên tay cũng nỗi lên, nhìn ra được tâm tình có chút không ổn định, tình địch đã tìm đến cửa, nói thế nào cũng không thể ngồi chờ chết.
"Chị họ, nói thế nào thì chị cũng đã lập gia đình, chuyện lớn như vậy, sao lại không có sự công nhận của pháp luật vậy, em cảm thấy đau lòng cho chị!" Đông Thu Luyện nhìn Đông Thanh Nhiên đã đứng lên, trong mắt vẫn hờ hững một mảnh, tựa như lúc này dù cho Đông Thanh Nhiên có chết đi chăng nữa cô cũng sẽ không thương tích, không một chút động lòng, có lẽ thi thể của cô ta sẽ gây hứng thú với cô!
"Không nghĩ tới vài năm không gặp, cô trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nếu không phải ba mẹ yêu cầu, cô cho rằng…" Lời của Đông Thanh Nhiên còn chưa dứt liền bị ánh mắt lạnh lùng của Lệnh Hồ Mặc cắt đứt, Lệnh Hồ Mặc đi lên một bước, Đông Thu Luyện lui về sau một bước, "Nhiều năm không gặp, em vẫn sợ tôi như vậy sao?"
Lệnh Hồ Mặc liên tục nở nụ cười cẩu thả, nhưng nhìn ra được trên đó đều là khổ sở, chính Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch cũng nhìn ra được Đông Thu Luyện có chút bài xích đối với Lệnh Hồ Mặc, làm cho Lệnh Hồ Mặc buồn bã mất mát, hắn nhìn Đông Thu Luyện chằm chằm ngay cả mắt không nháy.
"Ba mẹ muốn mời em về nhà ăn cơm!" Lời nói này của Lệnh Hồ Mặc vừa xong Đông Thu Luyện thổi phù một tiếng, sau đó nở nụ cười, cùng đó là tiếng cười to hiếm có, liên ngay khi mọi người không phản ứng, Đông Thu Luyện bước nhanh đến chỗ của Lệnh Hồ Mặc, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách của hai người trong nháy mắt gần lại, chỉ cách nhau vài chục cm.
Khuôn mặt của Đông Thu Luyện vừa cười qua có thể dùng từ quá đẹp để hình dung, nhất là đôi mắt kia, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, tựa như lúc này chỉ có một mình hắn, cảnh tượng như vậy làm cho Lệnh Hồ Mặc nhớ đến trước kia, không khỏi đưa tay nắm lấy cánh tay của Đông Thu Luyện.
Tiêu Hàn không nén được lửa giận, đây là muốn gì, muốn bắt cóc vợ anh trước cửa nhà anh sao, Lệnh Hồ Mặc quả nhiên lá gan rất lớn, ỷ vào thể lực Lệnh Hồ gia phía sau nên mới to gan vậy sao, không để Tiêu gia vào mắt sao!
"Ba ba, ba có thể bình tĩnh một chút không, mẹ sẽ không thích người đàn ông kia đâu, yên tâm đi!" Tiểu Dịch ôm cổ Tiêu Hàn, Tiêu Hàn không nghĩ là vậy, "Con không phải là mẹ của con, sao con biết mẹ con không thích Lệnh Hồ Mặc!"
Tiểu Dịch trực tiếp quăng cho Tiêu Hàn không cái nhìn khinh khỉnh, ánh mắt kia rõ ràng là nói ba chính là ngốc, Tiêu Hàn có chút nghi ngờ, chính anh đang bị ghét bỏ cùng khinh bỉ sao? Bị một đứa bé chưa đến 5 tuổi ghét bỏ, Tiểu Dịch hiện tại đang tỉnh táo nhìn nhất cử nhất động của Đông Thu Luyện, quả nhiên trên tivi nói đúng, khi yêu chỉ số thông minh của phụ nữ là số không, hay là cả đàn ông cũng vậy, chẳng lẽ ba không nhìn ra được mẹ chỉ thích ba thôi sao?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiểu Dịch có chút không dám tin nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn, chuyện này có vấn đề, không phải là mẹ thầm mến ba lâu rồi chứ, khụ khụ… Tiểu Dịch bị chính ý nghĩ này hù doạ.
"Lệnh Hồ Mặc, phiền anh thả tay tôi ra, tôi không muốn chồng cùng con tôi hiểu lầm!" Trong nháy mắt tay của Lệnh Hồ Mặc cứng đờ, bất quá vẫn phẫn nộ buông xuống, trong mắt cô đơn mặc dù làm cho Đông Thu Luyện có chút đau lòng, dù sao Lệnh Hồ Mặc trong trí nhớ của cô luôn là người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt này không phù hợp với anh ta.
"Nếu bác trai cùng bác gái mời, tôi tất nhiên sẽ đến, đã phiền hai người đến một chuyến, thật ngại ngùng!" Đông Thu Luyện nhìn đến ánh mắt hận thù của Đông Thanh Nhiên nhìn cô, đi ngang qua Lệnh Hồ Mặc đi đến trước mặt Đông Thanh Nhiên, "Chị họ, cổ của chị sao rồi? Còn đau không hay không vậy?"
"Không cần cô giả mù sa mưa!" Đông Thanh Nhiên đương nhiên biết được Đông Thu Luyện nơi nào thì quan tâm đến ả!
"Tôi nhớ được có người nói qua với tôi, cô ta cùng chồng của cô ta hết sức ân ái, ân ái đến nỗi làm cho người khác phải hâm mộ, còn cảnh cáo tôi, nguyên do là hai người ân ái với phương thức như vậy, thứ cho tôi hiểu biết nông cạn, không biết với phương thức thế này cũng là ân ái!" Đông Thu Luyện híp mắt, khoé miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt nhìn Đông Thanh Nhiên là sự khinh bỉ.
Đông Thanh Nhiên lập tức nổi giận, bước nhanh về phía trước, ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, muốn đẩy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện có chuẩn bị trước, nghiên người một cái, chân mang giày cao gót trong nháy mắt đá vào bắp chân của Đông Thanh Nhiên, trong nháy mắt cả người Đông Thanh Nhiên ngã xuống đất.
"Thật ngại, bãi cỏ nhà chúng tôi có chút trơn!" Nhìn Đông Thanh Nhiên đang kêu rên, "Chị họ, một lần rồi một lần muốn đánh tôi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi là người chết sao!" Đông Thu Luyện hừ lạnh một tiếng, "A Mặc, quản chặt vợ của anh, ngày mốt tôi sẽ đến!"
Nói xong liền tiêu sái xoay người vào trong, mà bác An lúc này nhìn ở khe cửa hồi lâu, thiếu phu nhân đã gọn gàng rời đi, nhưng thiếu gia cùng tiểu thiếu gia cùng người đàn ông kia đang trợn mắt nhìn nhau, ba người này nhìn nhau thật lâu.
"Lệnh Hồ tổng giám đốc, tôi chuẩn bị vào bồi bà xã, xin lỗi không tiếp được!" Mắt lạnh của Tiêu Hàn nhìn lướt qua Đông Thanh Nhiên, "Lệnh Hồ phu nhân, đây là Tiêu gia, không phải là Lệnh Hồ gia các người, lần sau nếu có nói lời thất lễ như vậy, cũng đừng trách Tiêu mỗ tôi đây không khách khí!"
"A Mặc…" Đông Thanh Nhiên nhịn đau đứng lên đi đến bên cạnh Lệnh Hồ Mặc, gọi một tiếng.
"Đông Thanh Nhiên, đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi!"
"Lệnh Hồ Mặc ranh giới cuối cùng của anh ngoại trừ Đông Thu Luyện thì còn cái gì…"
"Không còn, cô nên biết! Tự cô về nhà đi, tôi đến công ty! Nói cho ba mẹ, ngày mốt tôi sẽ về đúng giờ!" Ý nói là sẽ không về sao, Đông Thanh Nhiên nghe xong liền nóng nảy, đã vài tuần này ả không thấy Lệnh Hồ Mặc, lần này mẹ nói nhất định phải kêu Lệnh Hồ Mặc về nhà, vậy nên làm sao bây giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...