Tiêu Hàn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Dịch đang ôm cổ Đông Thu Luyện, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý, “Mẹ nói đúng, ba chính là bại hoại, ba là tên lừa gạt, thấy con nhỏ nên bắt nạt con, ba khi dễ con là con nít hả!” Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt vui vẻ của Đông Thu Luyện, trong lòng cảm thấy có chút cô đơn.
Tiêu Hàn đưa tay ôm Đông Thu Luyện vào lòng, đưa tay điểm điểm ở mũi của Tiểu Dịch, “Tiểu tử thúi, con nít là biết cái gì, hơn nữa, mẹ con là vợ ba, ngủ cùng ba là đương nhiên, nếu con muốn tìm người ngủ cùng thì đi tìm vợ đi!” Đây là lần đầu tiên Đông Thu Luyện phát hiện Tiêu Hàn vô lại như vậy, nhất là lúc này, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.
“Ba, ba đừng thấy con nhỏ là không biết luật hôn nhân của đất nước, ở nước ta quy định độ tuổi kết hôn, con còn nhỏ, ba xúi con nít, ba đây là không đúng, con có thể đi tố cáo ba, lời nói cũng có thể cấu thành tội, ba biết đây là tội gì không? Xúi bậy con nít là không đúng….” Tiểu Dịch liên tục nói.
Đông Thu Luyện đưa tay đầy nhẹ Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đã bị Tiểu Dịch nói đến sững sờ, không chú ý đến hành động lén lút của Đông Thu Luyện, lúc này Đông Thu Luyện mới ho khan hai tiếng, Tiêu Hàn lúc này mới đưa tay bịt miệng của Tiểu Dịch lại, Tiểu Dịch trợn to hai mắt, đôi bàn tay cố gắng đầy tay của Tiêu Hàn ra, Tiêu Hàn rút tay trở về!
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đỏ bừng của Tiểu Dịch, có chút giận không kiềm chế được chỉ Tiêu Hàn, “Ba biết không, ông nội nói, mọi công dân đều có quyền tự do ngôn luận, ba đây là tước đoạt tự do ngôn luận của con!” Bộ dáng kia giống như một chú sư tử nhỏ đang xù lông, Tiêu Hàn cảm thấy rất buồn cười!
“Con còn nhỏ, có cái gì là tự do ngôn luận, hơn nữa bậc làm ba mẹ có nghĩa vụ giáo dục con cái, thấy con làm sai thì nên kịp thời chỉ ra chỗ sai thì không có gì đáng trách!” Tiêu Hàn nhìn Tiểu Dịch trêu ghẹo nói.
“Ba đây là kì thị, là kì thị rõ ràng!” Tiểu Dịch triệt để xù lông!
Nhưng sau đó, Tiêu Hàn cảm thấy càng buồn cười, đưa tay sờ mái tóc xoăn của Tiểu Dịch, “Tức giận? Thật đúng là trẻ con, con nên biết khi đứng trước kẻ địch thì vĩnh viễn không thể để lộ ra tình cảm thật của bản thân!” Tiểu Dịch ngẩn người nhìn Tiêu Hàn nói chuyện, liền nhẹ gật đầu, nhưng sau đó lại tức giận nhìn Tiêu Hàn, “Ba đây là đang nói lảng sang chuyện khác, con vừa mới lên án ba, ba đừng nói sang chuyện khác!”
“Vậy con không phải muốn cùng ngủ với mẹ con sao? Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau? Thế nào?” Tiểu Dịch vừa nghe tới thì cảm thấy vui vẻ, hì hì gật đầu! Nhóm người giúp việc đứng ở cửa đều trầm mặc, thật đúng là dễ gạt, quả nhiên là gừng càng già càng cay, tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, cứ như vậy là bị lừa!
Tiểu Dịch cùng Đông Thu Luyện đã tắm xong, Tiêu Hàn mới đi tắm, Đông Thu Luyện kể chuyện xưa cho Tiểu Dịch nghe, vốn là hình ảnh rất ấm áp, nhưng Tiêu Hàn ở trong phòng rửa mặt nghe được những thứ không nên nghe, “Mẹ, tại sao người kia lại giết chết vợ của mình, còn có, giết thì giết, vì sao lại muốn mang thi thể của cô ta ném ở bờ sông, làm như vậy không sợ người khác phát hiện sao?”
“Người phạm tội, lúc nào cũng nghĩ muốn trốn những thứ làm bản thân sợ hãi, muốn chuyển đến nơi là làm cho bản thân an tâm, mà biển cùng sông ngòi là nơi họ nghĩ đến đầu tiên! Hắn giết vợ của hắn, trong lòng của hắn nhất định có chút biến thái cùng bệnh về thần kinh, tham muốn giữ lấy của hắn rất mạnh, hơn nữa vợ của hắn cũng có vấn đề.”
“Không biết, mỗi ngày đều đúng hạn về nhà nấu cơm, chăm sóc tốt cho con cái, ở đâu có vấn đề, vấn đề chắc chắn là của người đàn ông!”
“Vợ của hắn phát hiện ra chồng của mình có vấn đề nhưng không xử lí kịp thời, cô ta cảm thấy nếu chuyện xấu trong nhà mà bị người ngoài biết được thì sẽ rất xấu hổ, kỳ thật chuyện này là không nên, vì người trong nhà là người thân cận nhất, con có thể hoàn toàn tin cậy, cho nên người trong nhà sai lầm con nên chỉ ra thì cũng không phải là sai lầm, mà đó là một loại tình cảm, cho nên mẹ có chỗ nào sai, con phải nói cho mẹ biết!”
“Mẹ rất tốt, con đặt biệt rất thích mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới!”
“Bởi vì mẹ cũng là lần đầu làm mẹ, cũng phải học làm mẹ thế nào, nhất định là có nơi không tốt, Tiểu Dịch không nên bao dung sai lầm của mẹ!” Nói xong, chỉ nghe tiếng cười khanh khánh của Tiểu Dịch, tựa như hết sức vui vẻ, Tiêu Hàn cũng ngừng đánh răng, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, khoé miệng không tự chủ giương cao.
Vốn là nghe chuyện kinh khủng trước khi đi ngủ, Tiêu Hàn cảm thấy có chút ớn lạnh, hai người này rất thú vị, cha cùng ông nội tại sao có thể chấp nhận cô dạy con nhỏ thế này, bất quá khi nghe được câu kế tiếp, tựa như câu chuyện kinh khủng đó giống như một câu chuyện xưa bình thường, trên người cô gái đó có nhiều ưu điểm mà anh còn chưa tìm ra hết, nhưng Tiêu Hàn nghe câu kế tiếp thì không cười được nữa, bởi vì tiểu quỷ đã lớn lối đề xuất.
“Mẹ, chỉ cần mỗi ngày mẹ ngủ cùng con, con cảm thấy mẹ là người mẹ hoàn mỹ!”
Tiểu Dịch nói xong hôn lên khuôn mặt Đông Thu Luyện một cái, thoả mãn cọ cọ vào ngực của Đông Thu Luyện!
Tiểu tử thúi, đây là vợ của ba, nếu con muốn tìm người ngủ chung thì tìm vợ cho mình đi, bá chiếm vợ của người khác thì hay sao, nói xong anh tiếp tục rửa mặt.
Đến khi Tiêu Hàn đi ra Tiểu Dịch đã ngủ, Đông Thu Luyện mặc đồ ngủ dựa vào giường để xem tài liệu, nghe được động tĩnh ngẩng đầu nhìn một cái sau đó mãnh liệt cúi đầu, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng lợi hại, bởi vì Tiêu Hàn một tay lau tốc một tay đặt bên hông cái khăn quấn nữa người dưới, nữa người trên không có mặc y phục, nước trên tóc nhỏ xuống khuôn mặt hoàn mỹ, sau đó chảy xuống xương quai xanh, tiếp đó đến cơ ngực mị hoặc, cơ bụng, cuối cùng lại thấm vào khăn tắm.
“Ha ha…” Tiêu Hàn nhìn khuôn mặt hồng thấu của Đông Thu Luyện cúi đầu cười ra tiếng, không biết làm sao, là Đông Thu Luyện làm cho anh cảm thấy anh đặc biệt có cảm giác thành tựu, những người phụ nữ háo sắc không ít, nhưng không một ai có thể làm cho anh cảm thấy thoả mãn.
“Xem xong rồi sao? Xem xong thì chúng ta đi ngủ, ngày mai, công ty anh còn nhiều việc!” Tiêu Hàn nói xong mặc quần ngủ, dù sao Tiểu Dịch còn ở đây, điểm tự chủ này Tiêu Hàn vẫn phải có, Đông Thu Luyện nhẹ gật đầu, nhẹ xe dịch vị trí của Tiểu Dịch, nhưng Tiểu Dịch vẫn nằm giữa hai người, Tiêu Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đêm xuống, Tiêu Hàn nhẹ bế Tiểu Dịch ra ngoài, đem Đông Thu Luyện dời vào nằm giữa, ôm Đông Thu Luyện từ phía sau, tựa hồ không có một cô gái nào có thể hoà hợp với anh như vậy, mà Tiểu Dịch bị gạt một bên, hoàn toàn không phòng bị, Đông Thu Luyện xoay người, tìm vị trí thoải mái trong lòng của Tiêu Hàn, thật sự quá mệt mỏi, hoàn toàn không tỉnh lại, Tiêu Hàn hôn nhẹ lên trán của Đông Thu Luyện, ôn nhu lưu luyến, chìm vào giấc ngủ.
~HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...