Một tuần sau.
Trong lịch sử tỷ thí hội, Đế Quốc chưa một lần giành phần thắng vì vậy năm nào Hoàng hậu cũng lựa chọn đệ tử rất kỹ.
Tuy nhiên trong danh sách đội viên lần này lại có một người khiến tất cả nghi hoặc: Trần Phong.
– Hoàng hậu nương nương, chuyện này hình như có chút không phải?
Người vừa lên tiếng là Lục Hùng, một trong những thiên tài của Lục gia.
Thực lực hắn cũng không tồi, đã là lục tinh pháp vũ.
Hắn vẫn tưởng trong năm danh ngạch năm nay nhất định sẽ có tên mình.
Vậy nên khi thấy bản thân không được chọn mà thay vào đó chỉ là một tên nhóc tứ tinh mới gia nhập một tháng thì hắn cực kì bất mãn.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nhìn hắn:
– Có chỗ nào không phải?
– Bẩm, tại sao Trần Phong lại được chọn tham gia tỷ thí?
– Vì cậu ta đủ năng lực.
Người trả lời hắn không phải Hoàng hậu mà là Đoàn Thiên Ân.
Hắn cau mày:
– Ý Thiên Ân huynh là Trần Phong mạnh hơn ta?
– Nếu Lục Hùng huynh không phục, có thể đánh với ta một trận.
Nếu ta thắng, ta sẽ tham gia tỷ thí hội.
Nếu ta thua, tuỳ huynh định đoạt!
Mọi người chung quanh sửng sốt.
Không ai ngờ Trần Phong lại dám trực tiếp thách đấu Lục Hùng như vậy.
Vân Chi ba người không nói gì.
Chính họ là người đề nghị với Hoàng hậu cho Trần Phong tham gia.
Dù sao cũng chưa ai tin thực lực cậu ấy, cậu chỉ việc chứng minh là được.
Lục Hùng hơi bất ngờ, nhếch mép:
– Hay cho Trần Phong huynh đệ.
Quyết đoán như vậy thật đáng ngưỡng mộ! Được, vậy bắt đầu liền đi!
Mọi người đứng dạt ra, để lại khoảng trống cho hai người Trần Phong.
Lục Hùng cười sảng khoái.
Hắn với tay rút thanh đơn thủ kiếm sau lưng ra, không thèm thủ thế.
– Phong đệ là tân sinh, nhường đệ ra đòn trước.
Đám đông tập trung tại thân hình cao gầy của Trần Phong.
Cậu nắm tay lại, hai thanh đoản kiếm đồng thời xuất hiện, sau khi vào thế liền lập tức lao vút đến.
Nhanh thật!
Mọi người giật mình trước tốc độ của cậu.
Lục Hùng vội vàng chém ra một nhát.
Tuy nhiên, Trần Phong dễ dàng né tránh, song kiếm liên tục đâm tới, tấn công huyệt đạo đối phương khiến hắn phải lui về phòng thủ.
Chỉ sau vài phút, thiếu niên dễ dàng chiếm thế thượng phong.
Lục Hùng nổi giận.
Hắn không chấp nhận thế trận như thế.
Pháp lực truyền vào thanh kiếm, hắn hét lên:
– Lôi Thiểm Trảm!
Tia chớp đâm thẳng tới tim Trần Phong.
Cậu bắt chéo hai thanh đoản kiếm trước mặt đỡ đòn.
Tiếng kêu thanh thuý vang lên.
Tuy đã bị chặn lại nhưng chiêu thức của Lục Hùng cũng không tệ, đẩy lùi cậu năm bước.
Trần Phong vừa vào thế thì đối phương đã lao lại.
Ban nãy hắn chủ quan nên mới để cậu tấn công trước, giờ đây hắn quyết định sửa sai.
Liên tục những nhát kiếm kèm tia sét chém tới cơ thể Trần Phong.
Cậu né hết được toàn bộ.
Tất cả chỉ đánh vào không khí.
Mọi người cực kì kinh ngạc.
Ngay cả Vân Chi ba người cũng thoáng giật mình.
Họ không nghĩ Trần Phong có thể né đòn như chơi thế.
Thực ra chỉ với tốc độ và kỹ thuật của mình, cậu chưa thể né được toàn bộ như vậy.
Vừa rồi là Phong Hành, một pháp kỹ thân pháp mà cậu được sư phụ dạy.
Thứ này dùng để né tránh hay đem phối hợp với các công kích pháp kỹ thực sự rất tốt.
Sau khi nắm được cơ bản kiếm pháp, cậu bắt đầu luyện tập nó.
Hiện tại chưa thành thục cho lắm nhưng như vậy là đủ để chống lại Lục Hùng.
Sau khi dễ dàng né tránh, Trần Phong lập tức phản công.
Thức thứ nhất của Toàn Phong kiếm pháp nay cậu đã sử dụng khá thuần thục, cũng nên thử với người khác thử xem sao.
– Ha!
Khẽ hô một tiếng, Trần Phong ra đòn.
Kiếm ảnh liên tục phóng tới, nhanh nhẹn, sắc bén chém lên thân thể Lục Hùng.
Hắn ta không thể né tránh, lãnh trọn tất cả rồi bay đi, nằm im dưới đất không nhúc nhích.
Đám đông há hốc mồm kinh ngạc.
Chiến lực Trần Phong hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Lục Hùng là cường giả lục tinh pháp vũ hàng thật giá thật, vậy mà còn không thể chạm vào Trần Phong, một tân sinh mới theo học Hoàng hậu chưa lâu.
– Không phải cậu ta chỉ là phế vật sao?
Vài người lẩm bẩm nói.
Bọn họ đối với thân phận của thiếu niên trước mặt cũng là từng nghe qua, bất quá thực lực như vậy như thế nào có thể là phế vật được?
Hoàng hậu gật đầu hài lòng.
Tuy bà rất tin tưởng Vân Chi ba người nhưng dù sao chắc chắn lại vẫn hơn.
– Trận đấu kết thúc.
Trần Phong chiến thắng, hoàn toàn xứng đáng được tham gia tỷ thí hội.
Mọi người giải tán!
Hai thanh đoản kiếm trên tay Trần Phong bỗng vỡ vụn ra.
Cậu thở dài một hơi, cười nhạt.
Tuần qua cậu đã dùng chúng để luyện tập không biết bao nhiêu lần, ban nãy còn đỡ trực tiếp một chiêu của Lục Hùng.
Có lẽ chúng cũng đến giới hạn rồi.
Cậu chắp tay nhìn Hoàng hậu:
– Bẩm, thần cần có binh khí mới cho tỷ thí hội.
Không biết người có thể chỉ chỗ cho thần không?
– Không vấn đề gì! Ngươi đã nằm trong danh ngạch tham gia, tất sẽ được đối đãi tốt nhất.
Theo ta đến kho bảo vật của Hoàng cung.
Trần Phong đi theo Hoàng hậu cùng đội cận vệ.
Không lâu sau thì đến nơi.
Nhìn từ bên ngoài cũng thấy được nơi đây quý giá thế nào.
Số lượng binh sĩ canh phòng lên đến hàng trăm là ít.
Còn có một lớp kết giới xung quanh toà nhà.
Theo lệnh của Hoàng hậu, mọi người đứng dạt ra, đợi bên ngoài, chỉ có bà và Trần Phong vào trong.
Tại đây, cậu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vàng bạc, châu báu nhiều vô số kể.
Các loại đan dược cũng vô cùng vô tận.
Lượng quyển trục ở đây nhiều vô số kể, tương ứng với nó hẳn là những pháp kỹ, pháp quyết đẳng cấp không tồi.
Nhanh chóng ổn định tinh thần, Trần Phong bắt đầu đi một vòng.
Rất nhiều binh khí tốt hiện ra trước mắt nhưng lại vẫn chưa thấy thứ cậu cần.
Vài phút sau, cuối cùng xuất hiện một cặp đoản kiếm.
Nó được đặt ở một góc khuất nhưng Trần Phong vẫn tiến lại xem xét.
Chuôi và bao kiếm đều được làm bằng kim loại màu đen tuyền.
Hoàng hậu thấy thế lên tiếng:
– Hai thanh kiếm đó đã nằm ở đó từ ngày lập quốc.
Rất nhiều người đều đã từng có ý định sở hữu.
Nhưng họ đều nhanh chóng thất vọng.
Bởi chúng rất bình thường, cậu có thể xem thử.
Trong lúc bà nói, Trần Phong đã đến bên hai thanh kiếm.
Cậu cầm một thanh lên.
Thiếu niên lập tức kinh ngạc.
Trọng lượng của nó nặng hơn cậu tưởng rất nhiều.
Cậu phải dùng khá nhiều sức mới có thể nâng lên.
Chật vật một hồi, Trần Phong mới rút được kiếm ra khỏi bao thì suýt nữa mất đà, ngã sang bên trái.
Nhẹ quá!
Dường như trọng lượng ban nãy hoàn toàn nằm ở bao kiếm và chuôi kiếm.
Phần lưỡi kiếm nhẹ không tưởng!
Trần Phong bắt đầu quan sát thanh kiếm.
Lưỡi kiếm được làm bằng kim loại màu vàng kim.
Từ mũi kiếm đến bảo vệ tay được chạm khắc một đầu kim long rất tinh xảo, trông qua chẳng khác nào một sinh vật sống, thực sự có hồn.
Phần bảo vệ tay cũng được chế tác rất tỉ mỉ.
Chính giữa có một viên ngọc vô sắc, hoàn toàn trong suốt.
Cho dù đã nằm ở đây không biết bao nhiêu năm nhưng nó không có bất cứ dấu vết nào của thời gian.
Bao quanh viên ngọc là song long đang quấn lấy nhau, bên phải là kim long, bên trái ngân long.
Chuôi kiếm được làm khá thoải mái, vừa tay.
Đốc kiếm cũng được chế tác khá cẩn thận, toả ra màu vàng kim rất đẹp.
Trần Phong đặt tạm thanh kiếm lên bàn, tiếp tục kiểm tra thanh thứ hai.
Về cơ bản, thanh này cũng khá giống thanh trước.
Trọng lượng của bao kiếm rất nặng, còn lưỡi kiếm lại rất nhẹ.
Phần lưỡi và đốc kiếm được làm bằng kim loại ngân sắc.
Vị trí của kim long và ngân long trên phần bảo vệ tay ngược lại so với thanh trước.
Trần Phong cầm cả hai thanh lên, vung thử vài đường.
Trọng lượng kiếm nhẹ, vì vậy mà không có độ đằm tay khi sử dụng.
Tuy nhiên tốc độ ra đòn lại là rất cao.
Cậu thử truyền pháp lực vào song kiếm.
Không có hiện tượng tương tác nào xuất hiện, hệt như kiếm thường, như thể đây không phải là ma hạch vũ khí gì cả!
Trần Phong vung tiếp vài đường.
Cậu nhận thấy lưỡi kiếm dù trông rất sáng bóng, không có vết gỉ sét nào nhưng lại có phần hơi cùn, như thể cặp kiếm này làm ra chỉ để trang trí vậy.
Cậu đã hiểu tại sao nhiều năm qua mọi người bỏ qua chúng sau khi dùng thử.
Tuy nhiên, thiếu niên lại cảm thấy chúng không phải vũ khí tầm thường, chỉ là không ai tìm ra cách sử dụng mà thôi.
– Chọn chúng đi, đồ tốt đấy!
Phong Thần đột nhiên nói với cậu.
Trần Phong nhẹ gật đầu.
Cảm giác của cậu thì còn có thể sai nhưng nếu sư phụ đã khen thì chúng nhất định bất phàm!
Hơn nữa cậu còn có cảm tưởng, dù rất mơ hồ nhưng dường như chúng có liên hệ gì đó với mình.
Linh tính như đang cố mách bảo cậu hãy sử dụng chúng.
Trần Phong quay ra nhìn Hoàng hậu:
– Bẩm, thần chọn binh khí này!
– Ngươi chắc chứ? Trong này còn nhiều thứ tốt hơn mà?
– Dạ không sao, thế này là được rồi!
– Ừm được được! Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày mai bắt đầu lên đường!
– Vâng!
Trần Phong chắp tay chào Hoàng hậu rồi rời kho bảo vật, đến thẳng Thanh Dương hồ.
Cậu lặn sâu đến hết mức có thể, tìm một khu vực vắng người sau đó dừng lại.
– Từ giờ đến sáng mai, ngươi cứ ở đây.
Tu luyện chỉ là phần nhỏ, quan trọng là hai thanh kiếm này.
Phong Thần nói.
Hai tay rút kiếm ra, quan sát, Trần Phong có phần thắc mắc:
– Chúng đặc biệt đến thế sao?
– Không chỉ là đặc biệt.
Thời viễn cổ chúng chính là hai trong số những Thần khí mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn Phong Thần kiếm của ta!
Trần Phong kinh ngạc.
Song kiếm trước mặt này không ngờ lại khủng bố đến vậy.
– Bất quá trông qua chúng rất tầm thường mà?
– Chúng tên là Nhật Nguyệt Song Long kiếm.
Năm đó Huyền Long Đế đại danh đỉnh đỉnh, chấn nhiếp thiên hạ, thống lĩnh một phương lục địa chính là nhờ chúng một phần công lao không hề nhỏ.
Phong Thần trầm giọng nói, chăm chú nhìn lưỡi kiếm vàng kim đưa trước mặt, mắt hơi nheo lại.
– Tuy nhiên theo ta thấy, hiện nay chúng gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn lấy dù chỉ là một phần rất nhỏ sức mạnh của trước kia nữa! Đã là Thần khí nói chung, bất kể cấp bậc thế nào, tất cả đều có linh trí, có khả năng chọn chủ nhân.
Mà theo như Hoàng Hậu kia nói thì rất nhiều người có thể chạm vào.
Từ đó mà nói, linh trí đã bị huỷ!
Thở ra một hơi dài, bà đưa thanh kiếm cho đệ tử:
– Giờ muốn khôi phục lại chúng tốn rất nhiều công sức.
Bất quá nếu như làm được, trong tay ngươi chính là những Thần khí mạnh nhất lục địa!
Trần Phong gật mạnh đầu.
Nhật Nguyệt Song Long kiếm bất phàm này dù có khó khăn đến đâu cậu cũng nhất định đưa nó về trạng thái đỉnh phong, trấn nhiếp thiên địa.
– Phục hồi Thần khí cần một lượng pháp lực khổng lồ.
Vạn năm qua nằm trong kho có lẽ chúng đã hấp thu được một chút nhưng như thế thì quá ít, chẳng khác nào đem muối bỏ biển.
Chính vì thế mà ta mới bảo ngươi đem chúng xuống dưới này.
– Vậy tiếp theo con chỉ cần chờ thôi sao?
– Không đơn giản như vậy.
Dù cho có hấp thụ toàn bộ pháp lực dưới hồ này, song kiếm cùng lắm là hồi phục được một thành.
– Một thành sao?
Trần Phong sợ hãi.
Thanh Dương hồ pháp lực nồng đậm như vậy nhưng so với Thần khí thật chẳng đáng nhắc tới.
Phong Thần chỉ vào chúng:
– Hai quả cầu vô sắc này chính là thứ thể hiện tình trạng hiện tại của song kiếm.
Khi nó đạt trạng thái mạnh nhất thì toàn bộ quả cầu bao phủ bởi màu sáng trắng.
À phải, ngươi lấy thạch phù Lục gia ra đây.
Đột nhiên chuyển đề tài như vậy, Trần Phong vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, từ trong giới chỉ lấy ra, nhìn Phong Thần:
– Tự nhiên sao lại lấy nó ra?
– Trong thứ này có ấn ký đặc biệt, Lục gia có thể dùng nó mà tìm ra ngươi!
Hít một hơi sâu, thiếu niên chợt hiểu.
Thì ra đó là lí do Lục Thanh Thư có thể tìm ra cậu hôm nọ.
Phong Thần nhẹ nhàng chạm vào thạch phù, khiến cho viên đá sáng lên một chút rồi tắt đi.
– Được rồi đấy, từ nay bọn chúng sẽ không thể tìm ra ngươi nữa.
Bất quá cứ giữ lại, biết đâu sau này cần đến.
Trần Phong gật đầu, bắt đầu để hai thanh kiếm từ từ hấp thu pháp lực, cậu cũng ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hi vọng trước khi tham gia tỷ thí hội, chiến lực của cậu có thể tăng lên một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...