Bửu Sơn miễm cười, đưa tay ngăn lại
- Huyền Tiên không cần khách sáo, cứ gọi anh là Sơn, chúng ta đã có giao tình từ trong tiền kiếp, nay thấy em gặp kiếp nạn nên ra tay cứu thôi.
- Dạ, vậy em không khách sáo nữa.
Rồi cô nhìn kỹ lại Bửu Sơn đang đứng trước mặt mình, hình như không phải thực thể mà chỉ là phần hồn, cô thấy Bửu Sơn không phải là tiên, thần hay vong mà hình như là dùng thuật xuất hồn.
Nhưng sao lại có người dùng thuật này cao siêu đến vậy, bởi bản thân Huyền Tiên cũng có thể xuất hồn để hành pháp nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ này, quá hiếu kỳ bởi điều này cô liền hỏi
- Hình như anh đang dùng thuật xuất hồn để tới đây phải không, thật quá khâm phục bởi pháp thuật này của anh quá cao siêu
Bửu Sơn gật đầu xát nhận, rồi nói
- Đây là bí thuật Xuất Hồn Hành Pháp của bổn môn, chỉ được đơn truyền.
Nói xong, ông nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi Huyền Tiên
- Em có biết, tại sao em bại dưới tay tên thầy tà hồi nãy không?
- Dạ, do em không phòng bị nên bị đánh lén và phong ấn pháp thuật
Bửu Sơn lắc đầu, cười nhẹ rồi nói
- Cái đó chỉ đúng một phần, quan trọng là ma trận tà độc có tên Tử Vong Diệt Hồn trận, đã được tên thầy tà tên là Thế Cường phối hợp từ hai trận gọi là Tử Vong trận và Đoạt Hồn trận, chuyên để trấn áp hồn phách dẫu là người luyện phép chánh hay tà, cô hồn dã quỷ khi vô đây đều bị pháp trận này trấn áp làm suy giảm thần thức và linh lực.
Dẫu tu vi người vô trận có cao hơn Thế Cường, khi vô đây vẫn dễ dàng bị hắn đánh bại và hấp thu hồn để trở thành một phần của trận.
Ngoài ra, trận này còn được hắn gia cố thêm một phép che mắt rất cao thâm, khiến người vô trận không thể nào nhìn ra nguy hiểm, còn người bên ngoài thì không thể nào truy lùng đấu vết của kẻ ẩn nấp trong này.
Nó còn có một loại khí tà độc, làm con người mất đi tâm trí dễ dàng bị hắn khống chế.
Điển hình là hai người đàn ông đi theo Huyền Tiên vô đây, sau khi nhiễm độc đã bị khống chế tâm trí và làm theo sự sai khiến của hắn
Nghe vậy Huyền Tiên giật mình
- Nói vậy, khi nãy họ hành động là hoàn toàn vẫn là con người, nhưng bị khống chế tâm trí chứ không phải bị ma quỷ nhập thể sao anh?
- Đúng vậy, vì ma quỷ nhập thể thì không thể nào chạm vô cái chuông pháp bảo và sợi dây hộ mệnh của em, mà không chút tổn thương nào.
Nói xong, ông nhìn lại ba anh em của út Tiến đang nằm dưới đất
- Giờ họ chỉ bị ngất xỉu do hao sức, chứ không tổn hại về hồn phách, vong quỷ nhập vô cô gái kia cũng đã được các sứ giả áp giải về âm giới rồi.
Giờ em chỉ cần cứu tỉnh họ lại, sau đó về nhà làm nước phép cho họ uống, để đẩy hết tà khí cùng mấy dồ dơ trong người ra là xong.
- Vậy còn nơi này, em thấy hình như vẫn còn tà khí vây ám, mình xử lý nó luôn không anh?
Bửu Sơn lần nữa gật đầu xát nhận
- Đúng vậy, khi nãy anh chỉ mới hóa giải một phần của trận và một ít khí độc, sau cùng vị kia cùng các sứ giả tới đã dẫn hết đám binh tướng nơi này đi.
Nhưng thật ra tâm trận chưa được hóa giải, nếu không giải quyết tận gốc, có thể qua vài năm nó hấp thu đủ âm khí từ nhiều nơi khác sẽ dần phục hồi, hoặc có tên thầy tà nào biết pháp này lại chiếm giữ thì càng nguy hại hơn.
Huyền Tiên nghe nói vậy, cô liền bước tới
- Vậy bây giờ, hai anh em mình cùng đi phá trận nha.
- Anh biết em có lòng tốt muốn giúp, nhưng chuyện này cứ để một mình anh xử lý, em pháp lực vẫn chưa phục hồi, hơn nữa quan trọng nhất là nhanh chóng đưa ba người này về nhà
- Nhưng… Huyền tiên tính lên tiếng nói tiếp nhưng chợt nhớ ra, bản thân mình không hề biết chút nào về trận pháp, cô có thể trừ tà trị ma chủ yếu là nhờ phép linh điển mà do hữu duyên đã được cấm chọn.
Còn đang phân vân chưa biết phải làm sao, Bửu Sơn đã lên tiếng trước
- Em cứ yên tâm, loại tà trận này không làm khó được anh đâu.
Thôi em tranh thủ cứu người, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây đi.
Nói xong, Bửu Sơn quay người đằng không bước đi, thấy vậy Huyền Tiên vội gọi theo
- Bửu Sơn đạo huynh, vậy anh ở đâu để sau khi về em sẽ ghé đạo quán thăm anh
Bửu Sơn không quay người lại, mà vừa bước đi vừa trả lời
- Không cần đâu Huyền Tiên, bởi chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi
Nói xong Bửu Sơn biến mất giữa tần không, Huyền Tiên nhìn thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa mà bước lại chổ út Tiến, đột nhiên trên cao vọng xuống tiếng nói của Bửu Sơn.
- À còn chuyện của Long, em đừng lo lắng, Long với anh vốn có duyên thầy trò, nên anh không để đệ tử mình phải mất mạng đâu
Nói xong câu đó thì không nghe thêm gì nữa, Huyền Tiên thấy vậy cũng yên tâm cho người sư đệ của mình, bởi em ấy đã được một cao thủ như Bửu Sơn nhận làm đệ tử thì chắc chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn đó thôi.
Còn việc của cô bây giờ là cứu tỉnh ba người trước mặt.
Bước tới cạnh út Tiến, kiểm tra kỹ thấy hồn phách cô gái này vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là mấy ngày qua cô bị quỷ nhập nên cơ thể bị chút suy nhược, và hồn có chút mệt mõi thôi, Huyền Tiên truyền điển vô người cô gái, rồi đập vai gọi tên út Tiến mấy lần, cô gái nhỏ từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Huyền Tiên cô ấy giật mình hỏi
- Chị, chị là ai, sao tôi lại ở đây
Út Tiến vừa mở mắt ra, đã thấy người hoàn toàn xa lạ ngồi trước mặt mình, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp nên hốt hoảng, Huyền Tiên thấy vậy liền trấn an cô rồi nói
- Chuyện rất dài, chút nữa trên dường về chị sẽ kể cho em nghe.
Còn bây giờ cứu tỉnh hai người anh trai của em đã.
Út Tiến nghe vậy, vội nhìn theo huớng mắt của cô gái lạ đang đở mình, thấy hai người anh trai đang nằm dưới đất bất động dưới đất không rõ sống chết thì hết sức lo lắng, tính lao tới nhưng do sức qua yếu nên té lại tại chổ, miệng cô hét lên trong sợ hãi
- Anh Hải và anh Định bị sao vậy chi, cứu anh của em với
Huyền Tiên vỗ vô lưng út Tiến, trấn an
- Em bình tỉnh, hai người họ chỉ bất tỉnh thôi chứ không nguy hiểm đến tính mạng, giờ chị em mình qua cứu tỉnh họ rồi về nhà
Thu lại pháp bảo và dây hộ mạng, sau đó bắt tay vô cứu tỉnh Định và Hải, chừng mười phút sau cả ba anh em nhà út Tiến đã hoàn toàn tỉnh táo.
Thấy vậy Huyền Tiên lên tiếng
- Mọi người đã khỏe lại rồi, có chuyện gì mình về nhà rồi nói.
Bây giờ nhanh chóng rời khỏi nơi đây đã.
Khi mọi người đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tiếng một người đàn ông vang lên từ phía sau lưng
- Huyền Tiên, chờ một chút
Nghe tiếng kêu, cô quay lại nhìn, người vừa kêu không ai xa lạ mà là Trịnh Chánh, có điều lúc này trông ông ta tả tơi như tàu lá chuối sau cơn gió, chứ không còn mang vẻ đạo mạo thường ngày.
Hồi nãy bị Trịnh Chánh đánh lén từ sau lưng, đã góp phần tạo ra thất bại cho Huyền Tiên trước tên thầy tà nọ, khiến cô chỉ chút xíu nữa là mất mạng.
Nhưng theo lời Bửu Sơn nói, dù không có Trịnh Chánh ra tay đánh lén cô chắc chắn cũng không thắng nổi tên thầy tà bởi tu vi của hắn không chỉ cao thâm, mà còn có Tử Vong Đoạt Hồn trận tà độc tương trợ.
Hơn nữa mấy năm nay, cô luôn tự tin vô tài phép của mình, bởi sự tinh tiến của tu vi vượt qua nhiều người đi trước, đặt biệt với khả năng thỉnh chư vị hộ pháp để thu phục các loại ma quỷ.
Nhưng mãi tới hôm nay khi găp cao thủ thật sự ra tay, cô mới biết so với thiên hạ thì bản thân mình chưa là gì, thực lực của bản thân phải tự rèn luyện mới là cốt lõi, nó sẽ càng có thành tựu hơn khi phối hợp được tha lực hoặc nhờ chư vị hộ pháp tương trợ.
Có lẽ dù ít hay nhiều mấy năm qua mình đã có chút cao ngạo làm nhiều người bất mãn.
Nghĩ vậy nên cũng không còn tức giận Trịnh Chánh, bởi anh ta cũng bị pháp trận này ảnh hưởng làm cho mờ tâm trí, hơn nữa có lẽ một phần vì sự ngạo mạn của cô đã làm lòng hơn thua của Trịnh Chánh nãy sinh.
Nhìn bộ dáng tả tơi, đang đứng không muốn vững như hiện tại của anh ta, quả thật Huyền Tiên còn cảm thấy chút tội nghiệp, sau vài giây trôi qua, cô miễm cười
- Chào anh Chánh, anh có sao không
Trịnh Chánh thấy Huyền Tiên không nổi điên lên, chửi bới hay đòi hơn thua với mình như trong tưởng tượng, mà cô cười với nụ cười bao dung đã làm ông ta thêm hổ thẹn, cả thân hình run lên, để kềm lại những giọt nước mắt đang muốn tuôn ra.
Huyền Tiên nhìn vô đôi mắt Trịnh Chánh, cô thấy được sự hối hận trong đó nên lần nữa lên tiếng
- Chuyện đã qua, mình hãy cho nó qua nha anh, sau này mình vẫn là anh em đạo hữu với nhau
Nghe những lời nói bao dung Huyền Tiên vừa thốt ra, Trịnh Chánh không còn kềm nỗi mà quỳ xụp xuống khóc như một đứa trẻ, hành động của ông khiến cho bốn người đứng trước mặt hả miệng vì bất ngờ.
Huyền Tiên bước lại đỡ ông ta đứng lên, nhưng Trịnh Chánh không đứng dậy mà ông ta vừa khóc vừa nói
- Tất cả là lỗi của anh, chỉ vì sự hơn thua, chỉ vì tính ích kỷ mà bản thân đã đi sai đường và gia nhập tà đạo, chỉ một tí nữa thôi đã hại em mất mạng để hấp thu hồn, thế mà em bao dung không oán hận một kẻ như anh hu hu hu… anh quá xấu hổ, anh xấu hổ với em, với sư phụ, với tất cả mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...