– Muội bảo phụ thân muội là ngoại tông chủ còn mẫu thân là một trong tứ đại hộ pháp?
Trần Phong suýt nữa hét lên, kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy!
Linh Nhi nói, vẻ mặt không giấu niềm tự hào.
Thanh niên cạnh bên thì cười nhạt.
Thân phận như vậy chính là tiểu công chúa Thiên Huyền tông rồi còn gì.
Nghĩ đến hai tuần qua ngày nào nàng cũng chăm sóc mình, cậu không khỏi bối rối.
Vì thân thể bị thương nặng nên có rất nhiều việc cậu không thể tự làm lấy, bên cạnh việc đem thuốc đến, Linh Nhi đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Với thân phận của nàng, hiển nhiên những việc này đáng ra rất ít khi phải đụng đến, đều là nhờ người khác làm thay.
Vậy mà ở đây nàng hoàn toàn không ngại gì, điều này thực sự là đáng phục.
Trần Phong nhìn nàng, chân thành nói:
– Cảm ơn đã chăm sóc ta!
– Huynh đừng khách sáo quá như thế! Huynh vừa là ân nhân, vừa là bạn tốt của ta, đương nhiên ta phải đối xử tốt với huynh rồi!
– Ân nhân gì đâu, muội lại quá lời rồi!
Với thân phận như vậy, chắc chắn Linh Nhi có rất nhiều con bài ẩn.
Gọi là ân nhân thực sự tâng bốc cậu quá.
Nhưng không sao, thêm một người bạn là điều tốt.
Hai người sánh vai mà đi trên con đường chính của Thiên Huyền trấn.
Nơi đây tấp nập người qua lại, cho dù là ai cũng tỏ ra rất quen thân với Linh Nhi.
Mà đối với bọn họ, nàng cũng đáp lại rất tự nhiên.
Trần Phong thấy vậy thì hơi ngạc nhiên một chút.
Cậu cứ nghĩ là cô nàng sẽ kênh kiệu, kiêu ngạo hơn nhiều, nhưng ngược lại, nàng vô cùng hòa đồng.
Cậu cảm nhận được, nụ cười kia không phải giả tạo, xã giao mà hoàn toàn tự nhiên, rất là ấm áp.
Càng biết thêm về Linh Nhi, cậu càng cảm thấy nàng là một người tốt.
Tuy có gia thế khủng bố nhưng nhân cách tỏ ra rất đáng quý trọng, hoàn toàn không giống đám thiên chi kiêu tử mà cậu biết tại Thiên Phong Đế Quốc.
Có lẽ về sau nàng là người mà cậu có thể tin tưởng.
Hai người cứ như vậy đi đến chân Thiên Huyền sơn thì dừng lại.
Từ đây họ xây dựng những bậc thang nhỏ, kéo dài hàng ngàn, hàng vạn bậc.
Thanh niên nhìn lên, không khỏi cảm thán trước độ cao vô tận này.
Từ xa cậu đã trông thấy nó vô số lần.
Nhưng đến khi đứng trước mới thực sự nhận thức được nó hùng vĩ đến mức nào.
Những đám mây tầm thấp hoàn toàn che lấp đi phần thân núi, không cách nào quan sát được khung cảnh bên trên.
Mà không chỉ vậy, độ khổng lồ của nó cũng không thể dùng lời mà tả hết.
Linh Nhi thấy vẻ mặt của cậu thì cười khúc khích:
– Bình thường mà nói, tông phái sẽ có những đợt tuyển chọn kỹ càng, bằng cách đó tìm ra những đệ tử ưu tú, xứng đáng được nhận.
Nhưng cũng không có nghĩa muốn gia nhập thì phải tham gia tuyển chọn.
Còn có cách khác không phụ thuộc vào thời gian, huynh muốn thực hiện lúc nào cũng được!
– Cách gì mà đơn giản như vậy?
Trần Phong ngạc nhiên, tò mò hỏi, tông phái thuộc hàng nhất lưu lục địa không lý nào lại dễ dàng gia nhập đến vậy.
Linh Nhi thản nhiên nói:
– Huynh vượt qua ba thử thách của Thiên Huyền tông, sau đó tự nhiên sẽ có người đến mời huynh gia nhập.
Trước mặt huynh chính là thử thách đầu tiên: Leo núi.
– Ta phải đi hết mấy bậc thang này hả?
– Đúng vậy, liền sau đó thử thách thứ hai sẽ xuất hiện.
Chúc may mắn nhé, ta sẽ đợi huynh ở trên đỉnh!
Linh Nhi vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Thanh niên nhìn nàng tới chỗ một nhóm người, leo lên lưng một con chim khổng lồ rồi cưỡi nó mà bay lên.
– Nói đùa sao?
Cậu cười nhạt, vẻ mặt bất đắc dĩ dõi theo bóng hình con quái thú đang dần biến mất sau những tầng mây.
Phong Thần ở trong lòng lên tiếng:
– Nàng ta không có lừa ngươi đâu, chuyện này đã là quy tắc từ thời viễn cổ rồi.
Thiên Huyền tông vốn dĩ tuyển đệ tử bằng cách này.
Còn mấy đợt tuyển chọn kia thì ta lại chưa nghe bao giờ.
Thở hắt ra một hơi, Trần Phong bước tới phía trước, bắt đầu leo lên:
– Nếu đã như vậy… Bắt đầu nào!
– Cuối cùng… Cũng tới nơi!
Thanh niên nằm vật ra đất, thở không ra hơi, quần áo ướt sũng mồ hôi, bám đầy bùn đất.
Thiên Huyền sơn này gần như dốc thẳng đứng, mấy cái bậc kia chả hỗ trợ được bao nhiêu, đến lưng chừng thì không còn nữa, khiến cậu phải tự thân mà leo tiếp.
Mà càng lên cao chỗ bám cũng ngày càng ít, bám vào thì khó khăn, trơn trượt.
Vô số lần cậu suýt chút nữa sẩy chân mà ngã xuống dưới.
Bất quá nếu chỉ như vậy lại đã đơn giản.
Càng lên cao, không khí càng loãng, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Nồng độ pháp lực đồng dạng như vậy, khiến cho việc hồi sức cũng là không thể.
Không những thế, cậu có thể cảm nhận được cứ leo được một đoạn nhất định, lại có thêm một tầng kết giới vô hình cản đường.
Trên đỉnh này, lực cản đó trở nên khủng khiếp vô cùng, theo tính toán của cậu, e rằng nó dư sức có thể giết chết ngũ tinh pháp vũ!
Cơ bắp mỏi nhừ, cậu từ từ ngồi xếp bằng lại, cố gắng hấp thu pháp lực thiên địa chung quanh.
Ngay khi bắt đầu, Trần Phong lập tức cau mày.
Pháp lực nơi này có chút kỳ lạ, nó không thể luyện hóa như bình thường.
– Muốn tu luyện ở đây, ngươi cần sử dụng sức mạnh của Thần Văn.
Không gian xung quanh có một kết giới vô hình ngăn cản khả năng hấp thu pháp lực, khiến cho người tham gia thử thách gặp khó khăn lớn hơn.
Giọng nói Phong Thần vang lên.
Cậu liền thúc động văn tự trong lòng bàn tay phải.
Ngay lập tức, một cơn lốc pháp lực xuất liện bao quanh cơ thể thanh niên, liên tục quán chú vào bản nguyên pháp lực.
Năng lượng thật là tinh thuần.
Trần Phong thầm than.
Nơi này so với Thanh Dương hồ, nơi cậu từng tu luyện trước đây lại là nồng đậm hơn mấy phần.
Chẳng mấy chốc, cơ thể đang khô kiệt của cậu tràn đầy sức sống trở lại, thậm chí so với khi trước còn mạnh hơn không ít.
– Tiếp tục nào!
Cậu nói, đứng lên chuẩn bị cho thử thách thứ hai.
Tuy nhiên, sau khi đi được vài phút thì buộc phải dừng lại.
– Chuyện gì thế này?
Thanh niên lẩm bẩm, nhìn cánh cổng phía đằng xa.
Nãy giờ đi tới là vậy nhưng lại không tiến gần thêm chút nào.
Mọi vật thì mờ dần đi, như bị bao phủ bởi sương mù.
Đột nhiên, xung quanh cậu xuất hiện một đạo quân hùng hậu, số lượng không sao kể xiết.
Bọn chúng nhanh chóng lập thành vòng tròn, bao vây lấy cậu.
– Có mai phục sao?
– Chậm đã!
Trần Phong định lao tới mở đường thì giọng nói gấp gáp của Phong Linh khiến cậu dừng lại:
– Có chuyện gì vậy sư phụ?
– Ngươi đã bị rơi vào Bát môn kim tỏa trận rồi.
Có lẽ thử thách thứ hai của Thiên Huyền tông chính là phá trận đồ, thử thách tài dùng binh.
Thanh niên nghe thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt:
– Vậy bây giờ phải làm sao? Chuyện binh lược trước giờ con đâu đã được học qua?
– Trận này có tám cửa là: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.
Nếu nhắm các cửa Sinh, cửa Cảnh, cửa Khai mà đánh vào thì thắng; vào các cửa Thương, Kinh, Hưu, thì bị thiệt hại; vào cửa Đỗ, cửa Tử, thì chết.
Tám cửa tuy bố trí chỉnh tề, nhưng chỉ thiếu lực lượng chủ chốt ở giữa.
Nếu ngươi tiến vào cửa Sinh góc Đông Nam, rồi đánh sang cửa Cảnh góc Tây thì sẽ phá được trận đồ.
Trần Phong vâng lời vội vàng làm theo.
Bất quá, không như lời sư phụ nói, cậu chỉ thoải mái một chút ban đầu, sau đó thì liên tiếp nhận khổ.
Đám binh lính liên miên vô tận kéo đến đánh cho cậu không kịp trở tay.
Phong Thần thấy vậy liền nói:
– Trận này không phải giữ nguyên cố định mà liên tục biến hóa, không thể cứ theo một lộ tuyến nhất định nào được.
Tiếp theo đi theo chỉ dẫn của ta!
Sau đó, thanh niên liên tục đổi hướng di chuyển, không lúc nào đi thẳng quá chục bước.
Trái phải, trước sau luân phiên nhau liên tục, thoạt trông qua không theo bất cứ một quy luật nào.
Tuy nhiên đối với những nhà cầm quân lão luyện, hoàn toàn có thể nhìn ra đó lần lượt là cách để phá giải ba mươi sáu biến của Bát môn kim tỏa trận.
Chúng nối tiếp nhau vô cùng hoàn hảo, tuyệt đối không có một nước nào thừa thãi.
Cứ như vậy liên tục cả tiếng đồng hồ cuối cùng Trần Phong cũng có thể thoát ra khỏi trận.
Sau khi giao chiến liên tục như vậy, pháp lực trong cơ thể không khỏi hao hụt đi rất nhiều.
Dù sao đám quân lính kia cũng là khôi lỗi pháp vũ thất tinh chứ chả phải loại yếu đuối gì.
Thanh niên thở dài một hơi, ngồi xuống xếp bằng, khôi phục thực lực.
Nhưng chưa được bao lâu, cậu lại nghe giọng sư phụ gấp gáp:
– Thử thách cuối cùng này, cho dù không biết là gì nhưng sẽ hoàn toàn phải dựa vào bản thân ngươi, ta không thể ra tay trợ giúp.
Ở đây có một lớp kết giới rất mạnh mẽ, ngăn cản sự xuất hiện của ta, cưỡng chế ta trở lại giấc ngủ.
Đây là thông tin cùng phương pháp tu luyện hai thức tiếp theo của Toàn Phong kiếm pháp.
Tu luyện pháp kỹ, cốt nằm ở chất lượng, không nằm ở số lượng.
Về pháp lực cùng linh hồn, nhớ đảm bảo căn cơ, đừng mong tốc độ.
Hành sự thì phải cẩn thận, từ tốn, đừng khinh suất, lỗ mãng.
Thời gian sắp tới, ngươi nhớ bảo trọng…
– Sư phụ?
Phong Thần đột nhiên ngưng hẳn.
Trần Phong vội vàng gọi, bất quá không có ai trả lời, dù có bao nhiêu lần cũng vậy.
Thanh niên sợ hãi, người lặng đi một hồi.
Từ khi cậu có thể đột phá đến giờ, lúc nào sư phụ cũng đồng hành bên cạnh, bảo vệ cậu.
Thậm chí cả những lúc gian nguy nhất, người cũng đã xuất hiện mà cứu cậu thoát thân.
Vậy mà bây giờ cậu đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đất khách quê người lại không có sự bảo hộ của người sao?
Trần Phong nhất thời rơi vào hoảng loạn.
Trong lòng dâng lên bất an vô tận, hồi hộp không thôi, tim đập bình bịch, mồ hôi liên tục chảy ra.
Cậu cứ như thế mà quên mất đi mình đang ở trong thử thách thứ ba, ngồi im một chỗ, mặc cho sương trắng từ đâu kéo đến, phủ lấy thân hình cao gầy, mạnh mẽ nhưng lẻ loi, cô độc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...