Vị cựu sư đoàn trưởng không cần đợi quá lâu thì Trần Phong đã về tới nơi.
Tuy nhiên y không giải thích gì cho hắn cả, mặt khác y ra một loạt mệnh lệnh:
– Tất cả mọi người lập tức nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thiên Y, Thiên Lạc, Gia Luật Khang, theo ta!
Trước khi pháp sư tóc bạc về tới, chuyện chức vụ trong sư đoàn thay đổi thế nào toàn quân đều đã được cập nhật, vì vậy mà mọi người đều răm rắp làm theo lời của y.
Bốn người bước tới bức tường biên giới lúc này đã trở về vẻ yên bình như hơn nửa ngày trước.
Gia Luật Khang hiện là một trong ba sư đoàn phó, nhíu mày hỏi:
– Thưa ngài, chuyện này là sao?
– Hiện chúng ta không có quá nhiều thời gian, cái gì cần làm trước thì làm luôn, ổn định rồi ta sẽ giải thích.
Ngươi cho người sắp xếp một cuộc họp giữa các sư đoàn trưởng trong tỉnh, sau đó cho toàn quân tuyệt đối nghỉ ngơi dưỡng sức, dù bên ngoài có động tĩnh lớn cỡ nào cũng phải bỏ qua.
Bản thân ngươi cũng không phải ngoại lệ, tất cả chỉ được phép xuất trận khi nào Thiên Y đã tu luyện xong, rõ chưa?
– Rõ!
Tuy vẫn còn khúc mắc trong lòng nhưng Gia Luật Khang chẳng có cách nào ngoài theo lệnh của Phong Hiệp, lập tức rời đi, bỏ lại ba thầy trò ở đó.
Trần Phong đưa cho Thiên Y một cái lọ, nói:
– Trong này là đan dược pháp lực, cậu tự biết vai trò của mình tại đây ngay từ giờ là quan trọng thế nào, trong thời gian ngắn nhất định phải đột phá lên pháp vũ cảnh!
– Vâng!
Nhị đệ tử của pháp sư tóc bạc ngay lập tức nhận lấy rồi tự tìm cho mình một vị trí thích hợp để luyện hóa đan dược.
Đến đây, Phong Hiệp mới trông có vẻ bớt gấp gáp đi một chút, quay lại hỏi Thiên Lạc:
– Vị trí hiện tại của cậu trong sư đoàn thế nào?
– Vì là lính mới nên dù thực lực thế nào cũng chỉ cao nhất là trung đội phó thôi!
Chàng trai rồng nói, mặc dù hơi bất công với tài năng của cậu nhưng thâm tâm cậu không hề có chút nào bất mãn.
Trần Phong không tỏ ra quá căng thẳng, hỏi tiếp:
– Đám người Lý Hồng cũng vậy?
– Vâng!
Khẽ gật đầu với câu trả lời của đệ tử, pháp sư tóc bạc tập trung toàn bộ nguồn năng lượng cổ quái cố gắng xâm nhập vào người y tại lòng bàn tay, sau đó bọc nó lại bằng pháp lực của bản thân tạo thành một quả cầu nho nhỏ.
Xong xuôi, y nén quả cầu lại thành một viên tinh thạch như lõi năng lượng của đám quái thú, chỉ là nó đặc biệt hơn một chút.
Y nói:
– Bảo với mọi người tập trung nhiều binh sĩ nhất có thể, sau đó vừa hồi phục, vừa nghiên cứu nguồn năng lượng này, vừa nâng cấp trang bị.
Sau khi đạt đến toàn thịnh thì cứ tiếp tục nghiền ngẫm, luôn trong trạng thái sẵn sàng, ngay khi Thiên Y hoàn thành đột phá khả năng cao tất cả sẽ cùng phải chiến đấu.
Đi đi!
– Vâng!
Thiên Lạc nhận lấy viên tinh thạch rồi lập tức làm theo lời sư phụ, trở vào bên trong.
Phong Hiệp ngược lại với mọi người, nhảy xuống dưới tường thành biên giới, rút kiếm ra cắm vào mặt đất hoang tàn.
Cùng với bầu không khí ổn định trở lại, các dưỡng chất cũng đã dần dần trở lại với vùng đất này, nhưng nó vẫn quá ít để tồn tại bất cứ sự sống nào bên dưới.
Trần Phong ngồi xếp bằng xuống cạnh thanh kiếm, chắn giữa bức tường biên giới và nơi vẫn được coi là thế giới Hỏa Ngục.
Trước khi trở về, y đã kiểm tra nơi đây một lượt.
Sau khi y phá hủy viên pha lê hắc ám đó, không gian nơi đây mở ra chính xác một khu vực hình vuông với cạnh dài nghìn trượng.
Bên trong đó tuyệt đối không có một chút năng lượng Hỏa Ngục nào, ngược lại là bầu không khí tràn ngập pháp lực.
Cứ như thể mọi chuyện là một trò chơi của một kẻ nào đó vậy, và y tin chắc hắn ta chưa thể dừng lại ở đây.
Không để y phải đợi quá lâu, chỉ chừng một ngày sau, binh đoàn quái vật xuất hiện, kéo theo tiếng báo động inh ỏi phát ra trên đỉnh tháp.
Tuy nhiên toàn quân đã làm đúng theo lời dặn của y, vì thế mà tất cả đều ở yên trong doanh trại, không có bất cứ ai ra ngoài cả.
Pháp sư tóc bạc rút kiếm, lao đi, tung ra những đường chém đầu tiên.
Chín nhát kiếm Toàn Phong kiếm pháp do một pháp tôn cảnh thi triển thừa sức cân cả ngàn pháp quan cảnh một lúc, vì vậy mà chỉ bằng một chiêu, y đã hạ sát khoảng một phần mười toán quân tiên phong của kẻ địch.
Đội quân quái vật này thực lực cũng tương đương với đám mà hồi hôm sư đoàn Hỏa Thung phải giao chiến, tuy nhiên theo như cảm nhận của Phong Hiệp, chúng đông gấp bốn lần là ít, mặc dù không còn khả năng tàng hình.
Nhưng cho dù chúng có bày ra thủ đoạn gì, và bầu không khí được bao phủ bởi năng lượng nào thì y vẫn là dư sức giải quyết.
Vấn đề ở đây không phải là doanh trại Hỏa Thung này có giữ được hay không, bởi có Trần Phong trấn thủ thì đó là chuyện đơn giản.
Cái mà y muốn hướng tới, chính là luyện tập cho các binh sĩ ở sư đoàn này hùng mạnh nhất có thể, mà để làm được điều đó thì cần có một lịch trình huấn luyện hợp lý, không phải ngày nào cũng phải đối đầu với quái vật.
Vẫn không ngừng vung kiếm trảm địch, pháp sư tóc bạc suy tính đến những bước tiếp theo.
Y không ngại đối phó với đội quân kiểu này, chúng quá yếu so với y hiện tại, cái y muốn làm ngoài việc cho binh đoàn của mình bước chuẩn bị tốt nhất còn là điều tra xem rốt cuộc đám quái vật này là thế nào.
Khối pha lê hắc ám khổng lồ mà y phá hủy hồi hôm là một vật thể hết sức cổ quái, nhưng dám chắc không phải do tự nhiên tạo thành mà là dưới bàn tay của một ai đó.
Y có quá ít thông tin về dung nham thế giới này, hiển nhiên chưa thể nào suy đoán được người này là ai, có mục đích gì, nhưng y không nghĩ hắn ta cùng phe với mình.
Đến đây, Phong Hiệp nhíu mày dưới sự thay đổi của môi trường.
Ban nãy y cứ nghĩ là do mình mạnh tay quá mà các viên tinh thạch bị nát ra rồi lan tỏa năng lượng ra không gian.
Tuy nhiên điều đó hoàn toàn không đúng, ngay cả khi y hoàn hảo kiểm soát lực phát ra, chắc chắn không trúng bất cứ thứ gì có tác dụng như nguồn gốc sức mạnh của chúng thì thân xác chúng vẫn rỉ ra dòng chảy năng lượng.
Trần Phong khịt mũi, thu kiếm trở lại giới chỉ rồi đem pháp lực bao quát ra không gian xung quanh, chặn đứng sự lan tỏa năng lượng bất thường kia.
Sau đó, y chậm rãi nắm tay lại, kéo theo chiến trường như bị bóp nghẹt.
Đám quái vật cùng lúc bị hạ sát cả ngàn, cả vạn con, khiến cho năng lượng trong cơ thể chúng, cùng với phần đã thoát ra từ ban nãy tập trung hết lại về một chỗ, tạo thành vô số những viên tinh thạch nho nhỏ.
Thiên địa lực lượng lập tức ngập tràn cùng với sự biến mất của dị thường lực lượng.
Pháp sư tóc bạc tiếp tục như thế, vừa hạ sát đám quái vật, vừa giữ cho không gian chung quanh được bao phủ bởi pháp lực.
Với sức mạnh tuyệt đối của pháp tôn, đoàn quân tiên phong pháp quan chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Y nhận định lần này công kích, đám quái vật được chia đội hình với chiến thuật tấn công hết sức bài bản, nếu như không phải chốt chặn là y, thay vào đó là binh đoàn Hỏa Thung, nhẹ nhất là họ đã bị ép lại sát tường thành.
Đội quân chủ lực của chúng đi ngay sau toán quân tiên phong, không những có thể trạng mạnh hơn mà có vẻ còn có một vài công kích phức tạp hơn, khi mà các bộ phận trên cơ thể chúng có chút kỳ dị so với bình thường.
Tuy nhiên chúng còn chưa kịp phô diễn cái gì liền đã bị Phong Hiệp một chiêu xử gọn.
Đây về lý thuyết sẽ là một trận đấu trí giữa y và người tạo ra viên pha lê hắc ám kia.
Với việc đã cả vạn năm hắn ta chỉ phải đối phó với những tướng lĩnh không có bao nhiêu kiến thức, hắn bước đầu sẽ rất ngạo mạn mà khinh thường y.
Hắn không nghĩ sẽ phải đối phó với một người hiểu biết sâu về lực lượng như y, đồng thời còn đã đạt đến pháp tôn cảnh.
Chính vì thế, thời gian trôi qua, cả đạo quân khổng lồ không ngừng bị hạ sát dưới một tay Trần Phong, kéo theo vô số viên tinh thạch nằm lăn lóc dưới mặt đất xung quanh y.
Ánh mắt y lúc này mới có vài phần mong đợi cùng lo lắng.
Đám quái vật hôm nọ không hiểu vì lý do gì nên đã mạnh và tới sớm hơn hẳn thông thường mà sư đoàn Hỏa Thung phải đối phó.
Nếu như chúng đã theo dõi nơi này cả vạn năm, hẳn cũng đoán được quy luật tuyển binh, theo đó mà có thể đây là một nước cờ ước chừng sức mạnh một chút, đồng thời giảm đi phần lớn sức lực của binh đoàn Hỏa Thung, chuẩn bị cho cuộc tấn công tổng lực.
Nhưng nếu như toán quân mà pháp sư tóc bạc vừa trảm sát thực sự là quân chủ lực của chúng thì mức độ khinh thường của tên thủ lĩnh khó lòng có thể tin nổi.
Bởi tốc độ dọn dẹp quái vật của y đối với đám hồi hôm không những nhanh mà còn phá đi một viên pha lê tạo quái của hắn, y không nghĩ bằng cách nào hắn có thể chủ quan đến vậy.
Và không để Phong Hiệp phải đợi quá lâu, khi mà trong tầm linh hồn lực của y bao tới lập tức xuất hiện những khí tức mới, cường hãn hơn với những hình dáng hết sức khác biệt ban nãy.
Chúng ùn ùn kéo tới như thủy triều lên, cực kỳ đông đảo, dữ tợn, rất nhanh liền tiến sát đến khu vực tường thành với số lượng phải đến cả vạn con.
Trần Phong nhướn mày nhìn binh đoàn mới đến này, cảm giác mức độ chủ quan của tên kia đã giảm xuống một chút.
Tuy nhiên, với việc đẳng cấp của mỗi con quái vật vẫn chỉ tối đa là thất tinh pháp quan, y mặt không cảm xúc, lần nữa nắm tay lại, kéo theo cái chết của toàn bộ đám quái khoảng cách chục trượng chung quanh.
Y không biết rốt cuộc tên kia là người thế nào, nhưng nếu hắn đã muốn chơi, y cũng sẽ phụng bồi, đem mớ cỏ dại của hắn nhổ không sót một gốc nào.
Pháp sư tóc bạc tiếp tục tàn sát, không bỏ qua bất kể kẻ địch nào, đảm bảo sự bình yên của thành trì Hỏa Thung.
Quá trình cứ như vậy lặp đi lặp lại, mặc cho kẻ địch có đông đảo thế nào, hùng mạnh ra sao, kéo tới nhanh cách mấy cũng không thể vượt qua chốt chặn độc nhất.
Phong Hiệp kiên định chiến đấu với chúng, chẳng mấy chốc đã khoảng một tuần trôi qua.
Lúc này, số lượng kẻ địch mà y hạ sát đã không thể đong đếm nổi, những viên tinh thạch chất thành mấy ngọn núi nho nhỏ chung quanh.
Chắc chắn pháp lực của y đã giảm xuống rất nhiều, khi mà nồng độ năng lượng xung quanh rất loãng, đã thế bản thân y thì đang còn trong giai đoạn hồi phục.
Tuy nhiên, những gì y cố gắng làm trong thời gian qua đã đạt được thành quả.
Từ tường thành, một nhóm rất đông binh lính lao xuống, dọn dẹp sạch sẽ mấy viên tinh thạch, sau đó tập trung thành hàng ngũ chỉnh tề phía sau lưng y.
Tất cả chừa ra một đường trống cho chàng trai trẻ tay cầm tiêu đi tới.
Cậu bắt đầu thổi, đem lực lượng của mình tỏa ra khắp chiến trường, từ từ lấp vào chỗ trống mà Trần Phong để lại.
Y từ từ thu liễm mọi khí tức của mình, sau đó quay đi, mỉm cười với Gia Luật Khang đang nghiêm túc nhìn mình:
– Giao lại cho các ngươi!
– Rõ!
Hắn nói, chắp tay với y.
Cùng với việc pháp sư tóc bạc quay đầu, trở về thành trì, vị sư đoàn phó đương nhiệm rút kiếm, hướng về phía kẻ địch, hô:
– Toàn quân… SÁT!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...