Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Một chiêu giết gà dọa khỉ này của Lâm Tri Vi, hiệu quả lộ rõ.

Không bao lâu sau tin tức Lâm Tri Vi mang theo bọn bảo tiêu diễu võ dương oai tìm tới cửa, còn tự mình động thủ huỷ hoại khuôn mặt một người đã lan truyền khắp của Trương Thái Sơ.

Nhóm tình nhân của Trương Thái Sơ người nào người nấy tất cả đều bắt đầu lo lắng đề phòng, sợ người tiếp theo gặp họa chính là mình, nhất thời tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà kẹp chặt cái đuôi làm người, đừng nói đến chủ động câu dẫn Trương Thái Sơ, ai nấy đều hận không thể trốn Trương Thái Sơ, miễn cho lỡ không cẩn thận chướng mắt Lâm đại tiểu thư, thành người liền sau Tống Ngọc Thư, đối tượng tiếp theo bị Lâm đại tiểu thư trả thù.

Chu Gia Thụ biết được tin tức Tống Ngọc Thư bị Lâm đại tiểu thư hủy dung, vừa sốt ruột vừa nghĩ mà sợ, nhanh chân sắp xếp thời gian chạy tới bệnh viện thăm, chờ đến khi gã gặp được Tống Ngọc Thư mặt bị bọc một lớp băng vải thật dày, vừa thấy không khác gì xác ướp, cả người đều sợ ngất.

"Ngọc Thư, em...... em thế nào? Có khỏe không?"

Ở trong mắt Chu Gia Thụ, Tống Ngọc Thư chính là mấu chốt để gã có thể ôm chặt đùi Trương Thái Sơ, gã tuyệt đối quan tâm tình huống của Tống Ngọc Thư hơn so với bất luận kẻ nào.

Nếu mặt Tống Ngọc Thư bị thương không nghiêm trọng, dù có phải tiêu một đống tiền Chu Gia Thụ cũng sẽ không chút do dự đưa Tống Ngọc Thư đi phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng nếu Tống Ngọc Thư thật sự bị Lâm đại tiểu thư gây thương tích rất nặng, Chu Gia Thụ phải nhanh chóng nghĩ cách tự tìm đường lui, cũng không thể không những không ôm được đùi Trương Thái Sơ mà còn đắc tội nặng thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, vừa mất hậu lại vừa thiệt tướng.

Nhìn thấy Chu Gia Thụ, Tống Ngọc Thư vốn đã nghẹn một bụng tủi thân hốc mắt bắt đầu đỏ, nhịn không được muốn rơi lệ, đến lúc nước mắt hắn sắp tơi xuống, hắn lại bỗng nhiên nhớ tới, bác sĩ chủ trị luôn mãi dặn dò hắn, ngàn vạn không thể khóc, bởi vì nước mắt sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục miệng vết thương trên mặt hắn, Tống Ngọc Thư cũng không dám khóc.

"Em nói xem rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Chu Gia Thụ giận mà không nói nhìn Tống Ngọc Thư, nhịn không được nhỏ giọng oán trách: "Không phải đã sớm nhắc nhở em, vị thiên kim đại tiểu thư kia của nhà họ Lâm gần đây hình như điên rồi, nơi nơi tìm đám tình nhân của giám đốc Trương gây phiền toái, bảo em cẩn thận một chút, đừng để lại dấu vết mà bị bắt hay sao? Em sao lại chọc giận bà cô kia làm gì?"

Không trách Chu Gia Thụ vừa tới đã trách cứ Tống Ngọc Thư, đầu tiên, Lâm Tri Vi là vị hôn thê Trương Thái Sơ, mà Tống Ngọc Thư chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ Trương Thái Sơ bao dưỡng, Lâm Tri Vi muốn tìm Tống Ngọc Thư gây sự cũng vững vàng chiếm cứ đỉnh cao đạo đức, danh chính ngôn thuận, đúng lý hợp tình; thứ hai, Lâm Tri Vi thân là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, thân phận tôn quý, mà Tống Ngọc Thư chỉ là một người thường các phương diện khác đều bình thường không có gì đặc biệt, cho dù Lâm đại tiểu thư có động thủ với Tống Ngọc Thư, huỷ hoại gương mặt Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, không dám phản kháng.

"Tôi nào dám chủ động trêu chọc bà cô kia?" Vừa nhắc tới điểm này, Tống Ngọc Thư liền giận sôi máu, đối mặt với Trương Thái Sơ hắn không dám nhiều lời, sợ Trương Thái Sơ ngại hắn phiền, nhưng đối mặt với Chu Gia Thụ, Tống Ngọc Thư cũng không khách khí, có cái gì nói cái gì nói: "Tôi căn bản là ngồi trong nhà họa rớt từ trên trời xuống, nếu sớm biết bà cô trẻ kia sẽ chủ động tìm tới cửa, thậm chí là không nói hai lời đã động thủ, ngày đó tôi nhất định đã sớm trốn ra ngoài, sao cũng không thể nào ngây ngốc ngồi yên trong nhà, chờ cô ta tìm tôi gây sự."


"Thương thế của em thế nào? Bên ngoài đều đang lan truyền, nói em bị Lâm đại tiểu thư hủy dung, cũng không biết có phải do Lâm gia đại tiểu thư cố ý để người thả tin hay không."

Đây cũng là nguyên nhân sau khi nghe thấy tin này Chu Gia Thụ lòng nóng như lửa đốt, nếu Tống Ngọc Thư thật sự bị hủy dung, vậy Tống Ngọc Thư về sau còn tranh sủng trước mặt Trương Thái Sơ kiểu gì?

Phải biết, đàn ông đại đa số đều có mới nới cũ, nếu đã không có cái gương mặt thanh tú hiền lành này, Tống Ngọc Thư còn có lực hấp dẫn với Trương Thái Sơ sao?

Chu Gia Thụ càng nghĩ, lại càng nhịn không được sốt ruột thay Tống Ngọc Thư.

"Bác sĩ nói thế nào? Mặt em còn có thể khôi phục như lúc ban đầu không?"

Tống Ngọc Thư siết chặt chăn, cắn môi, vẻ mặt khờ dại nói: "Bác sĩ cái gì cũng không chịu nói với tôi. Nhưng giám đốc Trương chính miệng đồng ý với tôi, cho dù tôi thật sự bị hủy dung, hắn cũng sẽ sắp xếp cho tôi phẫu thuật thẩm mĩ, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng dung mạo của tôi."

Chu Gia Thụ nghe vậy cũng không hoàn toàn yên lòng như Tống Ngọc Thư.

"Nếu giám đốc Trương đã nói như vậy, em cũng đừng miên man suy nghĩ, dưỡng thương cho tốt đi."

Sau khi Chu Gia Thụ nhìn qua Tống Ngọc Thư cũng không vội vã rời đi, mà là xoay người tìm bác sĩ chủ trị cho Tống Ngọc Thư, nhờ vào quan hệ cá nhân hỏi được tình huống chân thật của Tống Ngọc Thư.

Trên thực tế, vết thương trên mặt Tống Ngọc Thư cũng không mấy lạc quan, Lâm Tri Vi xuống tay căn bản không lưu tình chút nào, khuôn mặt Tống Ngọc Thư bị huỷ hoại hoàn toàn, dù có thể làm phẫu thuật thẩm mĩ đi nữa, muốn khôi phục lại trạng thái trước khi bị hủy dung cũng là khó càng thêm khó.

Đơn giản mà nói, quân cờ Tống Ngọc Thư này xem như phế hoàn toàn.


Chu Gia Thụ trộm thở dài trong lòng, không tiếp tục chú ý tới tình huống của Tống Ngọc Thư nữa, sau này lại càng không tiếp tục đến bệnh viện nhìn Tống Ngọc Thư lấy một lần.

Biết được Tống Ngọc Thư bị Lâm Tri Vi hủy dung, Không Thanh sợ ngây cả người, lặp đi lặp lại dò hỏi Thiệu Tông rất nhiều lần, mỗi lần đều nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này mới dám xác định tin cậu nghe được không phải là tin giả.

"Lâm Tri Vi điên rồi sao? Cô ta lấy dũng khí ở đâu mà lại có gan làm vậy? Không sợ Trương Thái Sơ trở mặt với cô ta sao sao?"

Thiệu Tông nói cho Không Thanh. "Nghe nói, sau khi chuyện này phát sinh, Trương Thái Sơ rất tức giận, cũng muốn giải trừ hôn ước cùng Lâm Tri Vi, chẳng qua lại bị Trương lão gia tử khuyên can, hơn nữa còn có áp lực từ lão gia tử áp lực, nhà họ Lâm Trương Thái Sơ như trứng chọi đá, chỉ có thể bỏ qua như vậy, cùng lắm chỉ có thể tự mình nghĩ cách trộm bồi thường một chút cho tình nhân nhỏ bị hủy dung kia của hắn."

Nói đến đây, Thiệu Tông mới đột nhiên nhớ tới, tình nhân bị Lâm Tri Vi hủy dung kia của Trương Thái Sơ đúng là đàn em có quan hệ không tồi với Không Thanh, sợ Không Thanh đau lòng, nhanh chóng nói: "Không Thanh, em cũng đừng quá đau lòng, tuy người kia là đàn em của em, nhưng từ khi hắn ta đắm mình trụy lạc, cam tâm tình nguyện chạy tới làm tình nhân của Trương Thái Sơ, hết thảy sự việc hắn gặp phải đều là hắn tự làm tự chịu, em cũng không cần phải lo lắng cho hắn, càng không cần phải khổ sở thay hắn."

Không Thanh thật sự hơi ngại nói, nói thật, Tống Ngọc Thư sẽ có kết cục như vậy, cậu chỉ biết cảm thấy giật mình, nhưng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc thì Tống Ngọc Thư vẫn luôn là một người thích tự cho là thông minh, mà Lâm Tri Vi lại là một nữ phụ ác độc mạch não rõ ràng không bình thường, hai người này đụng vào nhau, cốt truyện sẽ có bất luận hướng đi ngoài dự đoán nào cũng không lạ.

"Cũng không biết gương mặt kia của Tống Ngọc Thư còn có cứu được hay không?"

"Khó mà nói, nghe đồn Lâm đại tiểu thư xuống tay không lưu tình, đàn em kia của em dù không hoàn toàn bị hủy dung, muốn khôi phục lại dung mạo dĩ vãng cũng có chút quá sức."

Trương Thái Sơ gần luôn vội vàng nơi nơi liên hệ bác sĩ thẩm mĩ cũng không biết, kỹ thuật của người bác sĩ hắn tốn số tiền lớn mời đến rốt cuộc tay nghề thế nào? Có thể thành công cứu lại gương mặt kia của Tống Ngọc Thư hay không?

Dù là Thiệu Tông hay là Không Thanh, thật ra đều không nghĩ Tống Ngọc Thư có thể hoàn chỉnh khôi phục lại dung mạo trước đây.


Sự thật chứng minh, Thiệu Tông và Không Thanh quả nhiên không đoán sai.

Liên tiếp vài cuộc phẫu thuật chỉnh dung khôi phục diễn ra, tình huống của Tống Ngọc Thư tốt hơn rất nhiều, vết thương trên má cũng không còn rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, vết thương Lâm Tri Vi tự tay lưu lại vẫn như cũ hằn sâu, không chỉ phá hủy gương mặt thanh tú đáng yêu kia của Tống Ngọc Thư, còn khiến cho hệ thống dây thần kinh mặt của Tống Ngọc Thư xuất hiện thương tổn không thể nghịch chuyển, ảnh hưởng biểu cảm trên mặt của hắn.

Hiện tại, Tống Ngọc Thư căn bản không dám cười, cũng không dám khóc, chỉ cần mặt hắn lộ ra biểu cảm lớn hơn một chút thì sẽ trong có vẻ cả khuôn mặt cực kì cứng đờ, giống như là mang lên một cái mặt nạ, càng nhìn càng quỷ dị, càng nhìn càng lạnh người.

Tống Ngọc Thư trải qua đủ các loại liệu pháp chữa trị khuôn mặt mình, đáng tiếc, dù có trang điểm hay để yên, cuối cùng đều là tốn công vô ích.

Khi vừa mới bắt đầu, Trương Thái Sơ xuất phát từ lòng áy náy còn sẽ nảy sinh lòng thương tiếc với Tống Ngọc Thư, ra tiền lại xuất lực, giúp đỡ Tống Ngọc Thư liên hệ bác sĩ chỉnh dung tốt, hy vọng Tống Ngọc Thư có thể sớm ngày khôi phục.

Nhưng thời gian dài, Trương Thái Sơ cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, hơn nữa Tống Ngọc Thư không có gương mặt thanh tú kia, lực hấp dẫn đối với Trương Thái Sơ cũng dần dần biến mất.

Trương Thái Sơ kiên nhẫn dỗ Tống Ngọc Thư vài lần, rất mau đã chán ngấy, không hề tới chỗ Tống Ngọc Thư mà là quay đầu đến chỗ tình nhân nhỏ khác tiêu dao sung sướng.

Tống Ngọc Thư nhìn bản thân trong gương hoàn toàn thay đổi, biểu cảm quái dị, người không ra người quỷ không ra quỷ, lâm vào trạng thái tự chán ghét bản thân nồng đậm, một đoạn thời gian rất dài sau đó đều nhấc không nổi tinh thần.

Cho đến thật lâu về sau, Tống Ngọc Thư mới đột nhiên nhớ tới, Trương Thái Sơ đã rất lâu không tới thăm hắn, Tống Ngọc Thư lo bản thân thất sủng nhanh chóng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trương Thái Sơ, đáng tiếc, trước sau đều không có ai nghe máy.

Tống Ngọc Thư hoàn toàn luống cuống,

Hiện tại Tống Ngọc Thư như người sắp chết đuối, mà Trương Thái Sơ, chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Tống Ngọc Thư có thể bắt lấy.

Tống Ngọc Thư biết chính mình bị hủy dung, không thể lại dựa vào nhan sắc để giữ lại trái tim Trương Thái Sơ, hiện tại hắn cũng không dám cầu mong quá nhiều, cũng chỉ hy vọng hắn ta không bị Trương Thái Sơ vứt bỏ.

Vì ôm chặt cái đùi của Trương Thái Sơ, Tống Ngọc Thư quyết tâm, chuẩn bị không tiếp tục giấu giếm chuyện con cái, trực tiếp nói cho Trương Thái Sơ, sớm tại hơn một năm trước, hắn đã sinh cho Trương Thái Sơ một đứa con trai bụ bẫm, hy vọng Trương Thái Sơ có thể nhìn mặt mũi con trai, quan tâm chiếu cố cha ruột của đứa bé hắn đây thêm một chút.


Đồng thời, Tống Ngọc Thư đã từng ăn quả đắng trên tay Lâm Tri Vi sợ Lâm Tri Vi lại mang theo vệ sĩ tìm tới cửa, tìm hai cha con bọn họ gây sự, Tống Ngọc Thư đeo khẩu trang và kính râm, lén lút đi tới căn chung cư Chu Gia Thụ chuẩn bị cho hắn hồi trước, chuẩn bị gặp mặt con trai trước, sau đó lại lên kế hoạch.

Mới vừa bước vào cửa, Tống Ngọc Thư ngây ngẩn cả người.

Căn chung cư vốn sạch sẽ ngăn nắp cũng không biết đã bao lâu không quét tước, một mảnh hỗn độn không nói, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy tã đã qua sử dụng, cũng không dọn dẹp, cứ tùy tay ném xuống đất như vậy, trong không khí tràn ngập mùi phân trộn lẫn nước tiểu, cực kì khó ngửi.

Điều làm Tống Ngọc Thư phẫn nộ chính là, đứa nhỏ không biết vì sao lại khóc, bà vú phụ trách chăm nom đứa trẻ lại thờ ơ nằm trên giường, tự chơi điện thoại của mình, căn bản mặc kệ đứa nhỏ khóc đến lạc cả giọng.

Tống Ngọc Thư tức khắc giận sôi máu, giận không thể át chất vấn: "Bà là vú em mới tới à? Bà rốt cuộc là làm việc kiểu gì? Đứa bé còn đang khóc, chẳng lẽ bà không nghe thấy sao?"

Nguyệt tẩu đang nằm trên giường chơi điện thoại vui vẻ, nhìn thấy Tống Ngọc Thư bỗng nhiên đẩy cửa vào, hoảng sợ, biểu cảm trên mặt cũng trở nên xấu hổ, ngượng ngùng mà đứng dậy từ trên giường, chuẩn bị đi xem tình huống đứa nhỏ.

Tống Ngọc Thư còn đang nổi nóng, thấy vậy, không thuận theo đó không buông tha tiếp tục trách cứ: "Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi còn không dám tin, thì ra bà ngày thường chăm sóc em bé như vậy, nói tôi nghe bà tên gì? Tôi muốn gọi điện thoại khiếu nại cho công ty các người, bà chờ đó cho tôi."

Bà vú bị Tống Ngọc Thư vạch trần bà ta chăm sóc trẻ em không xứng chức, lại bị hung hăng quở trách một trận, không những không nhận sai xin lỗi, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác: "Khiếu nại thì khiếu nại, ai sợ mày? Một tháng chỉ cho có vài ngàn, còn muốn mời vú em mười hạng toàn năng đấy à? Mày chê tao không có trách nhiệm, còn tao ghét bỏ vài đồng thù lao thấp tẹt đáy của mày, kệ mày khiếu nại thì khiếu nại, tao nói cho mày biết trước, tao đéo hầu! Một thằng con hoang nhặt về, có cái đéo gì mà vênh mặt, ai không biết còn tưởng con cái nhà nào giàu có cơ đấy?"

Âm dương quái khí chửi Tống Ngọc Thư một trận, bà vú thu dọn đồ đạc của mình, không thèm quay đầu đạp cửa bước ra.

Tống Ngọc Thư tức giận run cả người, càng thêm chắc chắn quyết định của mình, nhất định phải làm người đứng chỗ cao, dù hắn ta không thể ra mặt đi nữa cũng muốn để con hắn trở nên nổi bật.

___________________

Editor có lời muốn nói: Đọc chương này phê biết bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui