Tống Ngọc Thư ôm Tống Quân Hạo nói năng vẫn còn chưa sõi chạy thẳng đi tìm Trương Thái Sơ, muốn để Trương Thái Sơ nhận đứa con này.
Trước đó Tống Ngọc Thư đã gọi điện liên hệ Trương Thái Sơ rất nhiều lần, Trương Thái Sơ đều không thèm phản ứng hắn, mỗi lần gọi điện thoại tới không phải là không ai nghe mà là do tình nhân của Trương Thái Sơ nghe máy, sau đó vừa âm dương quái khí mà trào phúng hắn, vừa không cam tâm tình nguyện nói sẽ giúp hắn truyền lời cho Trương Thái Sơ, sau đó thì không có sau đó nữa.
Tống Ngọc Thư cũng bỏ ra một phen sức rốt cuộc mới liên hệ được Trương Thái Sơ, hơn nữa ngay trước khi Trương Thái Sơ không kiên nhẫn tùy ý nói vài lời đuổi đi đã thành công hẹn người tới.
Vốn dĩ Trương Thái Sơ không tính để ý tới Tống Ngọc Thư, sau khi cơn mới mẻ thuở ban đầu qua đi, hứng thú của hắn đối với Tống Ngọc Thư cũng càng ngày càng thấp, nếu không phải do Tống Ngọc Thư xem chuẩn thời cơ, giả đáng thương bán thảm một hồi sau điện thoại thành công gợi lên lòng đồng tình của Trương Thái Sơ, Trương Thái Sơ đã sớm đem vứt Tống Ngọc Thư ra sau đầu căn bản sẽ không đồng ý rút thời gian tới gặp Tống Ngọc Thư một lần.
Nhìn thấy Tống Ngọc Thư không phải một mình đến điểm hẹn mà còn ôm một đứa bé còn đang quấn tã bập bẹ biết nói, phản ứng đầu tiên của Trương Thái Sơ không phải tò mò, mà là chán ghét, hỏi cũng không hỏi đã buột miệng thốt nên lời: "Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng, tôi rất bận, lát nữa còn phải chạy về công ty mở họp."
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nếu Trương Thái Sơ bạc tình bạc nghĩa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Trương Thái Sơ không thèm để ý ba con bọn họ như vậy, trong lòng Tống Ngọc Thư vẫn khó chịu không thể kiềm nén, hốc mắt bắt đầu đỏ, nhịn không được rơi lệ.
Nói thật, Tống Ngọc Thư khóc không đẹp chút nào, ngược lại biểu cảm lại kì quái, Trương Thái Sơ nhìn chỉ cảm thấy cay đôi mắt.
Cũng may Tống Ngọc Thư cũng biết hắn ta hiện tại khóc rất khó coi, giả đò rớt vài giọt nước mắt cá sấu xong, nghẹn ngào giả đáng thương bán thảm: "Giám đốc Trương, em rất cảm kích ngài trước kia quan tâm và chiếu cố em, em cũng biết, sắc suy mà tình lại mỏng, gương mặt hiện tại này của em có lẽ rất khó để có thể lại được ngài coi trọng."
"Cậu đừng nói như vậy." Quả nhiên, Tống Ngọc Thư vừa nói vậy, trái tim thích thương hương tiếc ngọc kia của Trương Thái Sơ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, mất tự nhiên an ủi Tống Ngọc Thư: "Mặc dù thế nào, cậu cũng xem như là từng theo tôi một thời gian, cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Trương Thái Sơ luôn luôn hào phóng đối với người bên gối hắn, điều này đều được người ngoài công nhận, cho nên mới có nhiều cả trai lẫn gái cùng như mèo ngửi được mùi bạc hà, sóng sau tiếp sóng trước, tre già măng mọc bám lên người hắn ta như vậy, bỏ qua vụ bạc tình bạc nghĩa, có mới nới cũ sang một bên không nói, Trương Thái Sơ đẹp trai dáng người tốt, ra tay còn cực kì hào phóng, lại không có loại đam mê đặc thù trên giường gì, xác thật là một kim chủ không tồi.
Nghe thấy Trương Thái Sơ nói như vậy, trong lòng Tống Ngọc Thư "Lộp bộp" một tiếng, biết mình đã hoàn toàn bị Trương Thái Sơ ghét bỏ.
Sợ hãi mình cứ như vậy bị Trương Thái Sơ đuổi đi, Tống Ngọc Thư cúi đầu nhìn đứa bé vẫn luôn bị mình gắt gao ôm vào lồng ngực, cắn môi, làm bộ rất vất vả mới góp đủ đủ dũng khí, chần chừ ngập chừng nói: "Giám đốc Trương, có một chuyện rất quan trọng, em không dám tiếp tục gạt ngài."
Trương Thái Sơ nhướng mày, ý bảo Tống Ngọc Thư tiếp tục nói.
Tống Ngọc Thư biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình, cũng không giấu nữa, tình ý chân thành tự bạch cõi lòng: "Lâm đại tiểu thư là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của giám đốc Trương, cô ấy dẫn vệ sĩ tới cửa tìm em gây sự em không dám phản kháng, cũng không dám nói ra bất luận một câu oán hận gì, bởi vì em biết, so sánh với một danh môn thiên kim như Lâm đại tiểu thư, em chỉ là một món đồ chơi giám đốc Trương nuôi bên người, dùng để giải buồn giết chút thời gian, căn bản không lên được mặt bàn."
Tống Ngọc Thư nói như vậy, không phải là do thiếu tự trọng, mà là để thăm dò rõ ràng tính tình Trương Thái Sơ, biết người có cái tôi cao như Trương Thái Sơ, không thể nào chịu được việc Lâm Tri Vi khoa tay múa chân với việc tư của bản thân hắn ta, cho dù Lâm Tri Vi có là vị hôn thê của hắn cũng không được.
Quả nhiên, nghe thấy Tống Ngọc Thư nói như vậy, mày Trương Thái Sơ nhăn lại, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên rất khó coi, nhưng vẫn mở miệng trấn an cảm xúc Tống Ngọc Thư: "Chuyện này, xác thật là Lâm Tri Vi làm không đúng, tôi cũng biết cậu chịu ủy khuất, tôi sẽ bồi thường cho cậu nhiều một chút."
Tống Ngọc Thư nghe vậy, chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt, dù lời Trương Thái Sơ nói nghe rất tốt, đồng ý bồi thường nhiều hơn cho hắn, cũng không thể vãn hồi khuôn mặt hoàn hảo như lúc ban đầu cho hắn nữa.
"Em cũng không phải là ham giám đốc Trương bồi thường cho em, chỉ là......" Tích đủ cảm xúc, Tống Ngọc Thư mới tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, châm ngòi ly gián: "Thân em người hèn mệnh tiện, bị Lâm đại tiểu thư hủy dung thì đành hủy dung, đây không tính là gì cả, chỉ là, con nhỏ là vô tội, hy vọng giám đốc Trương xét đứa nhỏ này chảy cùng một dòng máu với ngày, giữ cho con một mạng."
Trương Thái Sơ thiếu chút nữa đã cho rằng hắn vừa rồi nghe lầm, nhịn không được kinh hô thành tiếng: "Cậu nói cái gì? Đứa trẻ này là con tôi?"
Tống Ngọc Thư vội gật đầu không ngừng, mặt ủ mày ê giải thích: "Vốn dĩ em không định nói cho giám đốc Trương chuyện này, nghĩ một mình em dù có vất vả hơn một chút cũng muốn an yên nuôi lớn đứa con này, nhưng chuyện Lâm đại tiểu thư làm dọa em, em sợ hãi một mình em thế đơn lực mỏng, không bảo vệ được đứa nhỏ này, lúc này mới lấy hết can đảm đứa thân thế thật đứa nhỏ này ra ánh sáng, giám đốc Trương, đứa nhỏ này thật sự là ngài, nếu ngài không tin, ngài cũng có thể mang đứa nhỏ này đi làm xét nghiệm ADN, nó chắc chắn là con của hai chúng ta."
Lúc này Trương Thái Sơ thật sự hơi hoài nghi nhân sinh, hắn bao dưỡng Tống Ngọc Thư một thời gian dài như vậy, từng ngủ Tống Ngọc Thư không biết bao nhiêu lần, vậy mà không phát hiện ra Tống Ngọc Thư là một cô gái nhỏ nữ giả nam, chẳng lẽ, thật sự là lãng tử tình trường từng đi qua vạn bụi hoa, lá rơi không dính thân hắn đây nhìn lầm sao?
"Tống Ngọc Thư, cậu đừng nói với tôi, thật ra cậu là con gái?"
Tống Ngọc Thư lắc đầu, thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên không phải, em là con trai hàng thật giá thật, chỉ là thể chất em có chút đặc thù, có thể sinh con mà thôi."
Trương Thái Sơ vẫn là giữ bộ dạng một bộ tam quan vỡ nát, rất lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn.
Tống Ngọc Thư sợ sau khi Trương Thái Sơ biết được một thằng đàn ông như hắn cũng sinh được con sẽ cảm thấy ghê tởm không thích ứng nổi, nhanh chóng giải thích: "Giám đốc Trương cũng không cần phải cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này cũng xác thật là do em hoài thai mười tháng, cực khổ sinh ra, nó rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu, em không trông mong giám đốc Trương có thể đưa đứa nhỏ này về nhà họ Trương nhận tổ quy tông, chỉ hy vọng giám đốc Trương có thể nể mặt đứa nhỏ vô tội, cho nó một phần che chở, nếu không, em thật sự không biết nếu Lâm đại tiểu thư ghen tuông khi biết sự tồn tại của đứa nhỏ này sẽ làm ra chuyền gì đáng sợ."
Trương Thái Sơ trầm mặc.
Thật ra, lời Tống Ngọc Thư nói không phải không có lý.
Sau khi Lâm Tri Vi biết được Trương Thái Sơ nuôi một đám tình nhân bên người đã nháo ra động tĩnh lớn như vậy, lăn lộn làm Trương Thái Sơ muốn tách thành hai đầu, nếu thật sự để cô ta biết được Trương Thái Sơ còn có một đứa con riêng, sợ rằng cô ta phải đòi chết đòi sống, phải thọc ra một lỗ thủng tận trời mới xong.
Vì thanh bình của lỗ tai mình, Trương Thái Sơ không chút do dự lựa chọn giấu giếm tin tức này.
"Cậu yên tâm, nếu đứa nhỏ này thật sự là của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Trong lòng Trương Thái Sơ hiện tại cũng rối như tơ vò, nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, đó chính là dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Lâm Tri Vi biết hắn có một đứa con riêng.
Trước khi tách khỏi Tống Ngọc Thư, Trương Thái Sơ tự mình lấy vài sợi tóc máu trên đầu đứa nhỏ, chuẩn bị trộm đi làm xét nghiệm ADN, tuy hắn gần như đã tin lời Tống Ngọc Thư nói, nhưng rốt cuộc thì tính quan trọng của việc này rất lớn, vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN một lần mới có thể yên tâm.
Không bao lâu sau, kết quả xét nghiệm ADN được trả về.
Đứa nhỏ này chính là của Trương Thái Sơ.
Tuy Trương Thái Sơ đã chuẩn bị tốt tinh thần làm ba trong lòng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy phiếu báo cáo giám định được trả về, tâm tình hắn vẫn khá phức tạp.
Trương Thái Sơ lúc này khác với công chính trong tiểu thuyết nguyên tác, không chỉ không có tình cảm đối với đứa nhỏ chảy cùng dòng máu với mình, cũng thiếu hứng thú đối với một người ba khác của đứa bé, hiện tại, đầu óc Trương Thái Sơ toàn là làm thế nào để tống cổ hai ba con này.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp an toàn nhất vẫn là đứa ba con Tống Ngọc Thư ra nước ngoài, như vậy, dù Lâm Tri Vi có ba đầu sáu tay, cũng không thể dẫn theo vệ sĩ băng qua đại dương đến nơi tha hương dị quốc tìm ba con Tống Ngọc Thư gây sự.
Trương Thái Sơ nói tính toán của mình cho Tống Ngọc Thư, còn luôn mãi bảo đảm với Tống Ngọc Thư, nhất định sẽ đúng hạn chu cấp phí sinh hoạt cho hai ba con bọn hắn, bảo đảm phí sinh hoạt cơ bản cho bọn họ.
Tống Ngọc Thư không muốn ra nước ngoài, càng không muốn rời khỏi bên người Trương Thái Sơ, nhưng hắn cũng biết, hắn không có tư cách nói điều kiện cùng Trương Thái Sơ, nghe vậy, cũng chỉ có thể yên lặng thu xếp hành lí, chuẩn bị nghe theo sắp xếp của Trương Thái Sơ rời đi.
Ngay khi Trương Thái Sơ cầm tóc đứa bé đi làm xét nghiệm ADN, Thiệu Tông vẫn luôn phái người âm thầm điều tra thân thế đứa trẻ cũng biết được tin tức này, nháy mắt tỉnh ngộ.
Khó trách trước kia tra thế nào cũng không tra được ba mẹ ruột của đứa trẻ, thì ra Tống Ngọc Thư ngay từ ban đầu đã nói dối, đứa nhỏ này căn bản không phải hắn ngẫu nhiên nhặt được khi đang đi du lịch nước ngoài, mà là do hắn hoài thai mười tháng cực khổ sinh ra.
Thiệu Tông tưởng tượng đến trước đó Tống Ngọc Thư còn muốn ôm đứa nhỏ này tới ép buộc đạo đức Không Thanh, muốn để Không Thanh xuất tiền xuất lực, giúp hắn cùng nuôi con, Thiệu Tông giận sôi máu, quay đầu nói cho Không Thanh tin tức kinh người này.
Không Thanh bày bộ dạng khiếp sợ, biết rõ còn cố hỏi: "Thật vậy chăng? Thì ra đứa nhỏ Tống Quân Hạo kia không phải là Tống Ngọc Thư ngẫu nhiên nhặt được, mà là Tống Ngọc Thư tự mình hoài thai mười tháng sinh ra, thực sự là ngoài tưởng tượng của em."
Thiệu Tông căn bản không để bụng Tống Ngọc Thư thân là một đứa con trai vì sao có thể mang thai sinh con, chỗ làm y tức giận vẫn luôn là Tống Ngọc Thư hồi trước thế mà còn muốn lừa gạt lợi dụng Không Thanh, điều này làm ấn tượng của y đối với Tống Ngọc Thư trực tiếp rớt xuống đáy giếng, không còn khả năng cứu chữa.
"Không Thanh, đàn em kia của em thật sự quá tâm cơ, rõ ràng là con của hắn ta và Trương Thái Sơ, lại gạt em nói là hắn ta ngẫu nhiên nhặt được, còn muốn lừa em cho hắn vay tiền, giúp hắn nuôi con, thật quá đáng, còn may em đề phòng, không có bị hắn ta lừa, nếu không, anh thật sự tức giận thay em."
"Thôi, không đề cập tới cái này, dù sao hắn cuối cùng cũng không thực hiện được."
Khác với Thiệu Tông, điều Không Thanh tương đối quan tâm chính là Trương Thái Sơ sau khi biết được mình vô duyên vô cớ có một đứa con bụ bẫm có phản ứng gì.
"Trương Thái Sơ tính sắp xếp ba con bọn họ thế nào? Anh có tra được không?"
Thiệu Tông gật đầu, mở miệng: "Trương Thái Sơ gần đây bị Lâm Tri Vi quản nghiêm như vậy, đến cả tình nhân cũng không dám quang minh chính đại đi tìm, nào dám để Lâm Tri Vi biết hắn đột nhiên có thêm một đứa con? Để bên tai được yên tĩnh, hắn đương nhiên sẽ trộm nghĩ cách đưa ba con Tống Ngọc Thư ra nước ngoài."
Nếu thật sự để Trương Thái Sơ trộm đưa ba con Tống Ngọc Thư ra nước ngoài thì lại không có trò hay để coi.
Không Thanh cũng không muốn nhìn cốt truyện phát triển như vậy, lấy tâm thái xem trò hay không ai chê chuyện lớn nhắc Thiệu Tông: "Em nhớ, lão gia tử nhà họ Trương hình như rất coi trọng huyết mạch gia tộc, trước đây cũng luôn thúc giục Trương Thái Sơ sớm kết hôn sinh con, em nghĩ nếu Trương lão gia tử biết Trương Thái Sơ có một đứa con bụ bẫm, nhất định vui vẻ thay hắn."
Thiệu Tông và Không Thanh tâm linh tương thông, lập tức đã rõ ý Không Thanh, nhịn không được cười: "Trùng hợp ghê, anh cũng cảm thấy Trương lão gia tử được biết tin này sẽ rất vui."
Đêm hôm đó, Thiệu Tông phái trợ lí Phương tới chỗ Trương lão gia tử chúc mừng, thuận tiện nói cho Trương lão gia tử biết Trương Thái Sơ tin tốt.
Nghe nói, Trương lão gia tử vui mừng quá độ, trực tiếp ngất đi, suốt một đêm mới tỉnh.
Chờ đến khi Trương lão gia tử tỉnh lại, lại ráng gọi Trương Thái Sơ tới mép giường, hung hăng cho đứa cháu bất hiếu này một cái bạt tai lớn, vươn đầu ngón tay run rẩy, mắng hắn ta máu chó phun đầy đầu.
"Mặt mũi đời này của tao đều bị mày đập nát cả."
"Ông, ông nghe cháu giải thích......"
"Giải thích cái đéo, mày câm miệng cho tao." Trương lão gia tử máu nóng lên não, tức giận đến nỗi thở dốc từng cơn, hận không thể đứng dậy đánh chết Trương Thái Sơ, vô cùng đau đớn nói: "Lúc trước mày làm loạn quan hệ nam nữ, tao chỉ cho rằng mày chỉ chơi qua đường, phong lưu chút mà thôi, nhưng vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ, nên cũng không quản giáo mày nghiêm quá làm gì. Nhưng mày tự nhìn mà xem mày làm ra cái giống chó gì thế kia? Vừa mới đính hôn không bao lâu đã đột nhiên có thêm thằng con béo bở, trò cười này mà truyền ra ngoài, mày nói xem nhà họ Lâm nghĩ mày ra gì? Nghĩ nhà họ Trương chúng ta ra cái gì?"
Trương Thái Sơ quy củ đứng tại chỗ, không dám hé răng, càng không dám mở miệng cãi lại.
"Giấy không thể gói được lửa, trên đời này cũng không bức tường nào không lọt gió, mày làm ra cái trò cười như vậy, mày cho rằng ném hai cha con kia ra nước ngoài thì chẳng có ai biết mày có con riêng đấy chăng?"
"Ông à, cháu cũng chỉ là bất đắc dĩ, Lâm Tri Vi ghen tuông nặng thế kia, trước đó cũng dám dắt theo vệ sĩ tìm tới cửa tự tay khoa tay múa chân trước mặt ba đứa trẻ, nếu để cô ta biết cháu còn có một thằng con riêng, ai biết cô ta sẽ làm ra cái loại chuyện gì? Cháu thật sự không dám giữ đứa nhỏ tại quốc nội, mới muốn đứa cả hai ba con bọn họ đi."
"Chuyện này vốn dĩ là do mày không đúng, chẳng qua Vi Vi chỉ chút bực tức trong lòng mới động thủ với đám tình nhân của mày, cũng không thể trách con bé ghen tuông." Trương lão gia tử ăn muối còn nhiều hơn Trương Thái Sơ ăn dâu, rất nhanh đã cân nhắc xong lợi hại, cấp Trương Thái Sơ chi chiêu nói: "Lát nữa mày đi tìm Vi Vi xin lỗi, giải thích rõ ràng tình huống với con bó, Vi Vi là một đứa bé hiểu lý lẽ, chỉ cần mày đồng ý sau này sẽ không tái phạm, con bé sẽ tha thứ cho mày."
Trương Thái Sơ không quá vui vẻ, bảo hắn ta cúi đầu trước Lâm Tri Vi, còn đồng ý Lâm Tri Vi về sau sẽ giữ mình trong sạch, sẽ không tái phạm, điều này quả thực còn làm Trương Thái Sơ khó chịu hơn trực tiếp giết thẳng.
"Làm sao? Mày không muốn?" Trương lão gia tử nhướng mày, mở miệng uy hiếp: "Thái Sơ, cháu là đứa cháu ta coi trọng nhất, nhưng cháu cũng đừng quên, nhà họ Trương và nhà họ Lâm chính là châu chấu buộc cùng sợi dây, cùng vinh cùng nhục, nhà họ Trương chúng ta vô luận thế nào cũng không thể từ bỏ một đối tượng hợp tác quan trọng như nhà họ Lâm, cho nên, nếu cháu không thể nghĩ cách củng cố mối liên hôn giữa nhà họ Trương và nhà họ Lâm, ông già đã chôn nửa mình xuống đất ta đây cũng không ngại trước khi chết nỗ lực một phen, tranh thủ nắm chặt thời gian bồi dưỡng thêm một người thừa kế thích hợp."
Nghe được Trương lão gia tử nói như vậy, Trương Thái Sơ cuối cùng cũng biết sợ, ngoan ngoãn gật đầu: "Ông yên tâm, cháu sẽ giải thích rõ cho Lâm Tri Vi."
Trương lão gia tử gật đầu, trước khi đuổi Trương Thái Sơ rời đi, lại phân phó hắn một câu: "Nếu tin tức cháu có con riêng đã truyền ra ngoài, cũng không cần tiếp tục che giấu, trực tiếp đưa đứa con riêng kia của cháu đến nhà cũ đi, ông già đây còn chưa già đến độ không thể tự sinh hoạt, vẫn rút ra được chút thời gian tinh lực thay cháu giáo dưỡng con cái, còn ba ruột kia của nó, cho hắn ta một số tiền, tống cổ ra nước ngoài đi, đừng để hắn ta trở về, miễn lại chướng mắt."
Trương Thái Sơ cũng biết, đưa con đến nhà cũ, để lão gia tử tự mình giáo dưỡng, là vì bảo hộ cho đứa nhỏ này, miễn cho Lâm Tri Vi hoặc là người của nhà họ Lâm gây bất lợi cho đứa bé.
"Cảm ơn ông nội."
Trương lão gia tử không để ý đến Trương Thái Sơ khoe mẽ lấy lòng, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Thái Sơ bước ra khỏi nhà cũ nhà họ Trương, quay đầu tới nhà họ Lâm tìm Lâm Tri Vi, mới vừa bước vào cửa đã bị Lâm Tri Vi nhào tới hung hăng đấm đánh một hồi, đánh đến mắt hắn đầy sao, xém té ngã xuống đất.
"Trương Thái Sơ, anh vậy mà còn có mặt mũi tới gặp em, anh là cái đồ không biết xấu hổ, cho đội nón xanh cho em, hại em mất hết mặt mũi không nói, mới vừa đính hôn không bao lâu đã thòi ra một thằng con riêng, mong em làm mẹ, hung hăng đánh vào mặt em, anh nghĩ anh không làm thất vọng vị hôn thê em đây sao?"
Trương Thái Sơ chột dạ, không dám phản bác, hơn nữa hắn mang theo nhiệm vụ tới, cần phải được Lâm Tri Vi tha thứ, nếu không sau khi trở về không thể giải thích với ông nội, cho nên mặc cho Lâm Tri Vi vừa đánh vừa mắng hắn, hắn cũng không dám hé răng.
Hơn nửa ngày sau, Lâm Tri Vi đánh mệt cũng mắng mệt rồi, lúc này mới tức giận bất bình buông tha cho thằng tồi Trương Thái Sơ.
Trương Thái Sơ thấy thế, nhanh chóng nắm lấy cơ hội xin lỗi xin tha, lời hay tiếng ngọt, lúc này mới dỗ được Lâm Tri Vi thoáng bớt giận, hơn nữa ba mẹ Lâm Tri Vi cũng đứng một bên khuyên bảo, Lâm Tri Vi được Trương Thái Sơ bảo đảm, lúc này mới đại nhân đại lượng bỏ qua cho Trương Thái Sơ.
Sau khi biết được Trương lão gia tử chuẩn bị tự mình giáo dưỡng thằng con riêng kia Lâm Tri Vi tuy có hơi không vui, nhưng cũng không dám trực tiếp công khai phím Lâm lão gia tử, nghĩ dù sao tuổi Trương lão gia tử cũng đã lớn, cũng không biết còn có thể sống bao lâu, chờ Trương lão gia tử qua đời, mình lại gả cho Trương Thái Sơ, trở thành chủ mẫu đương nhiệm của nhà họ Trương, tự nhiên có rất nhiều cách để dạy dỗ cái thằng con riêng chướng mắt cô ta kia.
Lâm Tri Vi có thể tạm thời chịu đựng một đứa trẻ lực uy hiếp không lớn, nhưng đối với người ba khác của đứa trẻ, cô ta không dễ nói chuyện như vậy.
Lâm Tri Vi trực tiếp đưa ra yêu cầu với Trương Thái Sơ, yêu cầu Trương Thái Sơ mau chóng tiễn ba ruột đứa bé đi xa xa, tốt nhất là trực tiếp tiễn ra nước ngoài, cả đời không cho đối phương trở về.
Trương Thái Sơ nghe vậy, cười khổ liên tục, nhưng lại không dám không đồng ý.
Vất vả lắm mới dỗ được Lâm Tri Vi, Trương Thái Sơ lại chạy tới thuyết phục Tống Ngọc Thư.
Biết được mình phải tách xa con, Tống Ngọc Thư sao cũng không thể tiếp thu, lệ rơi đầy mặt cầu xin Trương Thái Sơ: "Giám đốc Trương, cầu xin ngài, đừng để em phải xa con...... Đây là đứa con em hoài thai mười tháng, cực khổ sinh thành, là miếng thịt cắt từ trên người em, em sao có thể buông bỏ để phải xa con, đây chẳng phải là muốn cả mạng này của em hay sao?"
Không nỡ tách khỏi con, chẳng qua chỉ là một cái cớ dễ nghe, trên thực tế, Tống Ngọc Thư sợ, con không ở bên người mình, Trương Thái Sơ sẽ càng không coi mình ra gì, vậy mình còn hưởng phúc kiểu gì? Huống chi, con không phải do mình chính tay nuôi lớn, sau khi lớn lên cũng sẽ không một lòng theo mình, vậy mình trước kia khổ tâm trù tính chẳng phải toàn bộ thành ném đá trên sông hay sao?
Trương Thái Sơ mới bị chọc một bụng lửa chỗ Lâm Tri Vi, lúc này cũng lười tiếp tục tốn tâm tư ứng phó Tống Ngọc Thư, nói thẳng: "Tống Ngọc Thư, tôi nói thật cho cậu biết, đây đã là biện pháp giải quyết tốt nhất tôi có thể nghĩ đến, con đi theo nhà lão gia tử nhà tôi, thích hợp hơn nhiều so với đi theo cậu, chính cậu cũng rõ ràng, chỉ bằng một mình cậu không thể nào bảo hộ cho đứa nhỏ này, con có thể bình an lớn lên hay không cũng không biết, so với mỗi một ngày trôi qua đều lo lắng đề phòng sau khi xuất ngoại, sợ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn không bằng trực tiếp giao cho lão gia tử nhà tôi, có ông lão che chở, đứa nhỏ này mới có thể bình an lớn lên."
Tống Ngọc Thư sao không biết cơ chứ, hắn chỉ không cam lòng, không cam lòng hắn cứ vậy bị Trương Thái Sơ vứt bỏ như giày cũ.
"Cậu cũng đừng lo lắng tôi sẽ bạc đãi cậu, tôi sẽ cho cậu một số tiền, cũng đủ để cậu sau khi xuất ngoại cơm áo vô lo sống hết nửa đời sau."
Chuyện cứ đơn phương quyết định như vậy.
Trương Thái Sơ cũng không tiếp tục vô nghĩa cùng Tống Ngọc Thư, ném cho Tống Ngọc Thư một tấm thẻ ngân hàng, sau đó quay đầu kêu trợ lý đoạt đứa nhỏ trong ngực Tống Ngọc Thư, trực tiếp mang về nhà cũ nhà họ Trương.
Để trấn an Tống Ngọc Thư, Trương Thái Sơ còn trợn mắt nói dối, vẽ cho Tống Ngọc Thư một cái bánh to, đồng ý với Tống Ngọc Thư nếu hắn ta thật sự nhớ con, chờ con lớn, cũng có thể trộm sắp xếp thời gian về nhìn nó.
Tống Ngọc Thư biết hắn thế đơn lực mỏng, như trứng chọi đá, không có tư cách nói điều kiện cùng Trương Thái Sơ, không thể không ngoan ngoãn nghe theo Trương Thái Sơ, một mình rời đi, đi dị quốc tha hương sinh sống.
Tống Ngọc Thư vốn cho rằng hắn có tiền, dù có đi dị quốc tha hương cũng có thể sống rất khá.
Nhưng không biết có phải do người xui xẻo uống nước cũng nghẹn cổ hay không, vừa đến nước lạ dàn xếp, còn chưa sống được mấy ngày lành Tống Ngọc Thư đã bị cướp đột nhập, tài vật sở hữu đều bị cướp sạch không còn một mảnh.
Tống Ngọc Thư báo cảnh sát, nhưng không nhận được bất luận lời hồi đáp nào.
Cùng đường Tống Ngọc Thư buộc phải lưu lạc đầu đường, ăn không đủ no, chỉ có thể dựa vào làm việc vặt, làm một ít việc vừa dơ vừa mệt, gian nan cầu sinh, nếu không phải còn chống được một hơi, muốn tích đủ tiền về nước, nhìn mặt con mình một lần, có lẽ Tống Ngọc Thư đã sớm không chịu nổi, chết nơi tha hương.
Tống Ngọc Thư không biết, kẻ cướp sạch toàn bộ đồ đạc của hắn, bức hắn cùng đường, lưu lạc đầu đường chính là do Lâm Tri Vi trộm sắp xếp, mà trong lúc hắn lẻ loi một mình, gian nan cầu sinh nơi đất khách quê người, Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi ở quốc nội tổ chức một buổi hôn lễ long trọng, được vô số người chúc phúc.
Chẳng qua, đây cũng là chút vinh quang cuối cùng của nhà họ Trương và nhà họ Lâm, bởi vì kế tiếp, Thiệu Tông và Không Thanh đã bắt đầu động thủ với hai nhà này.
Tống Ngọc Thư đã nhận được báo ứng hắn nên nhận, Trương Thái Sơ cũng không thể nào bình yên vô sự tránh được một kiếp.
Sau khi Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi kết hôn, Thiệu Tông dẫn đầu gây khó dễ Trương Thái Sơ, tựa hồ chỉ trong một đêm, nhà họ Trương đã lâm vào cảnh bốn bề đều là địch, một bước khó đi.
Thời khắc nguy cấp, Trương Thái Sơ tìm không ít người trợ giúp, đáng tiếc, tường đổ người đẩy, những người này không phải sống chết mặc bây thì là bỏ đá xuống giếng, không những thể cứu lại nhà họ Trương, mà còn đẩy nhanh tốc độ hủy diệt nhà họ Trương.
Nhà họ Trương vừa xui xẻo, nhà họ Lâm cũng cùng lâm vào tình thế gian nan.
Điều may mắn chính là, Lâm lão gia tử tương đối thức thời, thấy tình thế không ổn đã lập tức dẫn vợ tới chỗ Thiệu Tông và Không Thanh, còn công khai phát biểu làm rõ, đoạn tuyệt quan hệ với đứa cháu bất hiếu Lâm Tri Vi, Không Thanh và Thiệu Tông lúc này mới giơ cao đánh khẽ, để lại một con đường sống cho nhà họ Lâm.
Chẳng qua, trải qua sự kiện này nguyên khí nhà họ Lâm thương nặng, đừng nói đến Đông Sơn tái khởi, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, miễn cưỡng duy trì thể diện cuối cùng của một gia tộc lớn.
Trương lão gia tử lại càng chịu đả kích, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã chết bệnh.
Lâm Tri Vi được kết làm phu thê cùng Trương Thái Sơ như ý nguyện, lại không thể sống nổi một ngày lành, ngược lại càng sống càng kém, hai người bọn họ oán trách lẫn nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, cứ chắp vá như vậy sống cả đời.
Còn phần con trai Trương Thái Sơ và Tống Ngọc Thư Tống Quân Hạo, sau khi được Trương lão gia tử nhận về nhà cũ sửa tên thành Trương Quân Hạo, khi Trương lão gia tử còn trên đời ngày tháng của nó còn tính là không tồi, chờ đến khi Trương lão gia tử vừa chết bệnh, rơi vào tay bà mẹ kế ác độc Lâm Tri Vi nó đã không còn có nổi được một ngày lành.
Biết được Trương Quân Hạo thường xuyên bị Lâm Tri Vi ngược đãi, Không Thanh cũng rất cảm khái, nhưng là cậu nghĩ lại, người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nguyên chủ Phó Không Thanh đối xử với Tống Quân Hạo rất tốt, cuối cùng cũng chỉ nuôi ra một con sói mắt trắng, hiện tại Tống Quân Hạo rơi vào tay Lâm Tri Vi, chẳng qua chỉ là ở ác gặp dữ.
Biết được dù là Tống Ngọc Thư, hay là ba con Trương Thái Sơ và Tống Quân Hạo, tất cả bọn họ đều sống không tốt, Không Thanh nguôi giận, không hề bỏ thêm thời gian và tinh lực lãng phí lên người mấy người râu ria này kia, mà là thanh thản ổn định sống cuộc sống nhỏ của mình.
Không lâu trước đây, Thiệu Tông rốt cuộc cũng chính thức tỏ tình với Không Thanh, Không Thanh cũng đồng ý rồi kết giao Thiệu Tông.
Hiện tại, Không Thanh còn đang suy xét rốt cuộc khi nào dắt Thiệu Tông về ra mắt gia đình.
________________________
Editor có lời muốn nói: Cứ tới chương cuối là lại dài điên, cái chương này gấp đôi một chương bth luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...