Pháp Sư Đôi Mươi

"Cha với anh đã về rồi đấy à? Hihi."

Hoàng cùng thầy Long xuống xe, dắt vào cổng, từ xa đã nghe thấy chất giọng chua loét của cái Ngọc con thầy.

"Hãm hãm lại tí đi con ơi, trời thì nắng nóng, thầy với anh mày đang say mắt mèo ra đây này, nghe thêm cái giọng mày nữa, muốn chúng tao lăn ra đây mà chết à?"

Hoàng nghe thầy nói xong, trong lòng tràn ngập đồng ý.

"Cái thầy này -_-"

Hai thầy trò tiến vào trong phòng, cái Ngọc mang hai cốc nước lạnh vào, cười hì hì.

"Cha, anh uống nước đi. Con đi xuống với mẹ."


"Xinh đáo để, cơ mà hơi chập nhỉ."- Hoàng lén nhìn khuôn mặt Ngọc, trong lòng khẽ cảm thán...

"Thầy, tiếp theo chúng ta sẽ phải làm gì?"

"Vong kia đã ở đây non nửa tháng rồi. Tối nay lại là trăng rằm, có lẽ nó sẽ mò đến căn nhà kia động thủ."

"Thế tại sao thầy lại biết đó là vong của lệnh nữ nhà đấy?!?"

"Con còn nhớ lúc ông ta đọc lên không? Thủy đậu là một bệnh truyền nhiễm, không có lý nào có thể phát bệnh trong vòng vài giờ đồng hồ mà đột tử được. Huống gì lại cả thủ tục mai táng luôn trong một đêm. Cứ coi như là phát bệnh rồi mất như thế đi, thế tại sao lại cần phải chôn ngay? Không để mọi người đến phúng viếng? Đằng này lại là con gái của quan triều đình. Trừ khi có điều gì đó muốn giấu. Cái chết của Dâng thị không phải dễ dàng như vậy được. Uẩn khúc là điều không tránh khỏi."

"Ặc... Thầy, bội cmn phục thầy sát đất."


"Không cần nịnh nọt thầy mày, cầm lấy tờ giấy trên bàn kia, đi mua các thứ thầy đã liệt kê về đây, nhanh để chúng ta tiếp tục qua nhà ông Hiệp. Tối nay đi thu vong về với địa ngục."

"Vâng."

Hoàng mau chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa hồi hộp, vì có thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cậu bắt vong như thế này, phải chu tất vào.

Trời vừa nhập nhoạng tối, hai thầy trò đã tới nhà ông Hiệp để chuẩn bị.

"Con gái ông đâu?"

"Nó đang ngồi trên phòng, không hiểu vì sao khi sáng đi về lại phát điên lên tiếp, căn phòng trên nhà bị bới tung lên rồi. Vợ chồng chúng tôi không ai giữ được con bé lại, tay nó luôn luôn cầm con dao nhỏ, hễ ai tới gần là nó vung lên..."

Hai thầy trò Hoàng nhìn nhau. Chắc chắn cái vong kia không tìm thấy được chiếc lược, khiến nó cảm thấy nghi ngờ mình sắp bị nguy hiểm chăng?

"Được rồi, vợ chồng anh chị cứ như bình thường, đừng có biểu hiện gì kỳ lạ. Tiếp đến chắc cũng sắp đến giờ con bé đi ra ngoài nữa rồi đúng không? Cho người bám sát nó, để nó đi ra ngoài, khi ấy chúng tôi mới có thể dọn một bàn tế được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui