Pháp Sư Đôi Mươi

"Hoàng, sao con lại ở đây?... Mẹ đi tìm con mãi..."

Bà Châu - mẹ Hoàng từ đâu chạy lại, giúp cậu thoát ra khỏi mớ hỗn độn khi nãy.

"Mẹ..."

"Con trai, sao thần sắc lại xanh xao thế kia? Lại đau ở đâu rồi hả con? Đi, đi về phòng với mẹ nào..."

Mẹ Hoàng đỡ lấy tay cậu, dìu về phòng.

Đi được một đoạn, Hoàng vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Cậu đứng lại, quay đầu xin lỗi.

"Cháu xin lỗi chú ạ, không may đụng trúng rồi."

Người đàn ông mang ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, nhưng cũng khẽ gật gật rồi đi tiếp.

"Hoàng, con đang nói chuyện với ai thế hả..?"

Bà Châu hốt hoảng sờ trán Hoàng xem cậu có bị nóng sốt ở chỗ nào không.


Hoàng giật mình.

"Mẹ, mẹ không thấy chú kia sao?"

"Chú nào? Ơ cái thằng này, hôm nay con bị làm sao đấy?"

"Dạ không, không sao, chắc con hơi mệt, chúng ta về phòng thôi mẹ."

Người kia... Là ma phải chăng?

Trên đường về phòng, cậu cảm thấy hành lang bệnh viện đông hơn ngày thường, nhưng có những người, chỉ như một cái bóng, Hoàng có thể chạm vào hoặc va phải, nhưng mẹ Hoàng thì lại có thể xuyên qua, thành thử, cậu phải né cả người cả hồn một cách khó khăn.

Về đến phòng rồi, bà Châu đỡ con trai nằm xuống giường bệnh.

"Cảnh sát vừa báo tin cho mẹ biết, thằng Nam với con bé kia, chúng nó đã trốn lên khu vực Tây Bắc rồi, hiện tại vẫn đang tiếp tục truy nã, con yên tâm, nhất định phải cho chúng nó bị trừng trị."

Hoàng gật gật, nắm lấy tay mẹ.

"Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng gì cả, mẹ nhé."


"Con trai tôi, hic..." - bà Châu sụt sùi - " Mẹ sẽ không để yên đâu, con mà có bị làm sao, chắc mẹ đau chết mất..."

Hoàng cười cười, trong đầu liền chậm rãi tua lại cảnh người mẹ khi này đau đớn ôm lấy thi thể cậu con trai. Ám ảnh, thực ám ảnh... Không thể như thế được. Cậu, có lẽ, phải kể chuyện này cho mẹ.

"Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói..."

"Ừ? Con nói đi? "

"Thực ra..."

Hoàng kể lại, từng chi tiết một, bắt đầu từ lúc cậu cảm thấy cơ thể bị hút máu bởi gốc liễu, đến khi nhìn thấy cậu bé, cả câu chuyện gặp Hắc Bạch Vô Thường, và người đàn ông khi nãy, những con người vô hình mẹ cậu có thể đi xuyên qua còn cậu thì không.

"Con... Con thực sự nhìn thấy chúng?..."

"Vâng."

Hoàng gật đầu quả quyết.

"Mẹ... có tin không?"

"Mẹ tin con."

Hai người cùng rơi vào suy nghĩ.

"Không ổn rồi, ngày mai, chúng ta ra viện, mẹ sẽ mời pháp sư cao tay về chữa cho con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui