Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Sau khi nhận được lời khẳng định từ Tống Ngọc Thư, Chu Gia Thụ nhẹ nhàng thở ra một hơi giải tỏa nặng nề trong lòng, kế tiếp gã sẽ phái người nhìn Tống Ngọc Thư cho kĩ, tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, để Tống Ngọc Thư biến mất dưới mi mắt của chính gã.

Thu phục được Tống Ngọc Thư Chu Gia Thụ cũng không nhàn rỗi, nhanh chân phái người đi hỏi thăm lịch trình của Trương Thái Sơ một chút, sau đó tự mình chạy tới xum xoe trước tiên.

Chu Gia Thụ có thân phận gì, Trương Thái Sơ lại là thân phận gì, mười cái Chu Gia Thụ gộp lại phỏng chừng cũng không đủ cho một ngón tay Trương Thái Sơ đè, Chu Gia Thụ muốn tiếp cận Trương Thái Sơ, vốn dĩ đã không phải là một việc dễ dàng, gã cũng phải bỏ vốn gốc mới lấy được cơ hội gặp mặt Trương Thái Sơ đến tay.

"Giám đốc Trương, chào ngài, là tôi đây, Chu Gia Thụ."

Trương Thái Sơ nhìn chằm chằm Chu Gia Thụ hơn nửa ngày, mới lôi ra được một ấn tượng mơ hồ về cái người không biết nhảy ra từ cái góc xó xỉnh nào trong trí nhớ.

Vốn dĩ, lấy thân phận và địa vị Trương Thái Sơ, hẳn là sẽ không nhớ rõ một nhân vật nhỏ như Chu Gia Thụ mới đúng, nhưng ai bảo Chu Gia Thụ đã từng đưa cho hắn một món đồ chơi quá làm người ta thích đâu, Trương Thái Sơ lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn bao dưỡng lâu dài một người, kết quả món đồ chơi nhỏ kia lại không biết tốt xấu, trộm đào tẩu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Thái Sơ bị một người vả mặt như thế, hơn nữa còn là một món đồ chỉ dùng để giết thời gian, điều này đối với Trương Thái Sơ mà nói, còn là một trải nhiệm đặc biệt mới lạ.

Khi Trương Thái Sơ đang bực tức món đồ chơi nhỏ nhưng mang cái tính tình không hề nhỏ kia, đồng thời cũng giận chó đánh mèo lên cái người đưa món đồ chơi nhỏ không biết điều này lên giường hắn là Chu Gia Thụ.

Lúc biết được đồ chơi của mình chạy thoát, mà Chu Gia Thụ lại không báo cáo tình huống với hắn trước tiên, thế cho nên cứ như vậy bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Trương Thái Sơ đang nổi nóng căn bản nghe không lọt lời giải thích của Chu Gia Thụ, trực tiếp gọi bảo tiêu đuổi Chu Gia Thụ ra ngoài, đồng thời còn bày mưu tính kế cho thủ hạ chèn ép chuyện làm ăn của Chu Gia Thụ, hung hăng giáo huấn Chu Gia Thụ một trận, dẫn tới công ty của Chu Gia Thụ mém phá sản một lần.

Sau này, quý nhân nhiều việc Trương Thái Sơ đã hoàn toàn vứt nhân vật vô danh tiểu tốt Chu Gia Thụ này ra sau đầu, chỉ là khi tìm bạn giường khác giết thời gian sẽ lại không nhịn được nhớ tới cục cưng đã từng làm hắn sinh ra vài phần hứng thú kia.

Hiện tại đã qua hơn một năm, Trương Thái Sơ không phải chưa từng nghĩ tới tìm những người khác giúp hắn giải tịch mịch, chẳng qua không có ai có thể cho hắn vài phần hứng thú như bé cưng kia đã từng, để hắn sau khi ngủ qua cứ như vậy tự nhiên nảy lên ý định muốn bao dưỡng người kia lâu dài, ngược lại, người nào người nấy đều làm hắn nhìn là hết muốn ăn.

Thời gian dài, tính tình Trương Thái Sơ cũng ngày càng thêm cổ quái, tức giận vô cớ chưa nói, cảm xúc còn trở nên rất hung hăng, ngay cả bạn bè anh em bên cạnh hắn đều nói, tính tình hắn hỏng rồi, cần phải điều tiết lại một chút.


Trương Thái Sơ đại khái biết vấn đề từ nơi đâu, nhưng hắn thế nào cũng không muốn tin.

Trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một món hàng giết thời gian mà thôi, sao có thể nắm chặt cảm xúc của hắn?

Trương Thái Sơ không muốn tiếp nhận hiện thực, nhưng vẫn luôn bị cái cảm xúc kỳ lạ này ảnh hưởng, khiến cho hắn càng ngày càng hung tợn dễ nổi nóng, theo đó người của hắn cũng phải chịu tội, mỗi ngày qua đi đều run sợ trong lòng, sợ mình lỡ may không cẩn thận đụng trúng vảy ngược của sếp, trở thành pháo hôi xui xẻo đụng vào họng súng.

Lúc này, Chu Gia Thụ - một trong những đầu sỏ gây tội làm tâm tình Trương Thái Sơ khó chịu suốt một năm trời chủ động đưa tới cửa, Trương Thái Sơ có thể cho gã ta sắc mặt tốt mới là lạ.

"Thì ra là cậu." Ánh mắt Trương Thái Sơ lạnh băng nhìn chằm chằm Chu Gia Thụ, âm trầm nói: "Ta còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu thế mà còn có lá gan xuất hiện trước mặt ta, Chu Gia Thụ, ta thấy cậu thật sự không sợ chết."

Chu Gia Thụ nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhanh chóng cúi đầu khom lưng nhận sai: "Giám đốc Trương, tôi biết chính tôi trước làm việc không thành, phá hỏng chuyện tốt của ngài, chọc ngài không vui, hôm nay là tôi tới chuyên môn để bồi tội với ngài."

"Bồi tội?" Trương Thái Sơ tin Chu Gia Thụ không dám tùy ý lừa gạt hắn, vừa nghe lời này, hứng thú cũng dâng lên, lạnh lùng hỏi: "Cậu có thể nghĩ tới cách nào tốt để bồi tội cho ta, chẳng lẽ, cậu lại tìm được một món hàng mới hợp ý ta?"

Thái độ Trương Thái Sơ nói chuyện với Chu Gia Thụ cao cao tại thượng, ngữ khí cũng là vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng dù vậy, Chu Gia Thụ cũng không dám giận, ngược lại vẫn luôn vui tươi hớn hở cười hùa, nét tươi cười trên mặt trông cực kỳ nịnh nọt.

"Giám đốc Trương, với thân phận và địa vị của ngài, có thể nói rằng dung chi tục phấn cũng chẳng lọt được vào mắt xanh của ngài, tôi đây có thể tìm được một người hợp ý ngài cũng đã là do tổ tiên gánh còng cả lưng, nhiều thêm nữa, tôi đây cũng không dám mong ước xa vời."

Chu Gia Thụ đặc biệt chân chó hung hăng bợ đít Trương Thái Sơ một phen, vừa nói vừa thật cẩn thận mà trộm quan sát biểu cảm trên mặt Trương Thái Sơ, vừa nhìn thấy Trương Thái Sơ nhíu mày mất kiên nhẫn đã ý thức được người kia không có kiên nhẫn nghe mấy lời thổi phồng vô nghĩa này kia, nhanh nhảu lái vào việc chính: "Giám đốc Trương, không biết ngài có còn ấn tượng với cái người tôi giới thiệu cho ngài hồi trước hay không?"

Biểu tình của Trương Thái Sơ thay đổi trong nháy mắt, biểu cảm vốn đang lười biếng lập tức trở nên nghiêm túc.

Chu Gia Thụ vừa thấy đã biết vụ này hấp dẫn, xem ra, gã có hi vọng xoay người.


"Cậu?"

Chu Gia Thụ không dám giấu giếm, một năm một mười kể lại sự việc Tống Ngọc Thư chủ động liên hệ gã.

Trương Thái Sơ nghe vậy, nhịn không được cười lạnh ra tiếng, ngữ khí mang ý trào phúng mà nói: "Còn tưởng rằng là món đồ có chút cốt khí, không ngờ chẳng qua cũng chỉ như thế."

Thời điểm biết được món hàng nhỏ trộm đào tẩu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu, Trương Thái Sơ tuy giận dữ nhưng trong lòng cũng tràn ngập hảo cảm đối với Tống Ngọc Thư, cảm thấy Tống Ngọc Thư tuy rằng người nhỏ nhưng tính tình không nhỏ, cũng có vài phần cốt khí.

Xã hội này, người có thể không bị tiền tài ăn mòn, không khom lưng vì năm bảy lon gạo quá ít, hành động của Tống Ngọc Thư thật ra làm Trương Thái Sơ cho hắn một cái nhìn tương đối coi trọng.

Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, lúc này mới ngắn ngủn một năm qua đi, Tống Ngọc Thư đã hóa bị động thành chủ động, vội vàng leo lên người hắn.

Rõ ràng là chính hắn đạt được mong muốn, nhưng Trương Thái Sơ lại không vui vẻ như dự kiến, ngược lại cảm thấy có chút mất hứng thú.

"Nói cho bé cưng kia, ta sẽ chuẩn bị tốt phòng ở cho cậu ta, cậu ta cứ chờ trợ lý của ta tới đón đi."

Chu Gia Thụ nhạy bén ý thức được tâm tình Trương Thái Sơ không tốt, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, càng không dám phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, thay Tống Ngọc Thư đồng ý.

Còn phần Tống Ngọc Thư khi đến bên người Trương Thái Sơ, sống có tốt ăn có ngon không, Chu Gia Thụ cũng không quan tâm, chính gã hiện tại cũng chỉ như tượng đất qua sông, tự thân khó bảo toàn.

Trương Thái Sơ không tiếp tục vô nghĩa cùng Chu Gia Thụ, để lại những lời này rồi xoay người, tự mình rời đi.


Chu Gia Thụ không chỉ không dám đuổi theo tiếp tục dây dưa, còn phải đứng tại chỗ, tất cung tất kính tiễn Trương Thái Sơ rời đi.

Sau khi gặp được Trương Thái Sơ, Chu Gia Thụ vẫn chưa yên tâm, lại đi gặp Tống Ngọc Thư.

Nơi Tống Ngọc Thư đang ở tạm chính là do Chu Gia Thụ hữu nghị cung cấp, là một căn chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nhà tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, rất thích hợp cho một người ở.

Một mình Tống Ngọc Thư, mang theo một em bé, cũng vừa vặn hợp.

Lúc Chu Gia Thụ tới, Tống Ngọc Thư đang chơi với em bé, toàn thân đều tràn ngập cảm giác vui sướng khi làm cha làm mẹ, Chu Gia Thụ nhìn tới nhịn không được mà nổi da gà.

"Ngọc Thư, em thật sự tính nhận nuôi đứa bé này sao?"

Tống Ngọc Thư cũng không quay đầu lại mà chỉ gật đầu, chính hắn hoài thai mười tháng, cực khổ sinh hạ, không nuôi nó, chẳng lẽ lại vứt bỏ hay sao? Hắn không làm ra được cái chuyện vô đạo đức như vậy.

"Ngọc Thư, em có phải quên rồi hay không, việc em đang làm là một công việc rất đặc thù, em cảm thấy, giám đốc Trương có thể tiếp thu việc bên cạnh em thường xuyên mang theo đứa bé sao?"

Tống Ngọc Thư nói với Chu Gia Thụ, đứa trẻ này là ngẫu nhiên nhặt được khi ra nước ngoài du lịch, giống như đúc lý do thoái thác khi lừa Không Thanh mà không thành, nhưng dùng để lừa gạt Chu Gia Thụ, thế mà thật ra dư sức.

Chu Gia Thụ không có chút hoài nghi đã tin, còn cảm thấy Tống Ngọc Thư tuy nhiều thêm một chút cảnh giác, dường như trở nên thông minh hơn một ít, nhưng vẫn mang tâm địa thiện lương như cũ.

Chẳng qua, tâm địa thiện lương thì mặc thiện lương, Trương Thái Sơ sẽ không chấp nhận việc Tống Ngọc Thư mang theo một đứa bé dọn tới, mà Chu Gia Thụ dù là vì lợi ích của chính gã cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tống Ngọc Thư làm chuyện ngu ngốc.

Đối mặt với lời chất vấn hùng hổ dọạ người từ Chu Gia Thụ, Tống Ngọc Thư trầm mặc.

Hắn đương nhiên biết với cái bản tính chó má của Trương Thái Sơ, chỉ lo mình sướng mình phê, chắc chắn sẽ không đồng ý để hắn thường xuyên mang theo một đứa bé bên người, nhưng đổi một góc độ khác để nghĩ, đứa nhỏ cũng là con trai Trương Thái Sơ, hổ dữ không ăn thịt con, Trương Thái Sơ vì sao không nhận con trai của chính mình?


"Ngọc Thư, anh và giám đốc Trương nói chuyện của em, giám đốc Trương đối với em, rõ ràng là có tình cũ, hắn ta nói sẽ chuẩn bị nơi ở cho em, chờ đến khi sắp xếp hết thảy xong xuôi sẽ để trợ lý tới đón em. Trước đó, em phải nhanh chóng xử lý tốt việc tư của mình, bao gồm điểm đến của đứa trẻ này."

Vừa nghe Chu Gia Thụ muốn tách mình ra khỏi con, Tống Ngọc Thư lập tức nóng nảy, chém đinh chặt sắt mà nói: "Tôi sẽ không rời khỏi con tôi."

Chu Gia Thụ nghe vậy, nhịn không được co giật khóe miệng.

Tống Ngọc Thư này làm ba đến nghiện rồi hả, chẳng qua chỉ là đứa con trai tùy tay nhặt được, lại không có quan hệ máu mủ, cũng chẳng ở chung lâu dài, đến nỗi chân thành như vậy à?

"Ngọc Thư, em đừng làm loạn."

Lúc này, Chu Gia Thụ cũng không dám không quan tâm mà đối nghịch với Tống Ngọc Thư, sợ chọc Tống Ngọc Thư nóng giận, Tống Ngọc Thư lại chạy trốn lần nữa, gã sẽ không cách nào giải thích cho Trương Thái Sơ.

Việc cấp bách hiện giờ vẫn là trấn an cảm xúc Tống Ngọc Thư là chính.

"Ngọc Thư, nếu em thật sự không muốn rời xa đứa bé này, anh có thể mời bảo mẫu chăm sóc cho nó, nhưng em không thể đưa đứa bé này tới chỗ giám đốc Trương được, đây không phải là nói giỡn, em có hiểu không?"

Tưởng tượng đến cảnh Tống Ngọc Thư muốn mang theo một đứa bé gì cũng không biết cùng dọn tới chỗ giám đốc Trương, Chu Gia Thụ đã cảm thấy muốn hít thở không thông.

Tự Tống Ngọc Thư muốn tìm chết, có thể đừng lôi gã theo được không, gã đang sống tốt, còn muốn sống lâu thêm mấy năm.

Tống Ngọc Thư không có trả lời, chỉ cau mày, vẻ mặt không phục trừng mắt nhìn Chu Gia Thụ.

Chu Gia Thụ cũng sắp quỳ lạy Tống Ngọc Thư luôn rồi, thấm thía nói: "Em cũng không cần lo người khác chăm đứa bé này không tốt, bảo mẫu anh thay em tìm bảo đảm đều là chuyên nghiệp nhất, để mấy bà kia chăm con nít, tuyệt đối thỏa đáng hơn nhiều so với đàn ông đàn ang không có kinh nghiệm gì như em, nếu em không yên tâm cũng có thể tùy thời rút thời gian tới thăm nó, không nhất định một hai phải ở chung."

Cuối cùng, Tống Ngọc Thư vẫn bị Chu Gia Thụ thuyết phục.

Sợ Tống Ngọc Thư đổi ý, ngay ngày hôm sau Chu Gia Thụ đã mời một bảo mẫu kinh nghiệm phong phú cho em bé, Tống Ngọc Thư tự mình cùng nói chuyện với bảo mẫu, sau khi tin tưởng bảo mẫu chăm em bé rất chuyên nghiệp thì mới yên tâm đi theo trợ lý của Trương Thái Sơ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui