Pháp Sư Đôi Mươi

Cậu cầm chu sa lên cười hớn hở, thế nhưng vừa kịp suy nghĩ điều gì bỗng khựng lại.

Chết rồi áo vàng.

"Bà ơi, áo vàng, nhưng phải là lụa dệt từ tơ tằm."

"Cậu trai trẻ đừng lo, nhà chúng tôi có hết."

Bà ta vừa dứt lời, đứa con trai lớn hai tay kính cẩn dâng chiếc áo gấp gọn ghẽ vừa lấy ra từ trong hòm kia cho bà. Hoàng bất ngờ từ nãy tới giờ, nhưng không kịp thắc mắc, một mạch cầm lấy chu sa, đặt cẩn thận tấm áo xuống dưới chiếu, vẽ lên đấy một dòng bùa chú cùng hình thù của một chòm sao, cốt để trấn giữ bổn mạng của thi thể Hoa.

Mùi tanh càng ngày càng nồng lên, Hoàng cố giữ tâm mình không hoảng loạn, nhớ lại những lần đi cùng thầy ra ngoài trị cương thi, những lần thầy ngăn cản thi biến, cậu ngồi ngay ngắn lại bắt đầu đọc chú mà lão Long đầu hói đã dạy cho cậu.

Sau khi làm phép lên cái áo này, lập tức mặc vào thi thể, không phải xem giờ mà mang đi chôn ngay, để lâu rất nguy hiểm.

Sau khi làm phép cho chiếc áo, cậu nhờ người nhà mặc cho Hoa, thân thể già nua nhăn nheo lẫn chất dịch vàng nhầy kia làm cho Hoàng cảm thấy kinh sợ vô cùng. Nhớ lại lúc Hoa tỉnh dậy, cô ta còn mang dáng vẻ của một thiếu nữ mới thức sau một giấc ngủ dài, vậy mà...

Hoàng ngẩng đầu lên đưa chiếc áo cho bà lão.

"Người nhà mặc vào cho cô Hoa đi ạ."

Bà già mặt nhăn nhúm cau có, móm mém, không trực tiếp nhận lấy mà sai người con gái đằng sau tiến lên lấy.

Thật ra trong những buổi làm phép thì lão Long sẵn tay sẽ mặc cẩn thận cho xác chết, thế nhưng Hoàng thì không. Cậu gớm những chất nhầy nhụa mà mùi tanh tao kia của quá trình thi biến. Nếu sờ vào chắc chắn sẽ ám ảnh cả đời mất.

Hai người con trai cao to ban nãy chặn cậu đang mặc áo cho Hoa.

Cậu đứng hẳn dậy, cần phải trao đổi ngay với bà già chủ nhà này rằng nên mau chóng đem Hoa đi chôn cất, bằng không Hoa sẽ bị biến thành cương thi mất.

"Bà ơi."


"À vâng, cảm ơn cậu trai trẻ nhé, gia đình nhất định hậu tạ."

"Không. Không phải cái đấy."

Hoàng xua tay đi không biết mở miệng thế nào cho vừa.

"Cậu có chuyện gì sao?"

Bà già móm dùng ánh mắt đa nghi nhìn cậu.

"Bà ơi cũng biết rồi đấy, thi thể con gái bà - cô Hoa ban nãy đang trong quá trình biến thành cương thi..."

"Có vấn đề gì sao? Cậu đã yểm phép lên chiếc áo lụa kia rồi cơ mà?"

"Vâng dạ đúng. Thế nhưng mà ngay sau khi làm phép ta phải đem chôn cất thi thể ngay, nếu để lâu phép trên áo liệm yếu dần, tử thi sẽ biến thành cương thi, coi như ban nãy chúng ta đã tốn công vô ích."

"Ý cậu là... Ngay bây giờ?"

"Dạ phải."

Hoàng gật đầu lia lịa, cậu nghĩ bà lão này là một người biết chút ít về tâm linh đấy, đồ đạc trong chiếc túi kia là của một pháp sư nào đấy để lại. Bình thường người ta sẽ không cho người lạ nào vào nhà quấy nhiễu tang lễ con mình đâu, nhất là còn phạm vào thi thể.

"Không được!"

Hả? Gì cơ?

Hoàng giật mình nhìn bà lão, sao phản ứng gay gắt thế.


Không được là không được thế nào? Bà muốn trực tiếp biến xác con mình thành cương thi sao? Cuộc đời sống đã khổ cực vì lấy phải Tuấn, chết đi rồi còn bị xâm phạm thân thể, đến bây giờ thì...

Trong đầu cậu ngập tràn ý phẫn nộ, thế nhưng người kia vẫn kiên quyết.

"Nhân nhượng một chút cũng được, nhưng chúng tôi còn phải làm lễ nữa, tầm 30 phút may ra mới có thể xem xét đưa con gái tôi đi. Cậu không ý kiến gì chứ?"

"Không được bà ơi, dù có là 3 phút cũng là thời gian thi biến rồi, bà..."

"Tôi không nghe."

Bà lão lọc cọc chống gậy hung hăng bỏ đi khỏi cuộc nói chuyện, Hoàng bó tay bất lực nhìn về phía thi thể, chất dịch nhờn màu vàng kia càng ngày càng tiết ra nhiều, cậu phải tìm cách chuẩn bị mọi thứ đề phòng hậu quả xấu nhất thôi.

"Tùng, anh là người có tiếng nói, đừng chỉ đứng xem như thế."

Tùng nghe vậy không tập trung xem kịch nữa mà chỉ lắc đầu, nhún vai kiểu bó tay.

"Tôi nào biết được đâu, tôi là cán bộ nhưng vấn đề riêng này là tế nhị, họ không nghe cũng phải chịu."

Cậu thực sự bất lực, đành ngồi xuống ôm chiếc bao ban nãy ra, khó hiểu lắm, đồ nghề của một pháp sư gần như đầy đủ hết trong đây, bà lão và gia đình này lấy ở đâu vậy? Nào là tiền ngũ đế, mực chu sa, phù chú, có cả đào mộc kiếm nữa.

Cậu cố gắng nhớ lại những lần cúng bái ngoài bãi tha ma gặp phải cương thi, Thôi Chấn Long đại hiệp nhà cậu đã mang những gì ra ứng phó. Cậu chỉ nhớ lão thì cầm vũ khí đánh nó, còn cậu thì đứng phía sau thi thoảng thò đầu ra vốc một vốc gạo nếp to phả thẳng vào mặt cương thi cho nó sợ.

A phải rồi, cương thi sợ gạo nếp.

Hoàng cắn môi cắn lợi nhìn xung quanh, thấy trên bàn thờ cúng gia tiên nhà này thắp hương có đĩa xôi gà, bất chợt lóe ra ý định không tưởng. Cậu đi bên cạnh người phụ nữ đang chít khăn tang, thì thầm bên tai một chút, cô ta liền đứng dậy dẫn cậu đi xuống dưới bếp.


Tùng chăm chú nhìn hành động của chàng trai trẻ kia. Cậu ta là một pháp sư mới vào nghề, thế nhưng tố chất không phải là không có. Những lần công tác chuyên án trước, Tùng đã gặp qua không biết bao thầy cúng pháp sư, chủ yếu là những người già cả, người trẻ như Hoàng thì rất rất hiếm gặp, thường là những cậu bé đi theo học thầy từ ngày xưa, nay mới biết được chút ít trừ ma tránh quỷ. Người như cậu trai này lần đầu tiên gặp ở ngôi đền làng kia, đã gây cho anh ấn tượng khó phai.

Thứ nhất, còn trẻ nhưng rất gan dạ, có cái mã đẹp trai, mặt non choẹt nhưng suy nghĩ thì chưa chắc. Thứ hai, không nghĩ tới cậu ta lại là bạn thân của bạn gái cũ của Tùng. Mai thi thoảng hay kể về Hoàng nhưng việc theo thầy học đạo kia có vẻ như nàng không biết, cho tới khi gặp lại gần đây thì mới thấy kể. Chứng tỏ việc làm pháp sư của Hoàng là mới bắt đầu.

Mới bắt đầu  nhưng bản thân trình độ đã gan tay, toàn những vụ nghiêm trọng về tâm linh nhưng đều thấy có mặt, một là cậu ta rất giỏi, học rất nhanh, và lý do nữa là thầy cậu ta, chưa một lần thấy Hoàng nhắc tới.

Và điều cuối cùng mà Tùng rất để ý Hoàng, vừa để ý lại vừa thắc mắc.

Mạt Trà, cô gái có nhan sắc dường như là bất tử kia, tại sao lại có quan hệ với cậu ta?

Tùng uống thêm ngụm trà, phát hiện cổ họng nghẹn đắng lại, cùng lúc ấy Hoàng và người phụ nữ kia cũng quay lại.

Ồ, trên tay là túi gì kia? Gạo nếp hay gạo tẻ?

Gạo nếp. Gạo trừ tà.

Định làm gì vậy?

Hoàng yên trí đặt túi gạo nếp bên hông mình, ngồi xuống dưới kia vừa thấp thỏm lo lắng cái thi thể vừa lục túi đồ xem có gì tận dụng được không.

Trời ơi tùm lum lá cờ gì vậy nhỉ?

Cậu đặt nó ra phía sau để đi tìm thêm hùng hoàng. Cuối cùng cũng có hùng hoàng thật.

Cậu nghĩ chỉ cần một nắm gạo nếp hùng hoàng là đủ, tâm đỡ bất an hơn một chút nhưng vẫn cảnh giác cao độ. Cậu bắt đầu ngó nghiêng nhà kia làm gì với thi thể Hoa. Theo lời bà mẹ là làm lễ, nhưng lễ gì thì không biết.

Bà ta bắt đầu để cô con gái vấn lại tóc tai, khăn tang, bỗng nhiên đặt gậy xuống, hai người con trai đỡ mẹ ngồi ngay cạnh thi thể Hoa, cậu lo lắm, mùi mỗi lúc một nồng nặc, riêng cái này chỉ có cậu có mũi của pháp sư mà lão Long rèn mãi, theo ban đầu cậu kể là mũi c.hó, haha.

Quay trở lại chuyện chính. Bà già vừa ngồi xuống xong thì bưng mặt khóc, các con cháu trai gái ngồi lần lượt theo vai vế cũng quỳ ra sau cả, họ bắt đầu khóc theo tiếng khóc của bà mẹ, tiếng khóc ỉ ôi gây phiền nhiều khó chịu vô cùng. Rõ ràng là khóc ép mới ngượng như thế. Rồi đột nhiên hai người con trai quỳ lạy thi thể kia, một người khóc lớn nhất, vừa quỳ vừa hô to.

"Nay xin phạn hàm, phục duy hâm nạp."

Những người còn lại đồng thanh xướng lên theo.


"Sơ phạn hàm, tái phạn hàm, tam phạn hàm."

Anh con trai kia trách miệng thi thể Hoa ra, ánh mắt có gì đó bất chợt nhìn về phía Hoàng hoang mang.

Bà lão run run tay bên cạnh có một chiếc thau đồng ban nãy Hoàng không rõ đựng gì, mỗi lần xúc một ít gạo và đồng xu cho vào miệng bên phải, lần nữa cho vào bên trái, cuối cùng là ở giữa.

Làm xong xuôi, bóp mồm lại cho thành như cũ. Hoàng hiểu họ làm gì rồi.

Phạn hàm, một nghi thức có từ đời xưa, nay rất rất hiếm gặp, cậu cứ tưởng nó đã mai một đi rồi. Tục bỏ gạo và tiền vào mồm xác chết xưa, ngụ ý là tránh tà ma ác quỷ đến cướp đoạt và để tiễn vong hồn được siêu thoát.

Hình như phạn hàm xong rồi, hai anh con trai sao cứ loay hoay mãi thế nhỉ? Nhanh lên để còn đi mai táng?

"Mau, mau cho người mang tới một sợi vải trắng buộc hàm trên hàm dưới lại, Hoa nó không ngậm được hai hàm nữa, cứng lắm rồi, miệng cứ mở ra."

Gì vậy? Há miệng to?

Hoàng sốt ruột đến cáu cả lên, đứng dậy mạnh bạo bước đến xem tình hình.

Dây buộc đã tới, thế nhưng sức hai người đàn ông lực lưỡng không đấu lại với cái miệng cứng của người chết?

"Buộc thêm vải nữa đi, lỏng quá hai răng nanh nó lộ ra kia kìa."

"Lộ cái gì mà lộ, nó dài ra đấy, tránh hết ra đi! Hai anh mau tránh xa cái xác ấy ra."

Hoàng dùng hết sức bình sinh xô hai người đang quỳ kia tắc ngửa ra đằng sau, đoạn tức tốc chạy về phía cũ lấy bịch gạo nếp, tay kia cầm thanh đào mộc kiếm, hoảng sợ quay lại cảnh báo mọi người.

"Mau cách xa nơi này ra, cái xác này biến thành cương thi rồi!"

Cậu vừa dứt lời, cái xác nghiêng mình sang một bên, gạo cùng tiền vàng trong miệng đổ ào xuống chiếu, nó ngồi hẳn dậy, bật tưng tưng về phía trước rất nhanh.

Đã bảo là chôn cất ngay nhưng không nghe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui