Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

"Lâm Tri Vi, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu không......"

"Nếu không thì sao?" Không đợi Trương Thái Sơ nói xong, Lâm Tri Vi đã không khách khí ngắt lời, hùng hổ doạ người chất vấn: "Chẳng lẽ anh còn muốn giải trừ hôn ước với em sao? Trương Thái Sơ, anh cũng đừng quên, quan hệ của nhà họ Trương và nhà họ Lâm hiện tại chính là hợp tác sâu chặt, cho dù là ai ly hôn đi chăng nữa, nhà còn lại cũng sẽ thương gân động cốt, lúc này, anh lại lấy chia tay ra uy hiếp em, không cảm thấy rất buồn cười à?"

Thật ra, Trương Thái Sơ cũng biết, liên hôn chính là gia tăng mối quan hệ giữa hai nhà thêm một bước, hơn nữa, theo mối liên hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Lâm càng ngày càng chặt chẽ, sau này hai nhà cũng sẽ như hai con châu chấu cột cùng sợi dây, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Việc đã đến nước này, giải trừ hôn ước căn bản không thể, cũng rất không thực tế, vậy nên Lâm Tri Vi mới dám không sợ như vậy.

"Trương Thái Sơ, anh đừng tưởng rằng em giống mấy đứa tình nhân nhỏ anh nuôi bên người trước kia, có thể tùy ý để anh vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, một chút tính tình cũng chẳng có, em tốt xấu cũng là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, không phải là người mà anh có thể tùy tùy nặn tròn bóp dẹp, muốn làm nhục thế nào thì làm nhục thế đó."

"Lâm Tri Vi, cô đừng gây sự vô cớ nữa."

Trương Thái Sơ cảm thấy hiện tại hắn ta chính là ngồi yên trong nhà, nồi cũng rớt từ trên trời xuống, hắn ta làm nhục Lâm Tri Vi khi nào? Từ sau khi đính hôn, hắn chỉ hận không thể kê bàn thờ thắp hương cúng bà cô này, Lâm Tri Vi vậy mà vẫn còn không hài lòng, hắn đâu phải là có thêm một vị hôn thê nữa, rõ ràng đây là có thêm một tiểu tổ tông, còn là cái loại tiểu tổ tông một lời không hợp đã đòi chết đòi sống, nháo đến độ đầu hắn cũng phải chia làm đôi.

"Em gây sự vô vớ? Trương Thái Sơ, anh đừng có mà ác nhân cáo trạng trước ở chỗ em." Lâm Tri Vi bực bội, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Rõ ràng là do chính anh không quản được mình, đã đính hôn với em rồi lại còn không chịu thu tâm, hôm nay thông đồng một đứa con gái xinh đẹp, ngày mai lại thông đồng một thằng con trai đáng yêu, oanh yến bên người chưa bao giờ thiếu, thân là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ em đến cả quyền tức giận cũng không có à?"

Nhắc tới những chuyện phong lưu xấu hổ không đưa nổi lên bàn này kia, Trương Thái Sơ cũng hơi chột dạ, nhưng hắn vẫn cứng cổ, chết cũng không nhận sai: "Oanh yến chỗ nào? Mọi người đều là gặp dịp thì chơi, chỉ mình cô nói lớn nói nhỏ, ghen tuông lung tung, đến mức này à? Cô rốt cuộc có biết vì cô thân làm hôn thê lại ghen tuông như vậy, tôi bị anh em bạn bè của tôi cười nhạo cỡ nào hay không." "Hay cho câu gặp dịp thì chơi, không đáng để nói lớn nói nhỏ, Trương Thái Sơ, dù là gia thế bối cảnh, hay là tướng mạo tài hoa, Lâm Tri Vi em tự nhận rất xứng đôi với anh, em trao cho anh chân tình, nhưng anh lại đối xử với em thế nào? Ngày nào cũng trái ôm phải ấp bên ngoài, đội nón xanh cho em, anh nói anh bị bạn bè anh cười nhạo, chẳng lẽ em không bị sao? Thậm chí, em bị bạn bè cười nhạo còn nhiều hơn."

"Biết ngay cái loại đàn bà ghen tuông như cô chả nói chuyện được."


Trương Thái Sơ bị mắng thúi đầu, chột dạ rồi, lại cảm thấy mất mặt, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Lâm Tri Vi, xoay người định rời đi.

Lâm Tri Vi đang nổi nóng, đương nhiên không thể để Trương Thái Sơ cứ nghênh ngang rời đi như vậy, nhanh chân tiến tới túm lấy cánh tay Trương Thái Sơ, không buông tha: "Muốn chạy cũng được thôi, mang theo em cùng đi. Sau này mặc kệ anh có đi đâu em đều sẽ một tấc không rời đi theo. Có ngon thì lúc anh đi gặp mấy con tình nhân kia của anh mang cả em theo, nếu không, anh khôn hồn tự quản cho tốt."

"Lâm Tri Vi, cô quả thực không thể nói lý."

Trương Thái Sơ bị Lâm Tri Vi làm phiền đến muốn tách làm hai, nhưng hắn hết cách Lâm Tri Vi rồi, Lâm Tri Vi thân là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, không chỉ có có Lâm lão gia tử che chở, còn có lão gia tử nhà bọn họ che chở, Trương Thái Sơ nếu dám động thủ với Lâm Tri Vi, người xui xẻo nhất định sẽ là chính hắn.

Đánh không được, mắng không được, rơi vào đường cùng, Trương Thái Sơ cũng chỉ có thể mang theo cái đuôi Lâm Tri Vi quay về công ty.

Vốn dĩ, Trương Thái Sơ chuẩn bị rút chút thời gian đi gặp Tống Ngọc Thư một lần, từ sau khi hắn đính hôn cùng Lâm Tri Vi hắn đã bị Lâm Tri Vi giám thị nghiêm ngặt, một chút quyền tự do thân thể cũng không có.

Chỉ cần là người từng tiếp xúc cùng Trương Thái Sơ, bất luận nam nữ, đều sẽ bị Lâm Tri Vi liệt vào đối tượng hoài nghi, ngầm điều tra kỹ càng một phen, nếu điều tra ra hai người là trong sạch, vậy thì vui rồi, chuyện gì cũng không có, nhưng nếu thật sự bị Lâm Tri Vi tra ra từng có quan hệ thân mật cùng Trương Thái Sơ, vậy thảm, Lâm Tri Vi sẽ tự tìm tới cửa trước tiên, tự mình ra mặt tống cổ.

Nói như vậy, Lâm Tri Vi đây là vừa đánh vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nếu đối phương thức thời, cầm tiền rồi ngoan ngoãn rời đi, hơn nữa đồng ý sau này sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ cùng Trương Thái Sơ, Lâm Tri Vi cũng sẽ không làm khó đối phương quá mức, rốt cuộc thì trong lòng Lâm Tri Vi cũng rõ, vấn đề không phải nằm trên người những người trai gái này, mà nằm trên người Trương Thái Sơ.

Nhưng điều tương đối phiền hà chính là trong đám tình nhân của Trương Thái Sơ, cũng không phải ai cũng thức thời như vậy, Lâm Tri Vi ỷ vào mình là vị hôn thê của Trương Thái Sơ, diễu võ dương oai tìm tới cửa, bất chợt âm dương quái khí với mấy người này một hồi, có một số người tính lớn gan to, ăn không nổi chút đắng này, có thể tranh chấp với Lâm Tri Vi tại chỗ, lúc sau cảm xúc lên não, chửi nhau rủa nhau đã là nhẹ, rất nhiều lần Lâm Tri Vi cũng nhịn không được động thủ với những người đó.


Lâm Tri Vi là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lâm, muốn đi gây phiền phức cho đám tình nhân của Trương Thái Sơ cũng không phải chỉ lẻ loi một mình, mà là mang theo vài vệ sĩ cường tráng, như vậy, cho dù là nhịn không được động thủ, cô ta cũng không bị thiệt.

Ngược lại là đám tình nhân kia của Trương Thái Sơ, ăn mắng lại ăn đánh, trong lòng miễn bàn tủi thân bao nhiêu, thậm chí còn có người bị Lâm Tri Vi đánh nhập viện.

Lúc Trương Thái Sơ nhận được tin tức chạy đến thăm, nhìn thấy một trong những tình nhân nhỏ mình tương đối thích gần đây quấn băng gạc một lớp dày trên đầu, mặt cắt không còn chút máu nửa nằm trên giường bệnh, cả người miễn bàn tiều tụy cỡ nào.

Trương Thái Sơ thấy thế, tức khắc máu nóng lên não, hơn nữa tình nhân nhỏ khóc lóc kể lể một hồi, lửa giận càng sôi sục trong lòng, nóng máu chạy đi tìm Lâm Tri Vi tính sổ, Lâm Tri Vi lại căn bản không thèm để ý, còn âm dương quái khí châm chọc Trương Thái Sơ một hồi, nói tình nhân kia của hắn miệng thối, ăn đánh là đáng.

Trương Thái Sơ bị chọc giận chết khiếp, từ đây không hề trông cậy vào việc nói chuyện yên bình với Lâm Tri Vi, yêu cầu cô ta sinh sống hòa bình với đám tình nhân của mình, mà lại tìm mọi cách giấu đi mấy tình nhân nhỏ của mình kia, không để Lâm Tri Vi tìm được.

Biện pháp này ngay từ đầu thật ra khá hữu dụng, Lâm Tri Vi tìm không thấy đám tình nhân của Trương Thái Sơ, cũng đã ngừng nghỉ khá lâu, Trương Thái Sơ cũng hiếm hoi được mấy ngày thanh tịnh.

Trong lúc Trương Thái Sơ đang dào dạt đắc ý, cảm thấy hắn về sau rốt cuộc có thể kê cao gối mà ngủ, Lâm Tri Vi lại nhảy ra làm chuyện xấu.

Lâm Tri Vi tính tình kiêu căng, nhưng cô ta cũng không ngu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trương Thái Sơ không thể nhanh như vậy đã sửa cái tật hái hoa ngắt cỏ, nhưng cô ta lại tìm không thấy đám tình nhân của Trương Thái Sơ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, hẳn là Trương Thái Sơ trộm động tay động chân trong đó.


Trương Thái Sơ cho rằng, giấu đám tình nhân của mình đi để cô ta tìm không thấy, việc này cứ cho qua như vậy sao?

Không thể.

Lâm Tri Vi đã sớm nhận định Trương Thái Sơ, vất vả lắm mới trở thành vị hôn thê của Trương Thái Sơ, đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cho dù có phải đào ba thước đất cô cũng phải tìm cái bọn tình nhân kia Trương Thái Sơ từng người từng người một, toàn bộ đều tống cổ sạch sẽ.

Lâm Tri Vi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy cách tốt nhất chính là đi theo Trương Thái Sơ một tấc không rời, như vậy, trừ phi Trương Thái Sơ có thể luôn luôn quản được chân mình, không đi tìm nhóm tình nhân của hắn, bằng không, có một xử một, đều trốn không thoát hai mắt của mình.

Từ khi Lâm Tri Vi bắt đầu áp dụng chiến thuật nhìn chằm chằm, Trương Thái Sơ bắt đầu xúi quẩy, đừng nói trộm đi gặp tình nhân bé bỏng của mình, cho dù không cẩn thận nhiều lời thêm một câu với một đứa con trai hay con gái nào lớn lên xinh đẹp một chút, Lâm Tri Vi sẽ ghen tuông cả buổi sáng, lăn lộn Trương Thái Sơ đến nỗi như người câm ăn sen vàng (đừng hỏi, editor cũng không hiểu lắm), khổ mà không nói nên lời.

Khi Trương Thái Sơ cùng Lâm Tri Vi đấu trí đấu dũng, Tống Ngọc Thư cũng không rảnh rỗi.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Tri Vi nơi nơi điên cuồng xoát độ tồn tại, không ngừng tìm tình nhân của Trương Thái Sơ gây phiền toái, nháo ra động tĩnh không nhỏ, Tống Ngọc Thư tuy không biết phong ba ngoài kia, nhưng hắn ta có một tên bạn trai cũ tin tức cũng tính là linh thông, hơn nữa cực kì hy vọng hắn có thể ôm chặt cái đùi của Trương Thái Sơ.

Cho nên, sớm tại lúc Lâm Tri Vi nơi nơi tống cổ đám tình nhân của Trương Thái Sơ, Chu Gia Thụ đã tìm một cơ hội trộm báo tin trước cho Tống Ngọc Thư.

Sau khi Tống Ngọc Thư biết hành động của Lâm Tri Vi, tâm tình nhất thời phức tạp.

Trên một phương diện nào đó, Tống Ngọc Thư đã hy vọng Lâm Tri Vi tống cái bọn oanh yến bên người Trương Thái Sơ trừ hắn ta sớm một chút, trên một phương diện khác, hắn lại rất bất mãn đối với việc Lâm Tri Vi chiếm thân phận vị hôn thê của Trương Thái Sơ.

Cốt truyện tiểu thuyết nguyên tác, công chính Trương Thái Sơ căn bản không đính hôn cùng Lâm Tri Vi, thụ chính mới là người cuối cùng tu thành chính quả cùng công chính kia, cùng bước vào cánh cửa hôn nhân, cùng nắm tay đi hết cả đời người.


Bởi vậy, trong mắt Tống Ngọc Thư, thân phận vị hôn thê này của Trương Thái Sơ mà Lâm Tri Vi nắm giữ căn bản chính là trộm từ tay hắn ta, thân là người bị hại, hắn sao có thể có hảo cảm đối với Lâm Tri Vi.

Tống Ngọc Thư biết, bất luận là công chính trong tiểu thuyết nguyên tác hay là Trương Thái Sơ hắn biết đều không phải là một người sẽ để cho người khác tùy ý sắp xếp, Lâm Tri Vi hiện tại nháo càng lớn, sẽ càng dễ khiến cho Trương Thái Sơ bài xích và phản cảm, còn chính hắn, gì cũng không cần làm, tự mình trốn cho tốt, không bị bại lộ, yên tĩnh chờ xem trò cười của Lâm Tri Vi là được.

Đoán chừng cũng chẳng được bao lâu.

Tống Ngọc Thư vui sướng khi người gặp họa đón xem trò cười của Lâm Tri Vi, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, trước khi hắn xem được trò cười của Lâm Tri Vi, Lâm Tri Vi đã tìm được hắn trước một bước.

Khi nhìn thấy Lâm Tri Vi mang theo vệ sĩ xuất hiện trước cửa chung cư của hắn, đầu óc Tống Ngọc Thư trống rỗng, bị dọa choáng váng, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, có muốn đóng cửa chặn những người không có ý tốt ngoài cửa, đã không còn kịp rồi.

Một vệ sĩ sau lưng Lâm Tri Vi bỗng nhiên tiến lên, dùng sức kéo cửa lớn ra.

Tống Ngọc Thư tay vẫn còn đặt trên then cửa, bị túm một cái lảo đảo, nếu không phải hắn kịp thời duỗi tay đỡ khung cửa, ổn định thân mình, một túm này phỏng chừng sẽ bị túm đến nỗi té thẳng xuống đất.

Sau khi cửa mở, Lâm Tri Vi cũng không để ý tới Tống Ngọc Thư đứng trước cửa, vươn tay ngọc nhỏ dài, một tay đẩy Tống Ngọc Thư sang một bên, tự mình đạp giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi vào nhà.

___________________________________

Editor có lời muốn nói: Hôm nay lên cho mn vài chương mới ngày đầu năm, chúc mọi người tết dương dzui dzẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui