Đợi đến khi chúng ta quay lại trong thôn, trưởng thôn bọn họ vẫn còn đang túm tụm lại không biết thương lượng cái gì. Nhìn thấy ta cùng Chu Trì, sắc mặt cực kỳ vui mừng, nhưng khi thấy Bạch Tương Ngôn ở phía sau ta, vẻ mặt vui mừng lại lập tức biến thành sợ hãi.
8.
“Đại sư, yêu quái...”
Ta hừ một tiếng: “Xem ra các ngươi vẫn chưa tiếp thu giáo huấn.”
Trưởng thôn cuống quít sửa lại: “À không, đại tiên, đại tiên còn có việc gì sao?”
Ta đẩy Bạch Tương Ngôn về phía trước, lại hất cằm nhìn thôn dân: “Các ngươi, xin lỗi hắn.”
Trưởng thôn: “...”
Bạch Tương Ngôn: “... Xin lỗi?”
Ta nhìn về phía thôn dân vẫn đang đứng im không chịu nhúc nhích, giơ kiếm trong tay lên: “Tối hôm qua ta đã nói như thế nào?”
“Thực xin lỗi!”
“Là chúng ta nông cạn, không biết tốt xấu!”
“Đại tiên tha thứ chúng ta đi!”
Động tác cực kỳ thống nhất, một đám người khom lưng với Bạch Tương Ngôn, tiếng xin lỗi đồng loạt vang lên.
Ngay cả Bạch Tương Ngôn cũng hiếm khi sững sờ, hơn nửa ngày trời mới phản ứng lại, hỏi ta: “Cho nên hôm qua cô mới không chịu đi theo ta?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu chúng ta đi luôn, chẳng phải ngươi sẽ vẫn luôn bị hiểu lầm sao? Như vậy không công bằng đối với ngươi, có thế nào đi chăng nữa cũng phải khiến nhóm người này xin lỗi ngươi.”
“...” Bạch Tương Ngôn ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ phức tạp.
“Khụ khụ,” Chu Trì ho hai tiếng, thu hút chú ý của chúng ta, rồi nói, “Được rồi, chuyện ở nơi này cũng đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi.”
Ta gật đầu, đi theo sau huynh ấy chuẩn bị rời đi. Bạch Tương Ngôn cũng bước vài bước đi song song bên cạnh ta: “Nhưng mà ta rất tò mò, cô làm như nào khiến bọn họ tâm phục khẩu phục xin lỗi ta vậy?”
Làm như nào khiến bọn họ tâm phục khẩu phục? Rất đơn giản, ta chẳng qua chỉ uy hiếp bọn họ nếu còn không biết tốt xấu như vậy, thì sẽ đặt một cái Tụ Linh Phù ở đây, đến lúc đó các loại yêu quái đều sẽ bị thu hút chạy vào trong thôn, mấy con yêu quái đó không chắc đã dễ nói chuyện như Du Thành đâu.
Nhưng đương nhiên ta sẽ không nói chuyện này cho Bạch Tương Ngôn biết, chỉ mấp máy môi, giục hắn đi nhanh hơn.
“Khoan đã,” Bạch Tương Ngôn lại gọi ta, giữ chặt hai bả vai xoay người ta đối diện với hắn, “Cảm ơn cô, Nhược Cẩn.”
Ta chớp chớp mắt, vừa định nói không cần khách khí, liền thấy ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, trên môi được bao phủ bởi cảm giác lạnh lẽo mềm mại.
Bạch Tương Ngôn cúi đầu, rũ mi mắt, ta có thể thấy rõ từng sơi lông mi của hắn dưới ánh mặt trời. Khoan đã, sao ta lại có thể nhìn rõ như vậy chứ?
“Này! Bạch Tương Ngôn, con hồ ly ch.ết tiệt nhà ngươi, sao lại dám cợt nhả sư muội ta!”
Theo sau tiếng gào giận dữ của Chu Trì, cảm giác lạnh lẽo trên môi cũng đột nhiên rời đi. Bạch Tương Ngôn chạy trước vài bước, rồi lại dừng lại làm mặt quỷ lè lưỡi với Chu Trì: “Ta dám đấy, ngươi đánh ta đi!”
Nhìn hai người đang đuổi nhau phía xa xa, ta sờ sờ khóe môi vẫn còn hơi lạnh, đại não ngây ngốc dần dần mới phản ứng lại. Tim đập loạn xạ, độ nóng cũng theo tiếng tim đập lan nhanh lên mặt, ta cắn môi, nghĩ lại cảnh tượng hôn môi với Bạch Tương Ngôn chỉ cảm thấy khí huyết xông thẳng lên não.
Ta lại nhấc thanh trường kiếm trong tay lên, gia nhập vào đội ngũ đuổi đánh Bạch Tương Ngôn.
“Ngươi quả nhiên vẫn nên cút vào trong tháp khóa yêu mới đúng!”
_________
“Ta có thể sờ đuôi của cô không?” Bạch Tương Ngôn híp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn về phía sau lưng ta.
Ta lùi về phía sau hai bước, lưng chạm vào tường, nhưng vẫn có một nhúm lông trắng thò từ sau lưng ra.
“Cảm giác không tồi,” Bạch Tương Ngôn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cái đuôi vuốt vuốt, cảm thán nói, “Không hổ danh là đuôi của Nhược Cẩn.”
Ta tức đến mức thở hổn hển nhưng lại không làm được gì.
Mấy ngày trước, ta đang đuổi theo một yêu tộc làm xằng làm bậy, lại phát hiện đối phương giảo hoạt lẩn trốn vào trong thành Yêu, mà thành Yêu lại chỉ có yêu tộc mới có thể vào trong, mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng ta chỉ có thể nhờ vả Bạch Tương Ngôn vẫn luôn đi theo bên cạnh.
Đối phương ung dung đánh giá ta một hồi, sau đó ghé sát tai ta thần thần bí bí nói: “Được thôi, chờ ba ngày sau thành Yêu mở cổng, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Ba ngày sau đó, hiếm khi Bạch Tương Ngôn biến mất, chỉ còn lại ta lòng đầy hoài nghi dựa theo thời gian đã hẹn trước chờ ở cổng thành Yêu, đợi đến nửa đêm canh ba đối phương mới khoan thai đi tới.
“Cho cô,” Bạch Tương Ngôn làm ra vẻ hiến vật quý giơ hai tay về phía ta, một viên đan dược màu nâu đột nhiên xuất hiện ở giữa lòng bàn tay, “Ta tìm rất lâu mới tìm được đó, ăn nó là có thể tạm thời ức chế nhân khí trên người cô, khiến cô không khác gì yêu tộc bình thường.”
Thật sự sẽ không sinh ra hiệu quả kỳ quái gì sao? Ta hoài nghi nhìn về phía Bạch Tương Ngôn. Do dự một hồi, ta đành thấy ch.ết không sờn nuốt viên đan dược vào bụng. Kết quả chính là ta không chỉ che dấu được nhân khí, mà còn thành công mọc ra một cái đuôi cáo.
“A, ta quên không nói,” vẻ mặt Bạch Tương Ngôn có chút gì đó hài lòng, gật gật đầu, “Đây là hóa yêu đan, nhưng chỉ tạm thời hóa thành yêu tộc trong vòng ba canh giờ thôi.”
Theo lời hắn nói, “phốc phốc” hai tiếng, trên đầu ta lại mọc ra thêm hai cái lỗ tai.
Ta: “... Ngươi cố ý không nói đúng không?”
Bạch Tương Ngôn giả vờ như không nghe thấy gì, dời tầm mắt đi chỗ khác, cất bước đi về phía cổng vào thành: “Cô nói gì cơ? À, còn không mau đi vào là sẽ bị muộn đấy.”
Bỏ đi, đợi xong chuyện này ta sẽ tính sổ với hắn sau.
Nghĩ như vậy, ta cũng không rảnh hơi đi che hai tai trên đầu nữa, căng da đầu đi theo, nhưng lại bị Bạch Tương Ngôn giữ eo ôm ta lên.
“Này, ngươi...” Ta chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, ở trong vòng tay hắn không ngừng giãy giụa. Bạch Tương Ngôn siết chặt cánh tay hơn, ý bảo ta đừng lộn xộn: “Hứ, đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Hắn vừa dứt lời, trước mắt liền đen thui, đến khi một lần nữa có ánh sáng, ta mới nhận ra chúng ta đã vào trong một vùng trời đất khác. Khác với sự âm u yên tĩnh bên ngoài, toàn bộ thành Yêu đều dùng yêu lực để treo đèn lên không trung, đèn lồng đong đưa phía bên trên, phía dưới ánh đèn lồng là Yêu tộc đi tới đi lui với khuôn mặt lờ mờ, càng thêm kỳ dị quỷ mị.
Đương nhiên, điều càng khiến ta khiếp sợ hơn là không ít Yêu tộc vậy mà lại trêu ghẹo nhau ngay trên đường lớn, thân thể gắt gao dính sát vào nhau, thậm chí coi như nơi không người qua lại.
Ta từng nghe nói Yêu tộc tác phong cởi mở, nhưng không nghĩ tới lại “cởi mở” đến mức này.
Ta nhìn thêm hai cái, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thẳng đành vùi đầu vào cổ Bạch Tương Ngôn. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, ta thậm chí còn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn đung rung rung.
“Nhược Cẩn ngại ngùng sao?” Bạch Tương Ngôn biết rõ còn cố hỏi.
Ta ngẩng đầu liếc Bạch Tương Ngôn một cái, nhưng vì ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người xung quanh lại phải cúi đầu xuống. Bạch Tương Ngôn thấy thế, không chỉ không thu liễm chút nào, ngược lại còn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu ta, giả vờ thân mật nói: “Thành Yêu rồng rắn hỗn loạn, là nơi thích hợp để giao hoan mua vui, vì vậy không ít người đều dẫn theo nửa kia tới - mà Nhược Cẩn, chính là bạn nữ của ta.”
“Huống hồ...” giọng Bạch Tương Ngôn hơi thay đổi, ánh mắt khiêu khích quét xung quanh một vòng: “Nhược Cẩn là tiểu hồ ly xinh đẹp như thế này, bị người khác thèm muốn thì không hay cho lắm.”
Ta không để ý tới mấy lời xằng bậy đó, dùng tay giấu trong tay áo chọc chọc ngực hắn, lặng lẽ chỉ về phía một tòa kiến trức: “Yêu tộc chúng ta đuổi theo hình như đi về phía bên đó.”
Bạch Tương Ngôn ý vị thâm trường “ồ” một tiếng, cười nói: “Tuân lệnh.”
Đến khi hắn ôm ta đi đến trước của tòa nhà đó, ta mới hiểu tại sao con hồ ly vì này lại cười xảo trá như vậy.
Cái này còn không phải là thanh lâu sao!
Tại sao chạy trốn thoát thân lại còn muốn vào thanh lâu chứ!
Sắc mặt của ta hết xanh lại trắng, ngây ngốc không nói ra được mấy chữ “Vào trong đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...