Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

- Được rồi, mọi người giữ vững tinh thần, như vậy đi, về cục cảnh sát nói chuyện trước.

Tô Cửu Cửu nói câu này xong dẫn đầu ra khỏi khách sạn.

Mà đúng lúc này, đột nhiên có một người đụng vào cô.

Bởi vì bất ngờ cho nên Tô Cửu Cửu không có chuẩn bị gì cả, thiếu chút nữa là bị ngã, Lục Diễn đỡ được cô đúng lúc.

Nhưng mà cô sẽ không nhận ân tình này, phút chốc đứng vững cô kéo ra khoảng cách với anh.

Lục Diễn bất đắc dĩ giang tay, không nói gì thêm.

- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý... Thực xin lỗi...


Người nói chuyện là người đột nhiên đụng vào Tô Cửu Cửu.

Đó là một người đàn ông không cao lắm, thậm chí không cao bằng Tô Cửu Cửu, tuy bộ dạng không dễ nhìn cho lắm nhưng xem ra cũng là người thật thà phúc hậu, nhất là lúc này khi anh ta cúi người giải thích.

- Không sao.

Tô Cửu Cửu vừa nói vừa rời đi, không biết là có chuyện gì, cô không khỏi nhìn người đàn ông trước mặt thêm vài lần.

Từ đầu đến cuối người đàn ông đó đều cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ ngũ quan của anh ta.

- Madam, đây là thằng ngốc chuyên làm việc vặt ở sau bếpchúng tôi, người hơi ngu dốt, nhưng mà cực kỳ chịu khó.

Ông chủ khách sạn đứng lên phía trước giới thiệu.

Tô Cửu Cửu không nói gì, đi ra ngoài, các thành viên trong tổ cũng theo ra cùng một lúc.

Lục Diễn đi sau cùng, anh nhìn người đàn ông có vóc dáng thấp kia, tuy người kia mặc đồ bình thường nhưng vẫn làm cho anh nhìn nhiều thêm vài lần.

Cũng vài lần này, anh nhạy cảm thấy được cánh tay người đàn ông kia có vết thương rất dài, được tạo ra bởi một con dao, vừa mới kết vảy, xem ra là mới tạo thành.

Anh cũng không nói gì thêm, đi theo những người khác rời đi, nhưng trực giác nói cho anh biết, có lẽ người kia có vấn đề.

Lúc mọi người trở lại cục cảnh sát, màn đêm đã buông xuống, đã đến lúc tan làm, chỉ là làm cảnh sát, sau khi tan làm tăng ca cũng là chuyện rất bình thường.


- Tuy hôm nay không điều tra được gì nhưng mọi người cũng không cần phải nhụt chí, nếu không tìm được hung thủ, vậy thì dụ hung thủ ra.

Tô Cửu Cửu biết, việc cấp bách bây giờ là phải tóm được hung thủ không thì sẽ có rất nhiều người mất tích bị hại.

Cho nên cô lựa chọn nước cờ hiểm, dụ rắn ra khỏi hang.

- Tổ trưởng, cô định dụ hung thủ ra ngoài như thế nào?

Kim Linh không nhịn được hỏi thẳng.

Thực ra tất cả mọi người đều muốn hỏi câu này, Trình Lạc cũng muốn biết Tô Cửu Cửu muốn làm thế nào.

Lục Diễn không có hứng thú lắm, phải biết rằng anh là pháp y, trước đây mỗi lần anh kiểm tra thi thể xong, hoàn thành phần công việc của mình liền lập tức mất tích, nhưng trái lại hôm nay anh lại cắm rễ ở cục cảnh sát.

- Kim Linh, Hứa Nguyện, còn có tôi, tối hôm nay chúng ta sẽ làm ba mồi dụ, Triệu Thế Văn, bây giờ anh đi mua ba đôi giày cao gót màu đỏ.

Tô Cửu Cửu không thèm đếm xỉa, nếu hung thủ là cá, cô không ngại coi mình là mồi câu, chỉ cần có thể tóm được cá.


Đã nói đến mức này, tất cả mọi người đều biết Tô Cửu Cửu muốn làm cái gì.

Đối với việc này, Lục Diễn không thấy bất ngờ, anh đã sớm dự đoán được cô sẽ làm như vậy, dù sao đây là cách nhanh nhất để tóm được hung thủ.

Cho dù là cách gì, có thể bắt được hung thủ, đó chính là cách tốt.

Trình Lạc lại bay lên một tầng bội phục đối với Tô Cửu Cửu, không ngờ ngày đầu tiên cô đi làm đã liều mạng như vậy, vậy mà muốn tự mình mạo hiểm.

Mọi người bắt đầu bận việc, nếu Tô Cửu Cửu mang theo đồng nghiệp nữ trong tổ làm mồi dụ, như vậy Trình Lạc là phó tổ trưởng phải đảm đương trọng trách bảo vệ các cô an toàn.

Trái lại Tô Cửu Cửu không có khẩn trương, với thân thủ của cô, không có vài người có thể làm cô bị thương được.

Còn Kim Linh và Hứa Nguyện cũng đều là cao thủ có cấp bậc, cho nên lo lắng là dư thừa, bây giờ cô chỉ hi vọng buổi tối hung thủ sẽ mắc câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui