"Chuyện của người lớn, con nít con nôi quản ít thôi."
Không Thanh tùy tiện nói một câu đuổi Phó Hồng Thái đi.
Trong lòng Phó Hồng Thái tò mò muốn chết, chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi Không Thanh: "Chú nhỏ, cháu tò mò quá trời quá đất, chú cứ nói cho cháu đi."
Không Thanh quay đầu đi, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Phó Hồng Thái, không nóng không lạnh nói: "Một đứa thanh niên 17-18 như cháu học ở đâu mà như mấy bà tám thích ngồi lê đôi mách thế, có biết cái gì là lòng hiếu kỳ hại chết mèo không?"
Lời này cũng quá xát muối vào tim, Phó Hồng Thái cảm thấy cậu ta giống như bị trúng một mũi tên ngay đầu gối, sắp muốn quỳ xuống lạy chú nhỏ nhà mình tới nơi.
"Vẫn là câu nói kia, chuyện của người lớn, con nít quản ít thôi."
Phó Hồng Thái trộm bĩu môi, trong lòng lại nghĩ: Xong rồi xong rồi, nhìn bộ dạng này của chú nhỏ, phỏng chừng cuối cùng nếu không phải bị ông chú già chủ tịch Thiệu kia nước ấm nấu ếch xanh thì chính là chủ động đưa dê vào miệng cọp, bị ăn sạch sẽ xương cũng không thừa.
Không Thanh cho rằng, chỉ cần cậu không nói gì cả, Phó Hồng Thái sẽ không thể đoán ra suy nghĩ thật của cậu, trên thực tế, Phó Hồng Thái đã sớm đoán được tâm tư Không Thanh từ thái độ khác thường của cậu, thậm chí còn đoán được Không Thanh tương lai rất có khả năng sẽ yêu đương với cái ông chú già chủ tịch Thiệu kia.
Tưởng tượng đến hình ảnh chú nhỏ nhà mình yêu đương cùng chủ tịch Thiệu trong tương lai, Phó Hồng Thái đã cảm thấy hình ảnh kia quá đẹp, thật sự là chính cậu nhóc cũng không buồn thấy.
Cặp mắt này của tui không cẩn thận đã nhìn thấu quá nhiều.
Phó Hồng Thái ngộ ra, tuy cậu ta vẫn không thích cái ông già khú đế chủ tịch Thiệu này, nhưng ai biểu chú nhỏ nhà mình lại có hảo cảm với ông chú già này làm chi, nếu chú nhỏ nhà mình thích, vì hạnh phúc chung thân của chú nhỏ nhà mình, Phó Hồng Thái cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Không phải là Phó Hồng Thái không muốn tiếp tục phá đám, mà là cậu nhóc mới đồng ý với chú nhỏ, sau này sẽ không tiếp tục tự chủ trương, Phó Hồng Thái không phải là người chỉ biết hứa miệng, trên thực tế lại kiên quyết không đổi tính, chính như lời chú nhỏ nói, nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời.
Thiệu Tông vẫn chưa biết, trở ngại lớn nhất của y đã bị Không Thanh nhẹ nhàng thu phục, y lúc này còn đang hỏi trợ lí Phương xem kế tiếp nên làm thế nào.
"Chủ tịch, thế nào? Giám đốc Phó có đồng ý yêu đương với ngài không?"
Thiệu Tông lắc đầu, toàn thân đều lộ ra vẻ buồn bực.
"Vậy giám đốc Phó có nhận hoa ngài đưa không?"
Thiệu Tông gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trợ lí Phương nghe vậy, nhẹ vỗ ngực theo bản năng, thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Nếu giám đốc Phó chịu nhận hoa, vậy có nghĩa là giám đốc Phó cũng không phải là không có hảo cảm với sếp mình, nói như vậy nghĩa là ông chủ nhà mình muốn ôm được mỹ nhân về cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Biết được sếp nhà mình cuối cùng cũng hạ quyết định, chủ động xuất kích, trợ lí Phương đã khiếp sợ rất nhiều, cũng cảm thấy tuy chuyện này ngoài ý muốn nhưng cũng hợp lí.
Sếp nhà mình độc thân từ trong trứng nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới gặp được một người nơi nơi đều hợp ý, sao có thể cứ luôn ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn người mình thích bị người khác cướp đi như vậy được.
Thân là trợ lý đặc biệt, phải nghĩ tới cái sếp muốn, lo cái mà sếp lo.
Vì để ông chủ nhà mình sớm ngày ôm được mỹ nhân về, trợ lí Phương còn thừa cơ trộm sưu tầm và tổng kết được không ít tư liệu, cái gì mà 《 Bí kíp nhỏ mỗi ngày một đẹp trai》, cái gì mà 《 24 lời khuyên giúp bạn thổ lộ tình cảm với người mình yêu 》, còn có cái gì mà 《 36 mẹo nhỏ để làm người yêu của bạn vui vẻ 》, mặc kệ nội dung có đáng tin không, chỉ cần nhìn tiêu đề đã thấy hẳn là hữu dụng, vậy nên trợ lí Phương đã sửa sang lại toàn bộ cho sếp nhà, để anh sếp nhà mình có thể học tập một cách toàn diện, hệ thống nhất có thể.
Nhìn mặt Thiệu Tông giống tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, thế nhưng trên mấy cái chuyện yêu đương này y xác thật là không có miếng kinh nghiệm nào.
Thiệu Tông cũng biết tính tình chính bản thân y không quá làm người ta thích, cho nên mới bức thiết muốn tìm kiếm sự thay đổi, chẳng qua y cũng là gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tìm lời khuyên bên phía trợ lí Phương, rõ ràng chính là tìm lầm đối tượng.
Phải biết rằng, tuy tợ lí Phương có một gương mặt của một người tinh anh thương vụ, thoạt nhìn khôn khéo có năng lực, cực kì đáng tin cậy, nhưng trên thực tế, chính bản thân trợ lí Phương cũng chỉ là một con chó độc thân chưa yêu đương lần nào mà thôi.
Giống với cái máy kiếm tiền không cảm xúc Thiệu Tông, cả trong mắt lẫn trong lòng trợ lí Phương đều chỉ có công việc, nếu có thể, đời này của trợ lí Phương thậm chí có khả năng sẽ chọn đi kết hôn với công việc luôn.
Hai người kia, một người dám dạy, một người dám học, cũng khó trách Thiệu Tông học nửa ngày cuối cùng vẫn chỉ có được câu đánh giá vừa khờ vừa ngốc vừa không có tình thú từ Không Thanh.
Chẳng qua, tuy Thiệu Tông vừa khờ vừa ngốc vừa không có tình thú, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là có kiên nhẫn, biểu hiện từ việc theo đuổi người trong lòng, phá lệ kiên trì nghị lực.
Đoạn thời gian kế tiếp, Thiệu Tông luôn thường xuyên xuất hiện trước mặt Không Thanh, không phải đưa hoa thì là đưa một ít quà nhỏ hoa hoè loè loẹt, lặp đi lặp lại xoát cảm giác tồn tại.
Mấy món quà kia tùy tiện xách riêng một cái đều có giá trị xa xỉ, Thiệu Tông cũng không phải cố ý khoe giàu trước mặt Không Thanh, nhưng đôi khi cũng lén lút khoe chút ít tài sản.
Mỗi lần Thiệu Tông tặng hoa tặng quà cho Không Thanh, Không Thanh đều nhận không chút khách khí, Thiệu Tông mời cậu cùng ăn cơm cậu cũng không từ chối.
Vốn dĩ gia thế hay bối cảnh của Không Thanh đã không kém, sau khi tiếp xí nghiệp quản gia tộc, công trạng của công ty cũng nhờ cậu quản lý kinh doanh phát triển không ngừng, cậu không thiếu tiền, càng không thiếu người theo đuổi, nhận quà Thiệu Tông tặng cũng vậy, đồng ý đi ăn cùng Thiệu Tông cũng thế, chính là muốn nhìn một chút, Thiệu Tông rốt cuộc muốn cọ xát bao lâu mới có thể lấy hết can đảm tỏ tình với mình.
Sự thật chứng minh, Không Thanh quả nhiên vẫn đánh giá cao Thiệu Tông.
Thiệu Tông tặng quà rất siêng năng, mời Không Thanh cùng ăn cơm cũng rất tích cực, nhưng mặc kệ có ở chung với Không Thanh bao lâu, vẫn khù khờ như cũ khiến Không Thanh phải giật mình, nếu không phải Không Thanh rất chắc chắn Thiệu Tông chính là Tần Lãng và Duy Tư Đặc đã từng cùng mình nắm tay cùng nhau đi qua hai thế giới nhỏ, lấy cái biểu hiện hiện tại của Thiệu Tông, Không Thanh cũng không thể chắc chắn người kia có thật sự thích mình hay không.
Player
Này rốt cuộc là cái loại đầu gỗ củ chuối gì đây hả trời?
Sao có thể có người khờ đến độ này?
Không Thanh đại khái có thể đoán được kế hoạch của Thiệu Tông, đơn giản chính là muốn nước ấm nấu ếch, theo đuổi trong yên lặng mà không phải vừa gặp đã tỏ tình để tránh bị từ chối, sau đó đến cả bạn bè cũng không phải, với cái lí dó này, vẫn là quá không tự tin.
Không Thanh nghĩ như vậy, không thể nói là sai, chỉ có thể nói là không hoàn toàn đúng.
Rốt cuộc thì tính tình Không Thanh cũng không giống Thiệu Tông, đương nhiên sẽ không đoán được tâm tư của Thiệu Tông, thật ra Thiệu Tông hoàn toàn mang tâm thái thợ săn, cầu ổn cầu toàn (ổn định, hoàn hảo), tình nguyện tốn công tỉ mỉ để tạo ra được một tác phẩm tinh tế, cũng không tùy tiện hành động, những khía cạnh nãy cũng đại biểu cho mong muốn nhất định phải có được Không Thanh của Thiệu Tông.
Theo tần suất Thiệu Tông xuất hiện gần Không Thanh ngày càng nhiều, không ngừng lại ở Không Thanh, ngay cả Phó Hồng Thái cũng đã dần dần miễn dịch với Thiệu Tông, nếu một ngày nào đó bỗng nhiên nghe được Thiệu Tông di tình biệt luyến, không hề dây dưa với chú nhỏ nhà mình, phỏng chừng Phó Hồng Thái mới có thể cảm thấy ngạc nhiên.
*Di tình biệt luyến: yêu một người nhưng sau đó không yêu người đó nữa mà lại có người yêu mới.
Thời gian trôi mau, tựa như bóng lọt qua khe cửa.
Nháy mắt đã một năm trôi qua.
Trong khoảng thời gian một năm này, Không Thanh và Thiệu Tông vẫn chưa thể chính thức bên nhau như cũ, nhưng theo Thiệu Tông càng ngày càng thường xuyên xuất hiện bên cạnh Không Thanh, cơ hồ tất cả mọi người đều cam chịu hai người bọn họ là một đôi.
Ngay cả Phó Hồng Thái, cũng tại đoạn thời gian một năm ngắn ngủn bị viên đạn bọc đường của Thiệu Tông tấn công, không chỉ cố gắng thừa nhận cái người "mợ nhỏ" không hợp ý cậu nhóc là Thiệu Tông này, mà còn sẽ làm trò lấy Thiệu Tông ra trêu Không Thanh.
Thật ra Thiệu Tông có lòng khoan dung hiếm có với Phó Hồng Thái, cho dù Phó Hồng Thái lấy y làm trò đùa, y cũng không để ý dù chỉ một chút, bộ dạng ôn hoà này làm trong lòng Thiệu Nguyên Câu – cháu trai hàng real miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ ghen tị.
Ông chú quả nhiên chính là đồ thấy sắc quên nghĩa, để sớm ngày ôm được mỹ nhân về thế mà trước mặt Phó Hồng Thái chút giá của trưởng bối cũng chẳng có, có ngon thì lấy cái thái độ hồi trước trách cứ đám con cháu bọn họ ra, chẳng cần toàn bộ, chỉ cần một phần mười thôi, Thiệu Nguyên Câu cũng sẽ không thấy bất công như vậy.
"Anh Phó, tao hâm mộ mày vãi, tao cũng muốn được ông chú đối xử với cái vẻ mặt ôn hoà như thế."
Nếu nói thái độ của ông chú với Phó Hồng Thái là ấm áp như gió xuân phả lên mặt, vậy thì thái độ ông chú với mình chính là vô tình như gió thu cuốn lá, mỗi lần nhìn thấy mình, không phải dùng ánh mắt tử vong nhìn mình thì chính là dùng giọng điệu nghiêm túc chất vấn mình, đừng nói tới đối xử dịu dàng với mình, có thể được ông chú cho một cái sắc mặt tốt cũng đã xem như mình hên.
Thiệu Nguyên Câu vô số lần cảm thấy, mình có thể sống dưới nỗi ám ảnh mang tên ông chú tới tận bây giờ chính là bởi vì mình da dày thịt béo, thần kinh còn vững, phàm nếu mình nhát gan một xí, chỉ sợ đã sớm bị dọa đần.
Phó Hồng Thái nghe vậy, cười cực kỳ đắc ý, cố ý đâm thêm vào ngực Thiệu Nguyên Câu một dao: "Ha ha ha ~ loại chuyện tốt này mày nghĩ cũng đừng nghĩ, không phải ai cũng giống tao, có một cái chú nhỏ ưu tú như này."
Thiệu Nguyên Câu bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Đúng thật, Phó Hồng Thái đúng là vận cứt chó, nếu cậu nhóc cũng có chú như chú nhỏ Phó, như vậy người hưởng phúc chắc chắn sẽ là mình, mà người dính tội sẽ là Phó Hồng Thái.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Thiệu Nguyên Câu dễ chịu hơn nhiều.
"Đúng rồi, anh Phó, công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai mấy người chuẩn bị khi nào bắt đầu mở bán đợt mũ thực tế ảo lần hai thế?"
Phó Hồng Thái nhíu mày, liếc Thiệu Nguyên Câu một cái, tức giận nói: "Hồi trước để cảm ơn vụ mày giới thiệu tao với chủ tịch Thiệu, sau khi công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai xác nhận hợp tác với công ty sản xuất máy móc của tập đoàn nhà họ Thiệu, tao đã liên hệ đi cửa sau lấy cho mày một cái mũ thực tế ảo rồi còn gì, hơn nữa, nếu tao nhớ không lầm, lúc mở bán mũ thực tế ảo đợt một mày cũng giành mua trước một cái, giờ trong tay mày hẳn phải có hai cái mũ thực tế ảo chứ hả? Tao cũng chỉ mới có một, mày còn không thỏa mãn?"
Phó Hồng Thái không đề cập tới cái câu khen ngược này thì thôi đã đành, nhắc rồi Thiệu Nguyên Câu lại ủy khuất đầy mình.
"Thôi ông im lẹ đi, nếu trong tay tao có hai cái mũ thực tế ảo thì tao còn ngóng công ty mày nhanh đặt mũ lên kệ bán lần hai làm cái gì đâu?"
"Từ cái lúc biết tao có hai cái mũ thực tế ảo, không biết có bao nhiêu người chạy tới trước mặt tao lì lợm la liếm, muốn mượn mũ thực tế ảo, có mấy người tao còn từ chối được, nhưng mà có một số người, dù tao có muốn từ chối cũng không từ chối được, bây giờ hai cái mũ thực tế ảo này của tao, một cái trên tay anh họ tao, một cái trên tay cháu tao, còn khi nào hai người kia có lương tâm để ý, trả mũ thực tế ảo cho tao tự tao cũng chẳng biết."
"Hơn nữa, từ khi có người biết tao với thằng nhỏ Phó công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai vốn là anh em tốt, người chạy tới chỗ tao lì lợm la liếm ngày càng nhiều, đều muốn nhờ tao tới hỏi thăm tin tức chỗ mày, anh Phó à, nhìn cái mặt thằng anh em chí cốt thảm cỡ này, cứu anh em một mạng đi."
Nghe xong Thiệu Nguyên Câu trần thuật, Phó Hồng Thái cũng hơi đau lòng cho thằng cu này, cậu cũng biết đối với Thiệu Nguyên Câu mà nói, game thực tế ảo chính mạng của nó, giờ mũ thực tế ảo lại bị "mượn" đi mất, còn là cái loại mượn vô thời hạn, có thể nghĩ Thiệu Nguyên Câu nghẹn cỡ nào.
"Người anh em, tao đồng cảm với mày vãi, nhưng mà, đợt chính thức mở bán nhóm mũ thực tế ảo thứ hai ước chừng cũng phải cuối năm, hoặc là sang năm."
Vừa nghe lời này, cả người Thiệu Nguyên Câu uể oải hẳn đi.
Phó Hồng Thái không an ủi Thiệu Nguyên Câu vài câu, sau khi tách khỏi Thiệu Nguyên Câu lập tức chạy tới công ty.
Trong thời gian một năm này, Phó Hồng Thái cũng không phải không trưởng thành hơn chút nào, dưới sự giúp đỡ của chú nhỏ nhà mình và chủ tịch Thiệu nâng đỡ, công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai lấy tốc độ cực nhanh phát triển lớn mạnh, theo nhóm mũ thực tế ảo đầu tiên mở bán, công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai lập tức đứng vững gót chân tại lĩnh vực game, hơn nữa còn trở thành một trong những công ty phát triển game có tiềm lực nhất trong ngành.
Phó Hồng Thái rất tự hiểu lấy mình, biết chỉ dựa vào một mình mình tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi phát triển công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai đến quy mô lớn như vậy, cho nên cho dù là học tập hay công tác, cậu đều rất nỗ lực.
Rốt cuộc, có công mài sắt có ngày nên kim, qua một năm nỗ lực, Phó Hồng Thái phát huy vượt xa người thường trong cuộc thi đại học, không chỉ thi ra được thành tích tốt xưa nay chưa từng có, còn lấy thành tích ưu tú thi được vào trường đại học mà chú nhỏ nhà mình đã từng học.
Tuy chú nhỏ hiện tại đã tốt nghiệp khỏi trường đại học này, nhưng có thể học cùng đại học với chú nhỏ Phó Hồng Thái cũng rất vui vẻ.
Biết được thành tích thi đại học của Phó Hồng Thái, Không Thanh cũng cảm vui mừng.
Cốt truyện gốc, Phó Hồng Thái thi đại học không tốt, hết cách, chỉ có thể bị Phó Không Thanh đưa ra nước ngoài mạ vàng*, hiện tại Phó Hồng Thái nhờ vào nôc lực của chính mình, thành công thay đổi vận mệnh bản thân, cũng coi như không phụ lòng Không Thanh dụng tâm lương khổ tỉ mỉ bồi dưỡng.
(*) Ý là không có "tài" nên chỉ "mạ" bên ngoài thôi ý
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...