Hiệp Sĩ Tự Do
Pháp sư áo đen nhặt được một hiệp sĩ đã chỉ còn chút hơi thở thoi thóp.
Pháp sư nào cũng thích thu thập, tàng trữ. Có lẽ một phần là do dòng máu rồng chảy xuôi trong huyết mạch họ — nguồn gốc sức mạnh của các pháp sư.
Và vị pháp sư áo đen này cũng vậy. Y thích đá quý, dược liệu, sách và các vật liệu ma thuật quý hiếm khác. Nhưng tất cả những thứ này đều là vật thể không có sự sống.
Lần đầu tiên trong đời, y nhặt được một vật còn sống.
Y thường không nhặt đồ sống. Cái chết đối với vị pháp sư này mà nói cũng chỉ là một cơ chế đào thải. Tuổi thơ ấu ở Tháp Pháp sư đã dạy y cái đạo lý này, rằng cuộc đời luôn vứt bỏ kẻ yếu.
Sinh vật sống trước mắt y hiển nhiên đã bị số mệnh đào thải. Chúng thậm chí còn không xử lý chút thương tích nào cho hắn — Có thể vì sợ hãi, hoặc cũng có thể là để thỏa mãn cái thú vui khi được chứng kiến một giáo sĩ luôn cao cao tại thượng phải bày ra cái vẻ mặt thống khổ mỗi khi hắn bị hiếp vì những miệng vết thương ấy. Trên tay hắn vẫn còn mũi tên găm vào trong. Trên đuôi mũi tên không lộ ra dấu vết gì. Nhưng y biết, chỉ có quý tộc hoặc đội cận vệ hoàng gia mới có thể mua được lông đuôi của hắc linh tước.
Trước mặt y là vật hi sinh của chiến tranh chính trị.
Kinh nghiệm mách y phải bảo vệ chính mình, không nên đi nhặt nhạnh những vật phẩm có nguồn gốc đáng ngờ. Thế nhưng nội tâm y lại dậy lên những tính toán khiến y không thể rời bước.
Y thích những vật liệu ma thuật quý hiếm: vảy cá Siren, lông Harpy, tơ, mắt của nhện khổng lồ… Và một vật liệu thậm chí còn hiếm hơn: Linh hồn thuần khiết mang thuộc tính ánh sáng. Để làm được một chuyện, y cần một giáo sĩ của Tòa Thánh.
Đây không phải là chuyện đơn giản: Mục sư của các trấn nhỏ không đủ thuần khiết, tư tế luôn được bảo vệ trong Tòa Thánh, mà hiệp sĩ giáo hội lại là kẻ thù truyền kiếp của pháp sư.
Nhưng cũng không phải là không có cách nào. Linh hồn là thứ rẻ mạt nhất đối với quyền lực. Y chỉ cần chờ một hiệp sĩ xấu số bị cuốn vào nội chiến của Tòa Thánh hoặc vương thất để rồi biến thành quân tốt bị vứt bỏ. Đến lúc đó, y chỉ cần tìm đến nơi anh ta bị xử tử, nếu còn sống thì sẽ mang đối phương về.
Việc này với việc thu thập vảy cá, lông chim hoặc nhãn cầu cũng không có gì khác nhau.
Có điều, y đã chậm một bước. Quân cờ bị bỏ rơi này rõ ràng đã bị tra tấn về thể xác và tinh thần một khoảng thời gian dài. Y chỉ có thể biết được đối phương vẫn còn hơi thở qua chút phập phồng yếu ớt nơi lồng ngực hắn.
“Hay tôi dẫn ngài đi xem mặt hàng khác nhé?” Thương nhân đang dẫn đường cho y xấu hổ xoa xoa tay, “Tên này thật sự đã sức cùng lực kiệt rồi… Ai dà, chết tiệt, đáng lẽ ra không nên cho bọn thú nhân kia vào mà…”
Ánh mắt lạnh nhạt của pháp sư áo đen rơi xuống túi tiền căng phồng ở thắt lưng của gã lùn này. Y biết gã cũng chẳng hối hận gì cho cam.
“Chúng tôi còn rất nhiều nô lệ khỏe mạnh khác,” Gã thương nhân tiếp tục, “Liệu quý ngài có hứng thú với dòng tinh linh không? Bọn chúng xinh đẹp hơn nhiều, mà trong máu cũng có nhiều ma lực hơn…”
Y chỉ cần một giáo sĩ, cũng không phải y không thể mua giáo sĩ này. Chỉ là y không muốn phải bỏ tiền ra cho một giáo sĩ sắp chết hoặc đã sa đọa.
Y bước vào căn phòng tối tăm. Câu thần chú không lời khẽ nâng một đoạn áo choàng của y lên, tránh đi những vết máu, thể dịch dơ bẩn trên mặt đất.
Y bước tới trước mặt nam nhân kia. Hai mắt đối phương nhắm nghiền, mặt rũ xuống một bên, không hề phản ứng. Trên sống mũi thẳng tắp đó là một vết bầm tím đen, nhưng trông không có vẻ là bị đánh gãy.
Pháp sư áo đen hơi cúi mình. Một lọn tóc vàng từ bóng đen trong mũ choàng của y rơi xuống, như muốn chạm vào chóp mũi sinh vật bị cầm tù nọ.
Giây tiếp theo, y duỗi tay, dùng những ngón tay thon dài bọc trong găng tay đen nắm lấy đuôi mũi tên, chầm chậm rút nó ra.
Gã nô lệ nằm đó đau đến choàng tỉnh. Trên người hắn vẫn còn lưu lại dấu vết của những năm tháng rèn luyện. Cơ bắp toàn thân hắn căng lên. Bàn tay lành lặn vội sờ lên thắt lưng, nhưng ở đó lại chẳng có thanh gươm nào, mà động tác của hắn thì lại bị gông xiềng kìm hãm lại.
Pháp sư từ trong áo choàng lấy ra một ống thuốc thử, tựa hồ không để ý gì tới việc đối phương đang yếu ớt vùng vẫy. Y đặt miệng ống dưới miệng vết thương vừa rách ra, để máu của hiệp sĩ chảy xuôi vào trong.
Máu đỏ chảy vào trong, ống nghiệm sôi lên trong chốc lát, ngay sau đó chất lỏng bên trong chuyển sang màu trắng nhạt.
Y hài lòng đứng dậy, cất thuốc thử đi rồi nhìn toàn bộ cơ thể người dưới chân, bao gồm cả bầu ngực và phần thân dưới nhem nhuốc của hắn. Y có thói sạch sẽ, vậy nên nhìn cảnh tượng này khó tránh khỏi việc thấy chán ghét.
Do dự mãi, dựa trên nguyên tắc đánh giá, y rốt cuộc vẫn dùng tay đỡ khuôn mặt đang rũ xuống của đối phương lên.
Găng tay lạnh lẽo vừa chạm vào da thịt, y liền cảm thấy đối phương bất giác nhăn mặt, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh giãn ra. Sinh vật đã suy yếu mặc cho pháp sư cạy miệng mình khám răng, khám tai, mắt, những vết thương trên trán và sống mũi như đang khám một con ngựa kéo xe.
Lúc vết bầm tím kia bị đè lên, hắn rốt cuộc nhịn không được mà rên thành tiếng, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Đôi mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng tiết ra một giọt nước mắt, xuôi theo khóe mắt chảy xuống gương mặt.
Pháp sư từ bỏ tia do dự cuối cùng. Y cũng không còn kinh ngạc vì sao đối phương vẫn có thể giữ lại được huyết mạch thuần khiết của mình. Từ đôi mắt xanh mệt mỏi đó, y không hề đọc được bất cứ sự oán hận nào, mà thứ y đọc được, lại là một niềm tin yếu đuối nhưng ngoan cường vào hai chữ “sinh tồn”.
“Ta sẽ không trả tiền.” Y buông tay, thất vọng tuyên bố. Sinh vật bị cầm tù nhanh chóng lùi vào bóng tối trong góc, nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi vị pháp sư áo choàng đen.
“Các ngươi suýt chút nữa đã giết chết một Thánh Hiệp sĩ.” Pháp sư không xoay người, nói với thương nhân, “Ta đoán các ngươi nhặt được hắn trên tàn lưu chiến trường, tưởng rằng hắn chỉ là một con chó trung thành nào đó chủ chết cũng không rời, nên tính định ép khô chút giá trị cuối cùng, phát tiết chút tư dục nhàm chán đến cực điểm của các ngươi lên người hắn.” Y thong thả ung dung nói, với sự kiêu ngạo độc nhất của một pháp sư.
“Thật đáng tiếc, ta cảm thấy buồn cho sự thiếu hiểu biết của ngươi.” Pháp sư áo đen thờ ơ nói, “Nếu hắn còn khỏe mạnh thì nhất định sẽ rất có giá trị. Hội Thám Hiểm sẽ có thể vì một cựu Thánh Hiệp sĩ còn tung tăng nhảy nhót mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.”
“Cái, cái gì……?” Thương nhân vuốt cái mũi đầy dầu mỡ của gã với vẻ mặt khó tin. Gã vội giải thích, “Nhưng hắn không có Thánh Huy cũng không có Thánh Kiếm…”
Nghe được câu hỏi ngu xuẩn như vậy, pháp sư liền khịt mũi coi thường: Nếu muốn chứng minh một Thánh Hiệp sĩ đã chết thì chứng cứ hữu hiệu nhất chính là Thánh Huy và Thánh Kiếm của anh ta. Chỉ có cái chết mới có thể khiến những kẻ trong đầu chỉ có Đấng Cứu thế này từ bỏ hai thứ đó.
“Một số kẻ những tưởng chỉ cần lấy đi Thánh Huy và Thánh Kiếm là có thể cải biên một Thánh Hiệp sĩ thành người thường.” Pháp sư áo đen khinh bỉ cười nhạo sự vô tri của đối phương, “Nhưng không hề. Sức mạnh thần thánh của họ mới là yếu tố chủ chốt. Tấm bia đá của Tòa Thánh có thể ghi lại cũng như truy tung mọi giáo sĩ đã chính thức tham gia lễ kết nạp, nó cũng có thể phân biệt sức mạnh tương ứng của từng người.”
“Nếu muốn giết chết một Thánh Hiệp sĩ, tốt nhất là nên làm trong thầm lặng: Dùng độc dược, dùng quỷ kế,” Từng lời y nói khiến người trong góc rùng mình, “Thay vì đánh nhau. Bởi vì sau khi Tòa Thánh phát hiện bọn họ mất tích, tấm bia đá sẽ truy tìm tung tích nơi mà sức mạnh cuối cùng của họ xuất hiện — Cũng chính là nơi các ngươi nhặt được hắn.”
“Nếu hắn còn tiếp tục ở đây thì nói không chừng, một sớm mai nào đó, ngươi sẽ thấy giáo binh đoàn của Tòa Thánh trước cửa tiệm mình.” Pháp sư nói, “Dù cho không phát hiện ra huynh đệ của bọn họ từng bị các ngươi cưỡng hiếp tập thể đến thừa sống thiếu chết ở đây, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ có hứng thú với nô lệ tinh linh của ngươi đấy.”
Y vốn dĩ cũng không cần phải nhiều lời với thương nhân đã bị dọa đến xanh xao mặt mày này. Kỳ thật, kể từ khi y vạch trần thân phận của sinh linh bị giam cầm này, đối phương cũng đã coi hiệp sĩ đang sống dở chết dở này như một củ khoai lang nóng phỏng tay rồi. Giờ phút này đây, hai chữ ‘Tòa Thánh’ ấy chẳng qua cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi.
“Quý ngài, ngài, ngài mang hắn đi đi! Van xin ngài, cho dù chẳng để làm gì cũng xin ngài hãy mang đi cho… Chúa ơi…” Thấy đối phương vẫn giữ thái độ thờ ơ, gã thương nhân không kìm được mà nói to hơn, “Ngài không cần phải trả một xu nào hết. Chỉ cần ngài giúp tôi. Xin ngài tuyệt đối đừng để Tòa Thánh phát hiện chuyện này…!”
Chỉ một câu, pháp sư áo đen đã có được thứ y muốn mà không cần mất một xu nào. Y cũng không thấy đe dọa một tay thương nhân có gì là sai. Dù sao thì lời nói cũng là một trong những thế mạnh của y.
Pháp sư đi về phía mặt hàng mình vừa mua được. Thương gia đứng ở cửa, sợ hãi nhìn pháp sư áo đen đi về phía Hiệp sĩ Thánh chiến. Y không thèm quan tâm đến sự phản kháng của đối phương, đơn giản dùng ma thuật để mở khóa xiềng xích.
Chủ trang viên dù có lạnh nhạt đến đâu thì sau khi mua được một con chiến mã tốt cũng chắc chắn sẽ kiêu ngạo cầm dây cương, vỗ nhẹ vào chiếc cổ dài duyên dáng của nó, sau đó bịt mắt nó lại để tránh môi trường mới và người chủ mới khiến nó thấy bất an. Nhưng tay thương nhân lại chỉ nhìn thấy pháp sư áo đen búng ngón tay vào tai đối phương.
Ngay sau đó, con tuấn mã toàn thân đầy vết bầm tím đang phì phò dùng chút sinh khí cuối cùng vùng vẫy — bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...