Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Này, Huy Kinh a. Ngươi hôm nay đã trở lại sao? Đến nơi này của ta  đi, chúng ta tụ hội.” Từ điện thoại truyền ra thanh âm của một nữ nhân, tựa hồ thập phần kiều man (mềm nhẹ + ngạo mạn).

“Ân, Được.” Đáp vài tiếng, sau đó liền cắt đứt điện thoại. Nhìn phong cảnh ngoài của sổ xe, khóe miệng nhàn nhạt cười cười, giẫm lên chân ga, xe hơi liền chạy như bay.

“Đại ca, ta đã trở về.” Đỗ xe xong, nam nhân liền cho huynh trưởng tiến đến đón mình một cái ôm.”Mới không thấy bao lâu, ngươi cư nhiên trở nên già hơn.”

Nâng tay gõ lên trên đầu nam nhân một chút, “Ngươi tiểu tử này! Lâu như vậy không thấy, lá gan càng ngày càng lớn, cả đại ca ngươi cũng dám giễu cợt.”

Vuốt địa phương bị gõ, liền giả dạng làm một bộ đáng thương, “Đau, ca, ta biết sai rồi.”

Nhìn đệ đệ nhà mình luôn luôn tại du học bên ngoài , hiện tại mới trở về, Lý Hàn Kinh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Lâu như vậy không trở lại, nhưng thật cao lên không ít. Đi thôi, phụ thân cùng mẫu thân biết ngươi trở về, đã sớm ở nhà chờ.”

Lý Huy Kinh nhìn đại ca nhà mình , lên tiếng, đi theo vào.

*

“Huy Kinh, lần này ngươi trở về là sẽ không đi nữa?” Ở đại sảnh nhà hàng cơm Tây, Lưu Thế Mỹ đầy mặt kỳ vọng hỏi. Thiên Tụng Y ngồi ở bên kia tuy rằng vẫn là một bộ dáng thờ ơ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Lý Huy Kinh uống một ngụm vang đỏ, liếc mắt nhìn hai người một cái, mở miệng cười nói: “Không đi, lão đầu tử (cha) nói, kêu ta ngốc ở nơi này hảo hảo để đại ca chiếu cố.”

“Nga.” Nghe Huy Kinh trả lời, Lưu Thế Mỹ cùng Thiên Tụng Y lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lý Huy Kinh thần kinh thô không có nhìn thấy động tác của bọn họ, cười hỏi hai người , “Đúng rồi, các ngươi sao rồi?”

“Rất phiền toái. Không biết vì cái gì, gần đây Hàn Hựu Lạp luôn luôn đối nghịch cùng ta, đi nơi nào đều có thể đụng nàng.” Thiên Tụng Y bộ dáng đầy mặt ghét bỏ, bất mãn mở miệng đáp.


“Tụng Y a, ngươi cũng đừng trêu chọc nàng, mỗi lần đều làm dữ như vậy.” Lưu Thế Mỹ đầy mặt lo lắng nhìn nàng.

Nghe nàng nói, Thiên Tụng Y một hơi uống hết rượu bên trong cái chén, tức giận: “Cái gì kêu là ta trêu chọc nàng, rõ ràng mỗi lần đều là nàng trêu chọc ta trước, ta thậm chí cái gì cũng không kịp làm.”

“Tốt lắm, ngươi uống ít một chút.” Lưu Thế Mỹ đầy mặt bất đắc dĩ nhìn người đang uống thả cửa, thuận tiện nhìn thoáng qua người ngồi ở giữa hai người, “Ngươi cũng khuyên nhủ nàng đi.”

“Ta cảm thấy Tụng Y nói rất đúng, người như thế, nên hảo hảo thu thập một chút.” Nhìn người nào đó càng uống càng dũng cảm, Lý Huy Kinh đang chuẩn bị khuyên một chút, liền nhìn thấy một người thập phần quen thuộc đi qua ngoài cửa sổ.

“Huy Kinh, ngươi làm gì?” Nhìn người này đầy mặt lo lắng chạy đi, Lưu Thế Mỹ kinh ngạc ở phía sau kêu tên Lý Huy Kinh.

Lý Huy Kinh làm như không có nghe thấy thanh âm phía sau, thẳng tắp chạy tới cửa, đầy mặt lo lắng nhìn người đi đường qua lại, muốn tìm được cái bóng dáng quen thuộc vừa rồi  kia .

“Huy Kinh, làm sao vậy?” Hai người Thiên Tụng Y đi ra theo nhìn Lý Huy Kinh thập phần kích động, đầy mặt nghi hoặc hỏi.

“Không, không có gì.” Thẳng đến nghe được thanh âm của các nàng, Lý Huy Kinh mới định thần lại, nhìn khu phố người đến người đi. Rõ ràng ngay vừa rồi, hắn thấy được người kia.

“Huy Kinh, ngươi không sao chứ?” Nhìn bộ dáng tâm thần không yên của Lý Huy Kinh, Lưu Thế Mỹ lo lắng nói.

“Không có việc gì.”

“Vậy chúng ta vào đi thôi.”

“Ân.” Đi về phía trước, Lý Huy Kinh vẫn nhìn lướt về sau. Sau khi người kia tiêu thất liền chưa từng xuất hiện qua.


Không lâu sau khi bọn Lý Huy Kinh đi vào, bên trong một cửa hàng điểm tâm đối diện đi ra một người, đang vui rạo rực lấy bánh ngọt trong tay, đi đến góc đường hội hợp cùng một cái nam tử mặc áo gió.

“Ngươi như thế nào như vậy thích ăn này?” Nhìn Trạch Hâm trên tay bánh ngọt, Đô Mẫn Tuấn đầy mặt ghét bỏ nhìn.

Nhìn biểu tình của Đô Mẫn Tuấn, Trạch Hâm cười cười, xách gói to lên lắc lắc ở trước mặt hắn, “Ngươi không biết, bánh ngọt nhà này rất ngon.”

Trong mắt Đô Mẫn Tuấn, chỉ có thực vật truyền thống mới có thể làm hắn thèm ăn, về phần loại bánh ngọt chỉ có nữ sinh thích này, hơn nữa còn không có dinh dưỡng, cũng chỉ có Trạch Hâm sẽ thích ăn.

“Đô Mẫn Tuấn, ta cảm thấy ngươi nên dũng cảm nếm thử sự vật mới.” Nhìn biểu tình đầy mặt không tán thành của hắn, Trạch Hâm cảm thấy hắn nhất định là ở trong lòng hắn đã có suy nghĩ cách xa cái loại đồ vật một điểm giá trị ăn uống cũng không có này. Từ khi cùng sinh hoạt với vị đến từ ngoài hành tinh này đến, cậu mới phát hiện, này vị giáo sư Đô giống như vẫn dừng lại ở thời điểm vừa đến nơi đây, cái thói quen gì cũng không đổi.

“Không cần.” Đô Mẫn Tuấn nhìn cậu, lạnh lùng nói.

Trở lại trong phòng Đô Mẫn Tuấn, Đô Mẫn Tuấn lưu cho Trạch Hâm ngồi ở phòng khách một cái bóng dáng lãnh diễm thanh cao, nói một câu, ta đi làm cơm, ngươi chờ ở chỗ này, sau đó liền đi vào phòng bếp.

Nhìn Đô Mẫn Tuấn đi vào phòng bếp, Trạch Hâm nhún vai, kỳ thật ở thời điểm vừa tới cậu có đưa ra đề nghị hỗ trợ việc nấu nướng, nhưng là sau khi cậu không chú ý đánh vỡ vài cái bát Sứ Thanh Hoa của hắn. Đô Mẫn Tuấn liền lạnh lùng nhìn cậu một cái, nói một câu, ngươi về sau đừng vào phòng bếp. Trạch Hâm thề, cậu tuyệt đối nghe ra bên trong câu nói kia có cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Từ nay về sau, cậu không còn đi qua phòng bếp.

【 người chơi thân ái, thỉnh nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ! 】

Ngay khi Trạch Hâm vui rạo rực ăn bánh ngọt mới mua về , hệ thống quân liền đi ra xoát cảm giác tồn tại. Tay Trạch Hâm đang đưa bánh ngọt vào miệng dừng một chút, sau đó ăn hết một ngụm  cuối cùng.

“Đã biết, thực dong dài.” Trạch Hâm vỗ vỗ tay.

Lúc trước sau khi tuyển tuyển thời gian, Trạch Hâm đã được hệ thống truyền tống đến ba tháng trước khi Đô Mẫn Tuấn rời đi Địa Cầu, cũng chính là thời điểm cốt truyện chính thức bắt đầu. Sau đó cậu liền lấy cớ là đồng loại với Đô Mẫn Tuấn, mặt dày mày dạn đến ở trong nhà hắn. Hiện tại chỉ cần Đô Mẫn Tuấn thuận lợi rời đi Địa Cầu, Lý Huy Kinh cùng Thiên Tụng Y thuận lợi cùng một chỗ, nhiệm vụ của cậu liền tính là hoàn thành.


Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đô Mẫn Tuấn đang bưng thức ăn ra bên ngoài, Trạch Hâm bất mãn nói một câu, “Chúng ta không thể vừa xem TV, vừa khoái trá ăn cơm sao?”

Đô Mẫn Tuấn không thèm nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Ăn cơm nên ở trên bàn cơm, mà không phải phòng khách.”

“…” Nhìn người nghiêm trang này, Trạch Hâm thật sự là nói không nên lời. Nhưng là, ăn cơm không thể xem TV gì đó, thật sự là rất muốn lật bàn , như vậy còn có thể  khoái trá ăn cơm hay không?

Cuối cùng, Trạch Hâm vẫn là khuất phục dưới dư uy của Đô Mẫn Tuấn, ai kêu hắn hiện tại là phiếu cơm của mình đâu? Một bên ăn cơm, Trạch Hâm một bên suy nghĩ một chút nhiệm vụ của chính mình . Hiện tại, chỉ cần tránh cho Đô Mẫn Tuấn tiếp xúc cùng Thiên Tụng Y, là có thể thuận lợi đem người tiễn bước. Mà Lý Huy Kinh bên kia, vì cái gì không có nhân vật mấu chốt là giáo sư Đô này, đến bây giờ cũng vẫn không có thành công đâu? Ngốc như thế, khó trách đến bây giờ còn không có bạn gái.

“Hảo hảo ăn cơm.” Nhìn người đối diện này không biết suy nghĩ cái gì, thường thường dùng đũa chọt cơm trong chén, còn làm cơm vung vãi ra ngoài, Đô Mẫn Tuấn không thể nhịn được nói. Nói thật, người đối diện này, vô luận nhìn từ phương diện nào đều không phải loại hình bằng hữu chính mình sẽ kết giao. Nhưng là thời điểm khi cậu đáng thương hề hề nói với chính mình  không có nơi để đi, thỉnh cầu hắn thu lưu, hắn vẫn là giữ cậu lại, hiện tại xem ra, quyết định này không biết có đúng hay không.

Trạch Hâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua người ngoài hành tinh đối diện ngay cả ăn cơm đều hiện ra thập phần tao nhã , yên lặng điều chỉnh tư thế ăn cơm của chính mình.

“Đúng rồi, Đô Mẫn Tuấn, bên trong lớp học hiện tại ngươi dạy có học sinh là ngôi sao không?” Trạch Hâm ra vẻ lơ đãng hỏi, kì thực lỗ tai luôn luôn cẩn thận chú ý.

“Không biết.” Đô Mẫn Tuấn uống một ngụm canh, nhàn nhạt nói.

“Ngươi như thế nào lại không biết?” Trạch Hâm nhìn Đô Mẫn Tuấn thập phần không thèm để ý, lớn tiếng nói. Đây chính là quan hệ tới việc cậu có thể hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ hay không đó!

Nghi hoặc nhìn thoáng qua người nào đó cảm xúc kích động, Đô Mẫn Tuấn vẫn là nói thật, “Ta không quan tâm việc này.”

Nhìn thoáng qua người nào đó vẫn là biểu tình đạm mạc, Trạch Hâm đột nhiên nghĩ, Đô Mẫn Tuấn giống như rất không quan tâm đối với rất nhiều việc, ngay cả đồng sự cũng không mấy người được hắn nhớ kỹ. 

“Được rồi.” Không có được đáp án mình muốn, Trạch Hâm có chút nhụt chí, bất quá ánh mắt vẫn phức tạp nhìn thoáng qua Đô Mẫn Tuấn, “Ngươi cảm thấy, ý nghĩa sinh mệnh là cái gì?”

Đô Mẫn Tuấn nhíu nhíu mày, như là không muốn trả lời, nhưng là cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Trạch Hâm, vẫn nhàn nhạt nói: “Ở nơi chúng ta, ý nghĩa tồn tại của mỗi người chúng ta, chính là dùng hết năng lực lớn nhất của chúng ta cống hiến cho quê hương .”

Σ(っ °Д °;)っ thật là lý tưởng cao thượng lại vĩ đại.

“Vậy ngươi sẽ vì thật lòng yêu người nào đó, sau đó ở lại chỗ này sao?” Trạch Hâm thật cẩn thận hỏi.


Người đối diện nghe được vấn đề này, như là ghét bỏ nhìn cậu, dùng ánh mắt nói cho cậu. Người địa cầu ngu xuẩn , ta như thế nào sẽ làm chuyện hoang đườn như vậyg.

Bị tầm mắt  mang tính áp bách của Đô Mẫn Tuấn trừng hồi lâu, Trạch Hâm ngu nhược giơ tay lên, “Được rồi, là ta sai rồi, ta không nên hỏi ngươi vấn đề ngu xuẩn như vậy.” Nói xong, liền nhìn người đối diện cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cuối cùng còn không quên nói một câu, đừng làm văng cơm trong bát ngươi ra.

Ta thảo! Ta lẽ ra không nên lo lắng vấn đề nhân duyên của loại người ngoài hành tinh không có đầu óc như ngươi này.

*

Ngồi ở trong đại sảnh rộng mở, Trạch Hâm một bên ăn đồ ăn vặt, một bên cầm máy tính Đô Mẫn Tuấn mua chơi trò chơi. Thuận tiện cảm khái một chút, ngày không có giáo sư Đô ở thực hạnh phúc a!

Ngay tại thời điểm Trạch Hâm đùa thập phần vui vẻ, đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa, giãy dụa giữa tiếp tục trò chơi hay đi xem náo nhiệt trong chốc lát, vẫn quyết định đi xem. Xuyên thấu qua mắt mèo, nhìn thấy một nữ nhân không ngừng mà phát ra cơn điên vì say rượu, còn có cái nam nhân ra sức ôm nàng.

“Huy Kinh a, ta còn muốn ăn. Rượu trắng, thịt gà, đều là của ta…” Thiên Tụng Y một bên vung hai tay, một bên loạng choạng ngã trái ngã phải, thường thường còn vỗ vỗ cửa phòng nhà trọ Đô Mẫn Tuấn.

“Tụng Y, ngươi chậm một chút, trước mở cửa.” Lý Huy Kinh một bên gian nan đỡ người, một bên dùng mật mã nghe được để mở cửa ra. Đợi cho sau khi đầu đầy mồ hôi, rốt cục đem được người vào.

Chờ sau khi cửa đóng, cửa phòng cách vách đột nhiên đi ra một người, đúng là Trạch Hâm đi ra xem náo nhiệt. Nhìn người đi vào, Trạch Hâm như khuôn như dạng sờ sờ cằm, khinh cười nói một câu, “Không nghĩ tới, cho dù là như thế này, cốt truyện vẫn phát triển theo lẽ thường, đúng là cốt truyện quân cường đại a!”

Đợi cho Lý Huy Kinh rốt cục dàn xếp xong Thiên Tụng Y tạm biệt ra khỏi phòng, liền nhìn thấy cái người mình đã nghĩ rằng không bao giờ gặp lại được kia đang đứng ở cửa cách vách, cười tủm tỉm nói với chính mình một tiếng, “hi! Đã lâu không thấy.”

Tác giả có chuyện muốn nói: đột nhiên phát hiện, ta hiện tại văn hoang đến chỉ có thể nhìn kinh điển tiểu thuyết.

ps: ngày mai muốn ra ngoài ngoạn, đình càng vài ngày, trở về ngày càng đi khởi.

Nói, các ngươi không sẽ minh bạch jj trừu thống khổ, ta xoát lâu như vậy, mới đem tân chương tiết phát đi lên.

(đã quá lười dịch lời tác giả 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui