Trạch Hâm suy sút trong chốc lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người lại, nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn, ánh mắt không chừng không biết nghĩ đến cái gì.
Nhìn trong chốc lát, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, vì thế nâng tay chính mình lên, móng tay ở nháy mắt biến dài, ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị cào xuống, Tiền Phong thân thủ vô ý thức ôm lấy cậu, còn nhân tiện đắp chăn cho cậu, tựa hồ ở trong tiềm thức còn lo lắng cậu sẽ cảm lạnh hay không.
Kinh ngạc cảm thụ được động tác của hắn, Trạch Hâm buông tha cho động tác trong tay chính mình, nhìn hắn vài lần, nháy mắt liền biến thành tiểu hồ ly chạy mất.
Đợi cho thời điểm Tiền Phong tỉnh lại liền nhìn thấy trên giường chỉ còn lại có chính mình, cái người ngốc hồ hồ trong lòng đã không thấy, nếu như không phải trang sức bố trí thập phần vui mừng trong phòng nói cho hắn chuyện tối hôm qua là thật sự, hắn còn có thể nghĩ đến đó chỉ là một giấc mộng của hắn.
Nghĩ đến người kia chỉ là vì ngượng ngùng, cho nên mới dậy sớm hơn so với mình để hai người không lúng túng, thẳng đến tìm trong trong ngoài ngoài trong phủ vài lần vẫn như trước không tìm thấy người, sắc mặt mới không khỏi trở nên khó coi.
“Lão gia, hôm nay hạ nhân trong phủ đều không có nhìn thấy công tử.” Quản gia một bên thật cẩn thận nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình, một bên không yên báo cáo, hôm nay thời điểm nhìn thấy lão gia đầy mặt xanh mét chỉ biết việc lớn không tốt, chỉ là không nghĩ tới cư nhiên là vừa vừa tân hôn không lâu lại không thấy Trạch công tử.
Nghe quản gia báo cáo, sắc mặt Tiền Phong càng thêm khó coi, khí áp bên người cũng trở nên càng thấp, lạnh lùng nói: “Nhất định phải tìm được hắn cho ta!”
“Vâng.”
Ngay tại thời điểm Tiền phủ người ngã ngựa đổ, biến thành thập phần nghiêm túc, Trạch Hâm đang ngồi ở bên hồ tự hỏi nhân sinh.
Nhìn trong hồ, Trạch Hâm nghĩ không rõ, chính mình vì cái gì lại không hạ thủ. Rõ ràng chỉ còn kém một chút như vậy, chính mình có thể lợi dụng kỹ năng mới có được giết chết cái gia hỏa chết tiệt kia, vì cái gì ngừng lại?
Lúc này nếu có người đi qua nơi đó, là có thể nhìn đến một con tiểu hồ ly màu trắng nghiêm túc ngồi ở nơi đấy, ngơ ngác nhìn ảnh ngược chính mình trong hồ.
Theo số ngày mất tích của Trạch Hâm gia tăng, không khí Tiền phủ trở nên càng ngày càng nghiêm túc, mà sắc mặt Tiền lão gia cũng càng ngày càng trở nên khó coi.
“Vẫn không có tìm được?” Nhìn báo cáo hạ nhân truyền lên, trong giọng nói không mang theo một chút độ ấm hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn chằm chằm áp lực không hiểu trên đỉnh đầu, hạ nhân ở trước mặt hắn nơm nớp lo sợ đáp: “Chúng ta đã đi tìm tất cả địa phương có thể tìm, ngay cả Trạch phủ cũng từng cho người tìm qua đi tìm, nhưng vẫn như trước không có tìm được.”
Tiền Phong không có nói nữa, chỉ là sắc mặt trở nên thập phần khó coi, qua nửa ngày, mới phun từ trong hàm răng ra vài chữ, “Tăng thêm nhân thủ cho ta, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được người cho ta.”
“Vâng.”
Đợi cho tấ cả người đều đi ra, Tiền Phong thập phần nhụt chí ngồi ở trên ghế sau người. Rốt cuộc là vì cái gì sẽ trở nên để ý như vậy đâu? Nguyên bản vừa mới bắt đầu chỉ xem cậu như là tiểu ngoạn ý Trạch gia đưa cho mình, thẳng đến sau đó lại nhất thời tức giận nói bừa, đợi cho chính mình đột phát muốn thành thân. Thẳng đến sau khi thành thân, xác định người này thật sự thuộc về chính mình, rốt cục huyền tâm mới giống như được thả xuống.
Nghĩ như vậy, Tiền Phong gợi lên khóe môi, lần này tựa hồ là thật muốn dưỡng vật nhỏ kia tại bên người, ngay cả cảm giác với Dung Vũ Linh cũng kém mãnh liệt hơn so với hiện tại. Bất quá, nếu như vậy, thì liền dưỡng cậu tại bên người là được.
Trạch Hâm đã ở bên hồ ngây người vài ngày, nhưng loại tình huống hiện tại này hoàn toàn tìm không thấy địa phương để đi. Về Trạch phủ? Phỏng chừng còn chưa tới cửa đã bị khởi binh vấn tội. Về Tiền phủ, ngẫm lại liền cảm thấy trong lòng ngạnh đến hoảng. Hiện tại xem ra, chính mình đã không nhà để về.
“Tiểu thư, ngươi xem, nơi đó giống như có một con tiểu hồ ly?” Ngay tại thời điểm Trạch Hâm chuẩn bị tiếp tục tự hỏi muốn làm như thế nào, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm thập phần vui sướng.
Không đợi cậu phản ứng lại, liền nhìn thấy một đôi tay trắng nõn ôm cậu lên, tiếp theo liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại.
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút, nếu nó cắn ngươi thì làm sao bây giờ.” Thấy nhà mình tiểu thư lỗ mãng ôm vật nhỏ này lên, nha hoàn đứng ở một bên thập phần sốt ruột, sợ không tập trung là tiểu thư nhà mình liền bị cào.
Nhẹ nhàng mà vuốt vật nhỏ trong lòng, Thẩm Tình cười cười, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ta nhìn vật nhỏ này ngốc manh, sẽ không cắn người.”
Nha hoàn xem xét nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngốc ở nơi đó, thấy nó không thế nào nhúc nhích, mới yên lòng. Nhìn tiểu bộ dáng đáng yêu của nó, thập phần muốn thân thủ nhéo nhéo nó, nhưng nó lại thập phần không cảm kích quay đầu sang một bên.
Nhìn động tác tiểu hồ ly, tiểu thư nhẹ nhàng mà cười cười, “Vật nhỏ này không thích người khác đụng nó.”
“Hừ.” Sờ vài lần không được, nha hoàn liền buông tha.
“Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.” Ôm Trạch Hâm, Thẩm Tình nhìn thoáng qua sắc trời, nhàn nhạt nói, “Nó thì, chúng ta liền ôm trở về dưỡng đi.”
“Đúng vậy, tiểu thư.”
Vì thế, khi Trạch Hâm còn không có nghĩ tốt đường lui phía trước cho chính mình, liền đi theo Thẩm Tình cùng nhau ăn ngon uống ngon hỗn qua ngày. Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, ngày qua hoàn toàn không áp lực.
“Tiểu thư, ngươi xem nó thật là càng ngày càng không thích nhúc nhích, có phải lại béo lên hay không?” Nhìn tiểu hồ ly vẫn ngốc ở trong tay tiểu thư nhà mình, nha hoàn hơi nghịch ngợm nói.
Nhìn thoáng qua tiểu hồ ly lười biếng, Thẩm Tình không xác định nói: “Có lẽ là mang thai đi, thời điểm nhân loại mang thai tiểu hài tử cũng thích ngủ như vậy.”
Nghe tiểu thư nhà mình nói, nha hoàn cẩn thận nghĩ trong lòng rồi hỏi: “Nhưng nó không phải là hồ ly sao?”
Thẩm Tình cười cười, tiếp theo ôm tiểu hồ ly đi đến trong điếm.
Thấy tiểu thư nhà mình đi tới phía trước, nha hoàn không nói cái gì nữa, mà là vội vàng đi theo.
“Tiểu thư, ngươi xem đây là Vân Cẩm gần đây mới tân ra, nhan sắc vừa vặn, tiểu thư ngươi có thể suy xét một chút.” Chưởng quầy nhìn Thẩm Tình vừa mới vào cửa, thập phần nhiệt tình tiến lên tiếp đãi.
Nhìn vải vóc xinh đẹp trước mắt, Thẩm Tình do dự một chút, tuy rằng rất thích loại chất vải này, nhưng là luôn cảm giác nhan sắc rất diễm lệ.
Ở thời điểm một chủ một tớ đang chọn lựa vải dệt, chỉ thấy đến một cái đại nữ tử thập phần phô trương vào cửa, lúc nhìn thấy Thẩm Tình thì trong mắt chợt lóe hèn mọn.
Mà thời điểm nữ tử quay đầu nhìn thấy nữ tử vào cửa này, vội vàng nói: “Nghệ tỷ tỷ, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngươi ở trong này?”
Nghe được thanh âm Thẩm Tình, nàng kia nâng mí mắt một chút, tựa hồ là mới nhìn thấy nàng, không chút để ý nói một tiếng: “Nguyên lai là muội muội ngươi, không nghĩ tới ở trong này cư nhiên cũng có thể gặp được ngươi.”
Thẩm Tình nhìn thái độ Thẩm Nghệ, cũng không tức giận, chỉ là hơi hơi cười cười.
Nhìn thấy Thẩm Tình như vậy, Thẩm Nghệ thập phần khinh thường, sau đó nhìn lướt qua xấp vải trước người nàng, con mắt chuyển động, chỉ vào nói: “Ta rất thích xấp vải dệt kia, ôm lên cho ta.”
Mắt thấy lão bản lấy xấp vải nguyên bản thuộc về bọn họ đi, nha hoàn bên người Thẩm Tình tức giận nói: “Kia là xấp vải chúng ta lựa chọn.”
“Các ngươi mua xấp vải dệt kia rồi sao?” Nhìn nha hoàn kích động, Thẩm Nghệ thập phần khinh thường giương mắt nhìn nàng một cái.
“Ngươi…”
“Tốt lắm, đừng nói nữa.” Thẩm Tình cảnh cáo liếc mắt nhìn nha hoàn mình một cái, tiếp theo đầy mặt ý cười nhìn Thẩm Nghệ nói: “Muội muội có việc muốn rời đi trước, không thể cùng tỷ tỷ còn thỉnh tha thứ.”
“Hừ.”
Thẩm Tình vội vàng lôi kéo nha hoàn còn muốn nói gì rời đi, lại ở trong nháy mắt xoay người bị gọi lại, “Đứng lại, trên tay ngươi là cái gì?”
Đợi cho thấy rõ tiểu đoàn trong lòng nàng, ánh mắt lộ ra vui sướng, “Đây là sủng vật của ngươi đi, bán nó cho ta.”
Thấy giọng điệu Thẩm Nghệ cao cao tại thượng, Thẩm Tình có chút do dự, nhưng là nghĩ tới cái gì, vẫn là đưa nó qua.”Nếu tỷ tỷ thích, liền tặng cho ngươi là được.”
Trạch Hâm kinh ngốc: Σ(っ °Д °;)っ mỹ nhân, ngươi nhanh như vậy liền bỏ qua ta thật sự được không?
Cậu còn tưởng rằng ít nhất mỹ nhân sẽ luyến tiếc cậu một chút, kết quả dễ dàng như vậy liền đem mình tặng người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người có khả năng là chủ tử mới của chính mình. Nhìn hai giây, quyết đoán cho nàng một móng vuốt, nhảy xuống bỏ chạy.
Nhìn cái bóng dáng linh hoạt phía trước kia, Thẩm Nghệ quả thực chính là tức cực, dám làm nàng bị thương!
“Bắt nó trở về cho ta!!!” Thẩm Nghệ giận dữ hét với gia đinh đi theo bên người, “Ta nhất định phải lột da nó.”
Nghe được tiếng hô hung tàn phía sau, Trạch Hâm phía trước cũng không quay đầu lại chạy, ngay tại thời điểm chính mình chạy đặc biệt chăm chú liền cảm giác được tứ chi giống như rời mặt đất, sau đó liền nhìn thấy một cái khuôn mặt phóng đại quen thuộc trước mắt.
“Ngươi xem, ta bắt đến một con hồ ly ngốc”
“Ân.” Nhìn Trạch Hâm ở trong tay bạn tốt còn không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn giãy dụa không ra, Tiền Phong nhàn nhạt gật gật đầu, “Là rất ngốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...