Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính


Không Thanh nói ngưỡng mộ đã lâu, thật sự không phải là khách sáo đơn thuần, dù trước nay chưa từng gặp mặt, Không Thanh cũng từng nghe qua danh tiếng của vị chủ tịch Thiệu này.
Thiệu Tông, chủ tịch tập đoàn họ Thiệu, một ông lớn hàng thật giá thật tuy chưa đầy 30 tuổi đã có thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng đại thổ hào toàn cầu, cũng nằm ổn định trên ba hạng đầu bảng phú hào toàn Hoa Hạ.
So đi sánh lại, Phó Không Thanh tuy cũng thường xuyên được mọi người chung quanh xưng là thanh niên tài tuấn, nhưng so với ông lớn chân chính này, vẫn còn kém quá xa, muốn gượng ép đặt hai người lên bàn cân so sánh, đó chính là lên mặt trăng ăn vạ.
Không Thanh rất tự hiểu lấy mình, so với quái vật khổng lồ như tập đoàn họ Thiệu đây, xí nghiệp gia tộc truyền thừa trên trăm năm của nhà họ Phó cũng không đủ nhìn, càng đừng nói tới cái công ty phát triển game mới sáng lập không lâu như công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai này, Thiệu Tông tùy tiện động ngón tay chút là đã có thể chèn ép công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai đến nỗi không biết ngày ngoi đầu lại.
Theo lý thuyết, chênh lệch thực lực hai bên lớn đến thế, người có địa vị cao như Thiệu Tông hẳn nên chướng mắt chuyện hợp tác nhỏ nhặt với công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai mới đúng, không ngờ Thiệu Tông không chỉ có thái độ khác thường, chủ động tỏ ý muốn hợp tác, sau khi biết được Phó Không Thanh đồng ý tự mình tới nói chuyện hợp tác còn chờ ở cửa từ sớm, rõ ràng có chút nhiệt tình quá mức.
Trợ lí Phương trộm nhìn sếp nhà mình giống như đột nhiên đổi thành người khác, quay đầu lại bất động thanh sắc đánh giá vị chủ tịch Phó.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà họ Phó, trợ lí Phương đã từng trộm cảm khái, thằng nhóc này lớn lên thật đẹp, hiện tại lại trông đến chủ tịch Phó, trợ lí Phương mới bừng tỉnh, thì ra không phải tiểu thiếu gia nhà Phó đẹp, mà là gene của nhà họ Phó tốt.
Nếu nói, Phó tiểu thiếu gia là cái loại đẹp trai tựa ánh mặt trời thì chủ tịch Phó chính là xinh đẹp đến kinh diễm lòng người.
360 độ không góc chết, tướng mạo tinh xảo không thể bắt bẻ, phối hợp với làn da trắng nõn tinh tế như dương chi bạch ngọc, cái gọi là thịnh thế mỹ nhan, hẳn là chỉ người này nhỉ.

Càng đoạt mạng hơn chính là, vị chủ tịch Phó này không chỉ lớn lên đẹp, dáng người và khí chất lại càng tuyệt, dù cho không nói lời nào tùy tiện tìm một chỗ yên lặng đứng cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Khó trách, vị chủ tịch Phó kia mới vừa xuống xe, tròng mắt sếp nhà mình đã như dính chặt lên người người ta, ánh mắt cũng chưa dời khỏi chủ tịch Phó lần nào.
Trợ lí Phương cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi, cũng sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, cho nên, trợ lí Phương rất hiểu sếp nhà mình vì sao lại lịch sự với chủ tịch Phó hơn bình thường, rốt cuộc thì mỹ nhân luôn có đặc quyền.
"Chủ tịch Phó, hoan nghênh."
Ngay tại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Không Thanh, Thiệu Tông đã cảm nhận được trái tim yên lặng đã lâu của mình đập dữ dội.
Trước kia Thiệu Tông chính là một cái máy kiếm tiền không có cảm xúc, không gần sắc đẹp, cũng không có lòng chờ mong hay nhiệt tình đối với chuyện yêu đương, bởi vì quá mức vô dục vô cầu, còn từng bị trợ lí Phương trộm hoài nghi có phải cơ thể có bệnh kín gì khó nói hay không.

Hiện tại, trợ lí Phương cuối cùng có thể xác định, sếp nhà mình cũng không phải thật sự vô dục vô cầu, mà là trước kia vẫn chưa gặp được người làm y rung động, còn không, khi gặp được đúng người, sếp nhà mình liếc mắt một cái đã luân hãm ngay lập tức.
Nhìn thấy sếp nhà mình u mê nhan sắc, chỉ biết nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt, gấp đến độ không nói nên lời, trợ lí Phương thân làm trợ thủ đắc lực nhanh chóng tiến lên đáp lời, lễ tiết chu đáo tiếp đón Phó Không Thanh.
"Chủ tịch Phó, được ngài đại giá quang lâm, thật sự là rồng đến nhà tôm, không vinh hạnh không kịp."
"Trợ lí Phương khách khí quá rồi, lời này thật sự là làm tôi phải kinh sợ."
Chỉ là một lần gặp mặt Không Thanh đã phát hiện vị trợ lí Phương này thật sự là một người thành tinh, nói chuyện hay làm việc đều làm người ta nhìn không ra khuyết điểm nào, khó trách được xưng là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Thiệu.
"Chủ tịch Phó, Phó tiểu thiếu gia, mời tới bên này."
Trợ lí Phương đi phía trước dẫn đường, Thiệu Tông và Không Thanh vai sát vai đi phía sau, sót lại cuối cùng là Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu lẽo đẽo sau Không Thanh như hai cái đuôi.
Suốt cả một đoạn đường Thiệu Tông vừa đi, vừa thường xuyên quay đầu nhìn chằm chằm Không Thanh, trong mắt tràn ngập si mê.
Không Thanh bị ánh mắt trắng trợn của Thiệu Tông nhìn đễn nỗi thấy không được tự nhiên, quay đầu, làm bộ không rõ nguyên do, hoang mang dò hỏi Thiệu Tông nói: "Chủ tịch Thiệu vì sao luôn nhìn tôi vậy? Chẳng lẽ là trên người tôi có chỗ nào không ổn?"
Thiệu Tông vội lắc đầu không ngừng, hai vành tai đều đỏ, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Không Thanh hơi mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì nghe được tiếng hai thằng quỷ nhỏ Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu châu đầu ghé tai thầm thì nói chuyện loáng thoáng truyền đến từ phía sau, cũng không biết là đang nói thầm cái gì.
Không Thanh không quay đầu lại mà ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tông đi ở bên cạnh, mặt mang nụ cười mỉm dò hỏi: "Chủ tịch Thiệu, có một việc tôi vẫn luôn rất tò mò, không biết chủ tịch Thiệu có thể giải thích vấn đề này giúp tôi không?"
Thiệu Tông đang lo tìm không thấy đề tài thích hợp để nói chuyện phiếm cùng Không Thanh, vừa nghe lời này, lập tức gật đầu không chút do dự, nói bằng ngữ khí dịu dàng nhất của mình: "Đương nhiên có thể."
Trông bộ dáng khẩn trương của Thiệu Tông, Không Thanh nhịn không được mà mỉm cười.

"Chủ tịch Thiệu không cần phải căng thẳng, tôi bảo đảm vấn đề tôi hỏi sẽ không đề cập tới bất luận cơ mật thương nghiệp hay chút riêng tư cá nhân nào, đương nhiên, nếu chủ tịch Thiệu cảm thấy có chuyện gì không tiện nói, cũng có thể không trả lời."
Thiệu Tông nghiêm túc gật gật đầu.

"Nghe đứa nhỏ nhà tôi nói, chủ tịch Thiệu đã từng hỏi cậu bé, tên của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai là ai đặt?"
Thiệu Tông gật đầu, thừa nhận rất hào phóng.
"Vậy lúc này chủ tịch Thiệu hẳn đã biết, tên công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai là tôi lấy, rất vui khi Chủ tịch Thiệu giống với tôi, cũng cảm thấy đây là một cái tên hay." Nói đến đây, Không Thanh cố ý tạm dừng một chút, nhìn vào cặp mắt của Thiệu Tông, rất nghiêm túc dò hỏi: "Chẳng qua, không biết chủ tịch Thiệu vì sao lại để ý tên của công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai đến vậy? Có tiện nói lý do cho tôi không?"
Thiệu Tông không vội trả lời, ngược lại nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Chủ tịch Phó, em có tin vào duyên phận không?"
Không Thanh nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thật ra trước kia Không Thanh không tin duyên phận, nhưng hiện tại quay đầu lại lại xem, tính thêm cả thế giới nhỏ này, Không Thanh đã dây dưa cùng người này ba thế giới nhỏ, nếu cả điều này cũng không xem là duyên phận, vậy cái gì mới là gọi duyên phận?
Thiệu Tông thấy thế, trên mặt lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Không Thanh càng dịu dàng.
"Nói thì có lẽ chủ tịch Phó sẽ không tin, trước khi chủ tịch Phó sáng lập công ty phát triển game này, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện sáng lập một công ty phát triển game, thậm chí, đến cả tên công ty tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi."
"Cũng gọi là công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai?"
Không trùng hợp thế chứ?
"Đúng vậy." Thiệu Tông dùng giọng nói tràn ngập từ tính kia ngâm nga mấy chữ công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai này, ngữ khí dịu dàng hiếm gặp.

"Không biết vì sao, khi tôi nảy ra suy nghĩ muốn sáng lập một công ty phát triển game, trong đầu rất tự nhiên cứ vậy mà xuất hiện cái tên này, còn càng nhìn càng thấy thuận mắt."
Không Thanh nghe vậy, kinh ngạc tột độ, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá Thiệu Tông, cố gắng làm rõ liệu Thiệu Tông có giống mình hay không, trong đầu vẫn còn ký ức từ những thế giới nhỏ trước.
Cuối cùng, Không Thanh thất vọng.

Ánh mắt Thiệu Tông nhìn mình có vui mừng, có ái mộ, có si mê, chỉ duy nhất không có sự vui sướng khi cửu biệt trùng phùng*, nhìn thế nào cũng không giống như có được ký ức mấy thế giới nhỏ trước.
*Xa cách lâu ngày mới được gặp lại
"Sao thế?" Nỗi thất vọng trong mắt Không Thanh quá rõ ràng, Thiệu Tông nhìn thấy tức khắc cảm thấy bất an.
"Không có gì." Không Thanh lắc đầu.
Kỳ vọng không thành sự thật, loại mùi vị này đúng là không dễ chịu, nhưng nghĩ lại, Thiệu Tông tuy không có ký ức từ các thế giới nhỏ trước kia, nhưng lại có thể tâm ý tương thông với mình, trên ý nghĩa nào đó cũng coi như là tâm hữu linh tê* nhỉ.
* Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ (Ở đây là nam nam)
Không Thanh nhất thời không biết bản thân cậu nên thương cảm, hay là nên cảm thấy may mắn.
Trong khi Không Thanh nói chuyện cùng Thiệu Tông, trợ lí Phương dẫn đường phía trước tuy không quay đầu lại, nhưng vẫn đang lén lút dựng lỗ tai nghe lén Không Thanh và Thiệu Tông nói chuyện, chỉ thiếu mỗi viết chữ "Drama" lên trán.
Cũng do Thiệu Tông hiện tại đầy tim đầy phổi toàn là Không Thanh, một lòng một dạ dính lên người Không Thanh nên không chú ý tới động tác nhỏ của trợ lí Phương, bằng không, tiền thưởng cuối năm nay của trợ lí Phương chắc chắn sẽ bị trừ tới một cắc cũng không còn.
Ngoài trợ lí Phương ra, Phó Hồng Thái và Thiệu Nguyên Câu vẫn theo sau Không Thanh như cái đuôi nhỏ cũng đang thời khắc chú ý cuộc nói chuyện của Không Thanh và Thiệu Tông, so với trợ lí Phương chỉ có thể nghe chứ không thể nhìn, hai người họ không chỉ có thể nghe lén quang minh chính đại, còn có thể trắng trợn táo bạo vây xem hiện trường.
Vừa mới bắt đầu, trông thấy ông chú ít khi nói cười nhà mình như bị tráo người trước mặt chú nhỏ Phó, ánh mắt dịu dàng không nói, khóe miệng còn mang theo ý cười rõ rệt, Thiệu Nguyên Câu khiếp sợ đến nỗi tròng mắt đều rớt hết xuống đất, cảm giác như cậu nhóc vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mới có thể không tỉnh táo, ảo tưởng ra hình ảnh kinh khủng đáng sợ như vậy.
Hiện tại, Thiệu Nguyên Câu nhìn quen rồi cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên nữa, thậm chí mang tâm lí còn vui sướng khi người gặp họa xem trò vui của ông chú.
Hôm nay tới đây thiệt là đáng giá.
Sau khi về nhà cu cậu nhất định phải một năm một mười kể toàn bộ chuyện hôm nay nhìn thấy cho ba cùng ông nội nghe, bọn họ nhất định tưởng tượng không được ông chú thế mà cũng có một mặt bình dị gần gũi như vậy.
Khác với cái tên Thiệu Nguyên Câu chỉ lo vui sướng khi người gặp họa, tâm tình Phó Hồng Thái lúc này phức tạp hơn nhiều.
Cậu nhóc biết xu hướng tính dục của chú nhỏ nhà mình, ánh mắt chủ tịch Thiệu nhìn chú nhỏ trắng trợn táo bạo như vậy, ngữ khí nói chuyện lại càng dịu dàng tới nỗi chẳng nhận ra ai nói, điều này làm Phó Hồng Thái không thể không sinh cảnh giác.
Vị chủ tịch Thiệu này không phải là coi trọng chú nhỏ nhà mình đó chứ?
Khó trách lúc trước mình tới nói chuyện hợp tác, người ta căn bản không phản ứng mình, chỉ đơn giản thô bạo nói cho mình biết, hợp tác có thể bàn nhưng cần chú nhỏ tự mình tới bàn.
Thì ra ý của túy ông không phải ở rượu*.

* Ý không ở trong lời, có dụng ý khác
Chỉ nghĩ đến việc chú nhỏ bị mình lừa tới bàn chuyện hợp tác, Phó Hồng Thái đã nhịn không được lửa giận, cảm thấy hình như mình đã không cẩn thận đẩy chú nhỏ xuống hố lửa, càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất khó chịu.
Phó Hồng Thái duỗi tay ôm lấy bả vai Thiệu Nguyên Câu, kề sát bên tai người ta, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Thiệu Nguyên Câu, hình như tao hiểu rồi, mời chú nhỏ của tao tới bàn chuyện hợp tác là giả, mơ tưởng sắc đẹp của chú nhỏ tao mới là thật, ông chú này của mày, thật sự là quá không biết xấu hổ."
Lời này, Phó Hồng Thái dám nói, Thiệu Nguyên Câu lại chẳng dám nghe.
Trộm liếc nhìn ông chú và chú nhỏ Phó đi phía trước một cái, Thiệu Nguyên Câu lại lần nữa thấy may mắn, rất may lực chú ý của ông chú hiện tại đều đang đặt trên người chú nhỏ Phó, không rảnh để ý cậu nhóc, bằng không, chỉ tính câu Phó Hồng Thái vừa nói kia, mình cũng không biết chết được bao nhiêu lần rồi.
Thiệu Nguyên Câu vặn vẹo thân mình, miễn cưỡng thoát khỏi kìm kẹp của Phó Hồng Thái, xụ mặt nói: "Có cái gọi là, lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có, chú nhỏ Phó lớn lên đẹp như thế, làm người thích như thế, ông chú của tao cũng là phàm phu tục tử, rung động với chú nhỏ Phó cũng rất chi là bình thường, lại nói, ông chú tao lớn lên cũng không kém, muốn gia thế có gia thế, muốn dáng người có dáng người, không phải là không có, mày bài xích vậy làm gì? Chẳng lẽ chú nhỏ Phó còn có thể ế cả đời?"
"Không giống nhau.

Chú nhỏ của tao có muốn tìm, cũng sẽ không tìm ông chú mày."
"Mắc mớ gì?"
"Tuổi ông chú mày tuy không lớn nhưng mà bối phận hơn chú nhỏ tao một bậc, đây rõ ràng là trâu già gặm cỏ non, không hợp."
Thiệu Nguyên Câu bừng tỉnh đại ngộ.

"Cũng đúng ha, nếu chú nhỏ Phó yêu đương với ông chú tao, vậy bối phận của mày chẳng phải là nước lên thuyền lên, từ anh em tốt của tao biến thẳng thành chú nhỏ của tao à?"
Ngẫm lại liền thấy xấu hổ.
Mặt Thiệu Nguyên Câu hiện lên biểu cảm chịu không nổi, Phó Hồng Thái cũng mang vẻ mặt ghét bỏ.
"Cảm ơn, tao cũng không muốn một thằng cháu ngu như mày."
Thiệu Nguyên Câu:....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui